Newyork_ đất nước phồn hoa và tráng lệ.
Đầu tiên, hãy nói sơ một chút về SAT. Tên nguyên văn là SATAN. Nghĩa là quỷ dữ! Gồm tập đoàn hàng đầu châu Á: CFF, PPM, PFT, LA, CL và LGL
Từ những ngày đầu, chuỗi tập đoàn SAT đã phát triển rất ổn định, về sau khi liên kểt với DBL( Viết tắt của: Devils_Blood_Lie. Nghĩa là: Ác quỷ_Máu đỏ_Sự dối trá) ngày càng vững mạnh.
"Những năm , . Dương Minh Hải( CFF) cùng Đặng Huỳnh Phong( CL)và Ngô Hoàng Thái( LA) vì một lí do nào đó đã dọn hẳn sang Mỹ định cư đồng thời mở rộng mô hình đầu tư ở đất nước này. Dương Hải gửi lại đứa con trai Minh Lâm tuổi đầu cho gia đình của Võ Vĩnh Kì(PPM) trông nom giúp. Còn về phần đứa con gái tuổi Tiểu Linh vợ chồng ông quyết định dẫn theo. Ông Thái(LA) cũng cùng vợ là Han Yu Jin mang theo con gái Minh Ngọc sang Mĩ. Còn Đặng Phong( CL), sau khi vợ qua đời nhiều năm, ông tìm lại được một cô con gái thất lạc Đặng Vy. Ông cũng đã gửi gắm Tuấn Kiệt con trai lớn cho Vĩnh Kì và mang con gái theo. Đến gia Tộc Nguyễn Hoàng( LGL), Nguyễn Hoàng Nhật Vĩnh có một đứa con trai đích tôn nhưng đã cho đi du học Pháp. Gia tộc còn lại, Trần gia( PFT) sang Canađa định cư và mở rộng thị trường, có một đứa con gái tên là Thảo My được gửi theo gia đình sang Mỹ!
Thoạt nhìn rất bình thường như bao gia đình khác, giàu có cho con cái đi du học, muốn con trai thì biết tự lập mai sau nối nghiệp, con gái thì cưng chiều chăm sóc. Đó là cách sống của người giàu có mà. Nhưng, không ai ngờ rằng. Mục đích mà họ làm thế, chính là.... MUỐN ĐÀO TẠO CHO CON HỌ TRỞ THÀNH NHỮNG NGƯỜI NHƯ HỌ!
Mark Biuler nổi tiếng khắp thế giới, là sát thủ số , là võ sư hàng đầu vào năm đó đang cư ngụ ở Việt Nam. Ông là người thống lĩnh của Thế Giới Ngầm.
Còn Miwako Satomi- Miwa. Kẻ được mệnh danh hoa hồng gai của nhân loại. Nữ sát thủ hàng đầu như Mark- chồng mình. Miwa lúc bấy giờ đang ở Mỹ.
Lí do thực sự để tiểu thư SAT sang mỹ và để thiếu gia SAT ở lại Việt Nam chính là...để Mark và Miwa đào tạo chúng trở thành những sát thủ của tương lai!!! Cha mẹ chúng thời trẻ đều là những DG, FD của Thế Giới Ngầm, cho con kế thừa cũng là điều đương nhiên. Vì thế, đứa trẻ này tương lai chắc chắn sẽ đi theo con đường của cha mẹ chúng
( Shin: mina đừng thắc mắc vì sao không có hắn nha. Minh đi vào FD không phải theo con đường này!)
==========
Ngày...tháng...năm...
Tại Newyork_một tháng kể từ khi gia tộc Ngô, Dương, Đặng sang Mỹ lập nghiệp.
Trong một ngôi biệt tự xanh lá tầng. Có cô bé con đang ngồi trên chiếc bàn gỗ nâu chăm chú nghe theo từng lời dạy bảo của sư mẫu xinh đẹp:
- Nào các con, đã làm bài tập ta giao chưa hả?!- Miwa ân cần xoa đầu lần lượt tiểu công chúa
- Dạ rồi!- bốn cô bé đồng thanh rõ to.
