Linh đang mơ, nó bước vào căn hầm ẩm ướt.
Lạ. Nhưng quen. Căn hầm trên hòn đảo Jeju, nơi mà nó thường bị nhốt mỗi khi đứng hạng cuối nhóm.
Lại kể đến một Dương Cẩm Linh của nhiều năm về trước. Có thể bạn không tin, nhưng, bốn cô công chúa nhỏ của tập đoàn SAT thời ấy: Đặng Huỳnh Ngọc Vy nóng tính, giỏi võ; Ngô Minh Ngọc nhanh nhẹn, mạnh mẽ; Trần Thảo My quyết đoán, tinh ranh. Người cuối cùng là Dương Cẩm Linh...nhu nhược, ngây ngơ!
Đó...là toàn bộ sự thật!
Dương Cẩm Linh từ nhỏ được sinh ra, được sống trong căn phòng màu hồng của công chúa. Có một hoàng tử Dương Minh Lâm làm anh trai luôn luôn bảo bọc. Người như nó, biết thế nào là khổ cực đời người????
- Không sao...chị đi chỉ một tháng, chị lại về với Linh mà!
Nụ cười hiền dịu từ khuôn mặt chị Nhi hiện ra.
Nó bật dậy khỏi giường, mồ hôi đỗ ướt cả thân thể.
Hộc...hộc... Linh thở gay gắt. Dần dần khôi phục lại trí nhớ về những việc đêm qua.
Nó...lên cơn vào tối qua sao? Ngay trước mặt củaNguyễn Hoàng Nhật Minh ư? Không thể nào, vỏ bọc mà nó cố tạo dựng...bị hủy hoại cả rồi. Làm sao đây??? Ai đó hãy bảo là nó vừa mơ đi.
Nhật Minh, hắn từng là thành viên của Rella, hắn nói... SD có thể là chưa chết.
Nó định thần lại từ nhịp thở, quét một vòng căn phòng lạ hoắc. Đây là đâu?
- Đây là nhà của tôi!
Giọng Minh khàn khàn cất lên. Linh giật mình. Chiếc sofa cách đó không xa, hắn chễm chệ ngồi trên đó, trên người là áo thun trắng rộng, quần đùi. Hắn ngồi đó, quan sát nó. Tưởng chừng như không chớp mắt.
Sao nó lại ở đây, ngay trước mặt hắn như này chứ???
Linh nhíu mày. Theo bản năng, nó nhìn xuống người mình. Một chiếc váy trắng và áo thun, bộ đồ xa lạ này nó không nhớ mình có thay.
- Đồ của cô ướt rồi. Đang được giặt giũ...
Như hiểu được suy nghĩ trong đầu nó. Hắn chậm rãi nói.
Nhưng có vẻ, câu trả lời chưa làm hài lòng Dương Cẩm Linh. Nó không nói, vẫn nhíu mày rất sâu. Thấy vậy, hắn khẽ tặc lưỡi. Quên béng mất, cô gái trước mặt dù gì vẫn còn là một thiếu nữ. Tỉnh dậy vào sáng sớm trước một thằng đàn ông tại một căn phòng xa lạ. Hắn còn không rõ bọn con gái nghĩ gì à?!
- Bà giúp việc thay đồ giúp cô đấy!
Sau câu nói, ánh mắt nó đã dịu đi phần nào. Nó kéo chăn bước xuống giường, đi lại gần Minh. Linh nhạt giọng:
- Sao tôi lại ở đây?
- Đêm qua rất nguy hiểm. Ta không thể về villa. Đây là nhà tôi.
- Anh là Con Dao Bạc à?
Minh hơi khựng người. Cái Spinner suýt tuột khỏi ngón tay.
-...cô có điên không?
Hắn trầm mặt. Nhìn nó sắc lạnh.
Đúng vậy. Nó cũng nghĩ hắn không phải. Lí do vô cùng đơn giản. SD ngày xưa gây thù với Mark không ít. Ngay cả chuyện hắn từng là thành viên của Rella nhưng giờ là Tứ Vương của DBL nó đã thấy không tin nổi rồi. Làm sao hắn là SD được cơ chứ? Chỉ là, nó vẫn muốn thử hỏi hắn một lần.
- Vậy ai mới là Con Dao Bạc? Anh nói đi.