- Ừ. Vậy thì, sư mẫu sẽ bắt đầu từ Linh Linh trước- Miwa cười hiền dịu nhìn cô bé có mái tóc đen huyền óng ánh
- Dạ...đây!- Linh khẽ đưa quyển vở cho bà xem, ánh mắt nó long lanh chờ đợii
- Ưm...đúng rồii! Giỏi lắm- bà xem xét rồi khen ngợi nó
Tiểu Vy, tiểu My và Minh Ngọc cũng lần lượt đưa vở cho bà.
- Haha. Bọn con đều giỏi- miwa nói
- Cảm ơn sư mẫu khen- đứa đều thanh
Miwa cười hài lòng. Đúng là những đứa con của DG&FD. Trí tuệ siêu phàm, chỉ trong vòng tháng đầu, tất cả các kiến thức phổ thông bà tóm gọn lại đều đã truyền đạt cho cả đứa( Shin: chi tiết khá ảo, nhưng đều là con của thiên tài mà, thôi thì cứ tin đi ha!)
- Không còn gì để học nữa. Kể từ ngày mai, đứa không cần phải học những kiến thức giống thế này. Ta sẽ chuyển sang dạy võ cho bọn con. Chịu không nào???!- bà cười lém lĩnh
Bỗng một cánh tay trắng ngần giơ lên, là của Tiểu My:
- Thảo My con muốn nói gì- bà hỏi
- Dạ...thưa sư mẫu, con nghe nói... tuổi chỉ học nâng cao cùng lắm hết cấp . Sao...sao bọn con đã học đến phổ thông rồi ạ!
Miwa phì cười. Con nhóc này thắc mắc hay đấy:
- Đơn giản, vì các con là những thiên tài. Chúng ta phải học sớm, để ta còn dạy các con nhiều thứ khó hơn nữa. Hiểu không?
- Dạ..con hiểu rồi!- Tiểu My toe toét đáp
- Rồi. Còn ai thắc mắc gì nữa không??- bà hỏi
- Con ạ. Sư mẫu ơi, nếu học xong bây giờ, thì sau này chúng con còn được đi học như các bạn khác không ạ?- Minh Ngọc thắc mắc
- Tất nhiên là được! Tuy ta đã dạy tất cả những kiến thức sơ lược cho các con. Nhưng sau này vẫn phải học lại, vì các con quá nhỏ. Với những kiến thức đó chắc chắn các con chưa hiểu hết được!
- Aaa...vậy là bọn con vẫn được đi học. Vui quá!- Minh Ngọc reo lên
- Sư mẫu à, vậy anh hai con thì sao ạ. Anh...có được học tập như bọn con không? Con..không được gặp anh nữa ạ!- Vy lí nhí nói
- Đúng vậy. Con cũng rất nhớ anh- Linh Linh hùa theo
- Hahaha...coi kìa. Sao ta nghe nói có tiểu nha đầu nào đó mạnh miệng một mực muốn làm sát thủ. Quyết tâm dù có xa anh cũng mặc mà!- Bà nhìn Vy trêu chọc
- Con...- Vy ấp úng. Đúng là cô bé có nói thế.... nhưng...mà....nhớ anh quá!!!
- Còn có cô bé nào ham vui muốn học cùng các bạn nên không thèm ông anh trai nghiêm khắc nữa- Miwa liếc mắt nhìn Linh Linh
- Hì...- Nó gãi đầu chữa ngượng
( Shin: xin giải thích với mọi người Linh lúc nhỏ không giống Linh hiện tại. Là một bản tính hoàn toàn khác)
- Nhưng...sư mẫu à. Bọn con rất nhớ họ- Tiểu Vy nói
- Dạ...dạ!- Linh linh reo lên
- Hì. Ta chỉ đùa các con vậy thôi. Thôi được, cũng một tháng không gặp anh rồi còn gì, các con có muốn một đặc ân được gặp gia đình mỗi tháng một lần không??!- bà từ tốn nói
- Vâng..vâng..chúng con muốn- lần này tất cả đều reo lên
- Tốt! - Vậy bây giờ mau vào nhà mặc đồ mà ta đã chuẩn bị. Chúng ta luyện võ
- Dạ!!!!!- đồng thanh
___ ngày sau___
Hôm nay là ngày mà cả bạn nhỏ của chúng ta đều rất mong chờ. Hôm nay...gia đình cả sẽ sang thăm!
- Vy à. Bạn đang làm gì đó- Tiểu My mặc bộ đồ con bướm xanh chạy cuống bếp, thấy Tiểu Vy đang cặm cụi đánh trứng nên hiếu kì hỏi
- Hì. Mình đang làm bánh. Sư mẫu chỉ mình đó!- Tiểu Vy hí hửng đáp
- Cha~~bạn giỏi thật nha. Mình thì không biết làm gì cả, nhặt rau cũng không biết...- mặt cô nàng tiu ngỉu
- Không sao đâu. Mình làm xong sẽ cho bạn ăn- Vy tí tửng nói
- Cảm ơn vy nha. Mà hôm nay sao bạn dậy sớm vậy
- A. Hôm nay anh hai sẽ qua thăm. Mình làm mời anh ăn!
- Ơ...vậy mình Không ăn đâu. Là của anh vy mà!- My lo lắng
- Hihi. Khỏi lo. Mình làm nhiều mà. Với lại anh mình không có ích kỉ. - tiểu Vy cười toe
- Vậy à- My reo lên
- My à! Anh mình đẹp trai lắm. Đảm bảo bạn sẽ thích...
- Thật sao?!
........
Tiếng nói cười của hai cô nhóc trong bếp thật vô tư. Lúc này, Minh Ngọc từ vườn đi vào nhà. Nghe hai bạn mình nói chuyện, lòng cô thấy hiếu kì ghê cơ. Có một người anh, sẽ như thế nào nhỉ?!
Vôi vã chạy lên phòng của tiểu Linh Linh. Nó đang chơi trò xếp nhà, nhìn thấy cô, liền vẫy vẫy tay:
- Minh Ngọc, lại chơi với mình nè!
Cô nhanh nhẹn chạy đến gần nó:
- Linh Linh à! Bạn có anh trai phải không?!- cô tròn xoe mắt nhìn nó
- Ừm. Mình có. Sao vậy?- Nó hỏi
- Ừm. Kể cho mình nghe về anh bạn đi. Có tốt không, có đẹp trai không, có hay nhường đồ chơi cho bạn không. Có đi siêu thị cùng bạn không?!- cô nhóc hỏi một tăng làm nó choáng
- Sao...sao bạn lại hỏi vậy?
- Mình không có anh trai. Mình muốn biết có anh sẽ như nào! Hi...
- Ừm...- nó ậm ừ.- Anh mình không như vậy đâu. Anh mình kì lắm. Minh Ngọc biết không, anh chán ngắt à, không bao giờ chơi đồ hàng với mình hết. Anh bắt mình học, bắt mình ăn rau nhiều, còn không cho mình ăn nhiều quà bánh nữa- nó vừa kể vừa bĩu môi
(Shin: sếp Lâm soái ca từ bé ^^)
- Ơ...anh bạn sao khó vậy?- Minh Ngọc ngây người khi nghe linh linh kể
- Mình không biết. Anh như thế từ bé rồi. Anh y như người lớn ý- Linh Linh buồn bả
- Ây. Vậy anh bạn tệ quá
- Nhưng mà...
- Nhưng mà sao?!- cô hỏi
- Anh rất thương mình nha. Mỗi lần mình bị ức hiếp, anh đều đứng ra bên vực, đánh nhau vì mình luôn. Cái gì mà" Linh là em gái tao, ai đụng vào tao sẽ đánh chết" (nghe quen không!). Hihi...
- Oa...anh hùng quá!- Ngọc sáng mắt lên
- Ừm. Vì thế nên mình rất thương anh. Một chút anh sang thăm. Mình sẽ chỉ cho bạn thấy...