Nó tiếp tục đáp. Mặt lạnh như tiền. Minh nhớ lại chuyện tối qua. Bây giờ, mới đúng là Dương Cẩm Linh. Nhưng, dù có là con người nào, điều mà nó muốn làm chắc chỉ có một. GIẾT Con Dao Bạc!
- Tôi không biết.
Minh đáp
- Anh đừng hòng qua mặt tôi. Nói cho tôi biết về hắn.
- Cô không thấy mình nên đi vệ sinh cá nhân trước à? Nói chuyện như vầy rất bất lịch sự đấy!
Hắn cười mỉm. Nhìn nó.
- Phớt lờ câu hỏi của người cũng rất bất lịch sự.
Linh không vừa. Đáp lại.
- Minh Lâm sẽ sớm đến đón cô. Hãy bình tĩnh lại và nghỉ ngơi lấy lại sức.
Hắn đứng dậy, nhìn nó tỏ vẻ mệt mỏi. Xong đi phớt qua vai nó, hắn định bỏ ra ngoài à? Đâu có dễ như vậy.
-Đợi đã.
Nó gắt. Cánh tay Linh nhanh chóng nắm chặt bắp tay hắn lại.
- Lại gì nữa?!
Minh nhíu mày sâu.
- Xin anh, nói cho tôi những thứ anh biết về SD.
Xin? Hắn,có nghe nhầm không Dương Cẩm Linh đang cầu xin sao? Chuyện cứ như đùa. Cũng có ngày nó cậu xin Nhật Minh này. Nhưng, sao hắn thấy khó chịu đến như vậy?
Soạt. Gạt tay nó ra. Hắn trừng mắt.
- Đừng hỏi bất cứ thứ gì liên quan đến SD nữa.
- Tại sao chứ?
Nó mở to đôi đồng tử. Hắn, rõ ràng biết nó cần tìm SD như nào mà? Sao lại không nói chứ?
Sầm. Linh giật mình. Hắn giữ chặt hai vai nó, đẩy mạnh thần người nó và bức tường phòng.
- Tôi hận tên đó. Nên đừng có lải nhải hỏi về hắn nữa. Được không?
Bộp. Cánh cửa phòng đóng mạnh. Hắn rời khỏi ngay lập tức. Linh vẫn đứng dựa vào tường nhà...
- Hận? Mình nghe nhầm sao?
Đóng cửa phòng, hắn đỗ ập thân người xuống giường.
Đúng là bực thật? Dương Cẩm Linh cô không có điều gì khác ngoài thù hận SD của quá khứ sao?!
"Hãy đề nghị với Mark cho mày sang Pháp đi. Tao không muốn em gái tao lại phát bệnh khi nhận ra thân phận của mày."
Câu nói của Minh Lâm vang vọng trong tâm trí Nhật Minh.
Nhưng mà...
Tối qua, hắn thực sự có hơi lo lắng cho nó. Nhìn nó đau khổ, hắn cũng hơi xót xa.
Vậy mà tỉnh lại, một tiếng SD, hai tiếng cũng SD. Tại sao cứ phải là hắn? Tại sao lại có sự trùng hợp như vậy được? Nghiệp chướng!
Không biết cảm giác này là gì? Hắn thấy trong lòng cứ gai gai khó chịu. Cũng chả rõ nữa. Nhưng, có lẽ hắn đang rất quan tâm nó. Làm sao đây?
Không, Nhật Minh. Mau tỉnh lại thôi. Dương Cẩm Linh muốn giết SD. Cô ta không phải là đồng minh đâu.
Hắn bỗng dưng lạnh người. Hình như có gì đó hắn đã quên đi mất. Phải rồi, Dương Cẩm Linh_con gái của thầy Hải. Đứa trẻ ngây thơ trong bức ảnh mà thầy luôn bỏ bóp cẩn thận.
Lòm còm bò dậy khỏi giường. Chiếc ipad cũ kĩ trong ngăn kéo bị lôi ra. Minh chần chừ hồi lâu rồi ấn nút mở sáng. Đúng, vẫn là đường nét này, vẫn là cánh môi này. Sao Minh có thể tạm quên đi như vậy?
Ước gì đây không phải là sự thật. Hắn thực sự...muốn thử thích nó một lần.