- Ừ ừ
- Thôi bây giờ chơi xếp hình với mình.....
..........
Vừa chơi xếp hình với nó, cô vừa suy nghĩ nhiều lắm, ước gì...nó có một người anh trai.... Linh Linh và Tiểu Vy đều có anh trai. Chắc vui lắm, được thêm một người ngoài cha mẹ ra ở cùng, lại thương mình nữa! Ước gì...
Kính koong...kinh koong!!!
- Aaa....pama và anh tới rồi!
Nghe tiếng Tiểu My và Tiểu Vy reo lên dưới nhà làm nó và cô dừng chơi hẳn!
- Yee. Hình như gọi tới rồi- Minh Ngọc cười hạnh phúc
- Mau lên. Bọn mình cùng xuống dưới nhà đi.- Linh Linh hí hửng
Thế là hai cô nàng cùng nắm tay chạy xuống dưới nhà!
Ngọc cũng rất tò mò xem anh trai của Linh Linh ra sao... Bỗng, vừa chạy xuống dưới nhà. Tay linh linh đã buông tay của cô ra.
Cô chỉ ngạc nhiên nhìn theo:
- ANHHHHHHHHHHH!- Linh Linh la lên, chạy về phía một cậu bé cao cao gầy gầy với nụ cười hiền dịu
Lâm trong bộ gilê đứng đắn, mái tóc cậu bé đen nhánh hơi rũ xuống. Nụ cười cậu nhẹ nhàng ân cần. Ôm lấy em gái bé bỏng đang nũng nịu
- Tiểu Linh Linh ăn uống thế nào. Có ăn rau củ không- Lâm hỏi
- Dạ...có có! Anh cứ nhắc. Em nhớ anh nhiều ghê!!!- Nó cười tít mắt nhìn anh trai
- Thế thì tốt! Anh cũng nhớ bé con này lắm
- Anh đi chơi đi..
- Đi ngay luôn hả- Lâm ngạc nhiên
- Dạ...- nó toe toét
Cánh tay cậu nhóc xoa xoa mái tóc nó. Hỏi hang đủ thứ, trông thật hạnh phúc. Nó lập tức kéo tay anh ra vườn, chạy nhảy khắp nơi ngay!!!
Cha mẹ hai đứa trẻ chỉ biết phì cười nhìn theo. Anh em nó trái tính trái nết, đứa điềm đạm như cha, đứa lanh chanh y hệt mẹ. Suốt ngày không thể hợp nhau. Vậy mà xa nhau thì... Coi kìa!
Kiệt cũng bị Vy nắm cổ áo lôi xềnh xệch vào nhà ăn bánh của cô nhóc làm. My nhanh chóng cuốn đít chạy theo.
Chỉ còn Ngọc đứng đấy. Cô bé sửng sờ nhìn theo anh em Linh Linh. Người đó...chính là anh của Linh Linh. Oa...đẹp trai quá, còn hiền nữa.....
- Bảo Bối à. Con không mừng khi thấy ba mẹ sao?!- Papa Minh Ngọc nhìn minh Ngọc hỏi
- A...dạ không. Con vui lắm, ba mẹ!!!- cô cười nhẹ
Han Yu Jin phì cười. Bế con mình lên đi vào nhà.
Cô bé nằm trong vòng tay mẹ. Nhưng ánh mắt không ngừng hướng về anh em họ Dương.
" Và đó là lần đầu tiên tôi gặp anh. Anh có nụ cười thật đẹp và ấm áp!"
..........
Trong khu vườn đầy hoa lan trắng và hoa cúc. Có cô chủ vườn hoa ngồi đó xới đất trồng hoa.
Lan trắng, cúc! Cô rất thích. Nó tạo cho Ngọc cảm giác dễ chịu.
Minh Ngọc rất thích hoa, nói chính xác hơn là thích trồng hoa. Mấy loại hoa này là mama xinh đẹp mua cho cô.
May là sư mậu dễ chịu, ngoài thức ăn vặt ra, mấy tứ đồ chơi lặt vặt hay gì sư mẫu đều cho phép chơi:
- Mấy bạn cây à, mấy bạn mau mau lớn lên nha - Minh Ngọc vừa đắm đất vừa lẩm bẩm
Trồng cây đúng là vui thật, nhưng mà...chỉ có điều. Không được ăn kẹo! Hix, lúc ở nhà, mỗi ngày cô ăn , cây cơ (ặc). Cha mẹ vì không dám cãi lời sư mẫu chẳng mang cho cô cây nào cả.
Cha mẹ cô về cả rồi, là vì công việc đột xuất, cái này cô hiểu!
Trồng xong đám cây này, chắc đi vào nhà học tiếp mấy thế võ công của sư mẫu chỉ hôm qua cho xong.
Bây giờ cả Linh Linh, Tiểu Vy và Tiểu My đều quấn lấy cậu con trai gì đó rồi, không ai rãnh mà chơi với cô hết! Thực ra cũng muốn vào xin chơi cùng lắm..nhưng...không dám. Ngại lắm. Hix!
"Soạt"...
- Ui da!- Minh Ngọc kêu lên. Huhu, xúc vào tay rồi
Ngón tay trắng nỏn nà phản chiếu với đường máu đỏ. Cô bé nhìn ngón tay xót xa. Ây, đúng là đồ xui xẻo. Rát quá.
-Phải vào nhà rửa xong băng bó không thôi nhiễm "chùng" mất-Ngọc xụ mặt
Nếu như ngay lúc này, cô có một người anh trai. Anh ấy sẽ chăm sóc cho cô. Bảo vệ cô, mua kẹo cho cô ăn. Vậy sẽ hạnh phúc biết bao?!
Đoạn, cô bé nào đó xụ mặt buồn bã...
Bỗng...
- Em có sao không?!- một giọng nói trầm trầm của con trai vang lên
Trước mặt Minh Ngọc bây giờ là một cây kẹo mút dâu.
Cô ngờ ngác ngước mặt lên, khuôn mặt của Minh Lâm hiện ra trước mặt Minh Ngọc!
- Ơ...
- Tay em bị chảy máu hả?!- Cậu bé ân cần hỏi
- A..dạ...anh...- Cô lắp bắp. Oa, sao đẹp trai dữ vậy, là hoàng tử hả??!
Lâm nhìn cô bé con trước mặt: mắt to tròn, màu mắt lạ quá, cậu chưa từng nhìn thấy, mái tóc màu cam ánh kim cứ bởi do mang nửa dòng máu cha Việt, nửa mẹ Hàn. Đẹp quá. Khuôn mặt phụng phịu đáng yêu làm sao!
- Anh là anh của Linh Linh, em là bạn Linh Linh đúng không??! Tên em là gì?!- Lâm nhìn cô bé hỏi. Cậu nở ra một nụ cười hiền dịu
- Em.... Minh... Minh Ngọc ạ!- Cô lúng túng đáp. Là cô đang mơ phải không. Anh ấy hỏi tên cô?
- Em...có muốn ăn kẹo mút không?- Cậu bé hỏi
Ngọc khẽ nhìn cây kẹo. Woa~~chẳng phải là thứ cô đang ao ước hay sao?!
Lập tức mắt Minh Ngọc sáng rực lên. Gật đầu liên hồi.
- Sụyt...nhưng em phải hứa là đừng nói với "Miwa xì tin" là anh cho em nha. Bà ấy sẽ đánh anh mất- Lâm thỏ thẻ
- Dạ. Em hứa!- Cô đồng ý ngay không cần suy nghĩ. Ngu gì chứ, có kẹo ăn mà nói cho sư mẫu chắc bị ăn đòn mất. Cô không nói đâu!
- Được, của em!- Cậu phì cười đưa tay lột vỏ kẹo đút vào miệng Minh Ngọc
Á. Mẹ ơi. Ngon quá! Ngon chưa từng thấy. tháng trời rồi cô mới được ăn
- Cám ơn anh. Hoàng tử!!!- Ngọc reo lên
- Hoàng tử???
- Dạ. Vì anh đẹp trai...và tốt bụng y hệt như hoàng tử trong truyện tranh luôn ấy ạ!- cô cười tít mắt
Có cậu bé nào đó thoáng đỏ mặt. Cô bé này gọi cậu là hoàng tử. Nhìn bé cười xinh đến ngất ngây!
- Ấy mà không được. Kẹo này sao anh không cho Linh Linh mà lại cho em ạ?!- Cô đột nhiên thắc mắc
- Linh Linh và bé kia anh đều cho rồi. Cho nên cây này là của em!- Lâm từ tốn đáp
- Anh...tốt quá. Mà...sao anh không để ăn. Lại cho em?- Minh Ngọc lại thắc mắc
Lâm bỗng khựng lại trước câu hỏi của cô. Rồi lại lém lỉnh đáp:
- Vì em rất dễ thương!!
- Thật..thật ạ??- mẳt cô sáng rỡ
- Ừ!!!
Có cô bé vui mừng cười toét ló hàm răng. Oa được hoàng tử khen là dễ thương!
- Ơ...tay em chảy máu kìa. Sao còn trồng cây?
- Tại em bất cẩn...
- Thôi qua bên kia ngồi đi. Anh trồng giúp cho
- Vậy...được không đó?
Có người gật đầu khẽ làm con bé hí hửng hồ hởi sung sướng!!! Nghe lời lại gần mỏm đá to ngồi chờ
- Anh ơi sao anh tốt thế ạ?
- Anh tốt gì chứ.
- Anh ơi anh tên gì vậy ạ?
- Minh Lâm.
- Anh ơi anh tên đẹp thế ạ?
- Tên em cũng đẹp mà
- Anh ơi tên em cũng "Minh" đấy ạ?
- Ừ. Giống nhỉ
- Anh Lâm ơi. Em...làm bạn với anh được không ạ?
- Ừ. Được chứ!
- Anh Lâm ơi lần sau sang mang kẹo cho em nữa được không ạ?
- Được!
- Anh Lâm ơi anh giống hoàng tử thế ạ?
- Vậy...anh làm hoàng tử của em nha!
- A. Vậy hoàng tử ơi. Em muốn làm công chúa được không ạ?
- Ừ. Anh là hoàng tử. Em sẽ là công chúa!
- Hoàng tử ơi. Anh biết hát không ạ?
- Biết. Anh hát cho em nghe nha!
- Yeee~~~
....
....giọng hát trong trẻo của cậu bé cất lên. Làm cô bé vui tai thật. Cậu hát hay quá!!! Làm cô hứng khởi hát theo!!!
Không biết là do vô tình hay cố ý. Mỗi tháng sau đó Lâm sang thăm Linh Linh. Cậu đều cố ý mang theo một cây kẹo mút dâu. Thứ mà Linh Linh cực kì ghét, nhưng ai đó cực kì thích!!!
Cậu rất nhớ cô bé đó. Cô bé có đôi mắt to tròn vá mái tóc rực rỡ. Bé thật dễ thương. Có khi ý định sang Newyork thăm là thăm Minh Ngọc còn nhiều hơn Linh Linh. Chắc là cậu bé nào đấy...cảm thấy thích cô bé kia rồi!
Dần nhiều tháng qua đi. Cậu bé sang thăm cô bé nhiều hơn. Tình cảm càng tăng lên. đứa trẻ cũng chẳng biết và cũng chẳng nhớ nổi. Chúng đã thân thiết với nhau như thế nào...và vì sao?!
Chỉ có hai hàng lan cúc trắng, đang rúc rích trong gió. Chứng kiến từng khoảnh khắc hai đứa trẻ nô đùa, chứng kiến một mối tình lớn dần theo năm tháng!
" Chúng tôi đã gặp nhau như thế đó. Quá đơn giản và dễ thương phải không nào. Trẻ con mà...nhưng, vẫn chưa kết thúc ở đây..."
O.s
Ngoại truyện sẽ up vào //