"Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu anh ấy. Đó là sự tự tôn duy nhất tôi giữ lại cho mình."
Lại một buổi sáng mới bắt đầu cho một câu chuyện mới.
Dương Cẩm Linh sau khi trằn trọc cả một đêm như người thất tình. Nhìn vào trong gương, trời ơi, đây là ai vậy? Mắt thâm quần hai mảng, tóc tai bù xù lên cả, sắc mặt tiều tụy không chút sức sống.
Nhật Minh à, sao tôi lại phải bận tâm về anh nhiều như vậy?
Không nghĩ nhiều nữa, Linh lao ngay vào nhà tắm, nó phải lấy lại chút ngoại hình, bộ dạng hiện tại thật sự ghê đến nỗi có thể hù doạ người khác đấy.
Tắm rửa thoải mái, Linh chọn một cái quần ôm và áo thun rũ vai. Nó hiện tại cần đi gặp người chủ trì lần này, cũng chính là người có lẽ sẽ thay Cherry bên cạnh DG thời gian tới.
Điện thoại vang lên hai hồi. Là chàng.
- Kiệt, em đây.
-"Nhóc, anh bận việc rồi, không đưa em tới chỗ Cherra được."
Hôm qua nó có nghe Vy nói, hình như trụ sở chính CL có biến.
-...cho địa chỉ, em sẽ tự đến.
-" Được, anh mail cho em. Cherra hẹn lúc giờ."
Đi một mình cũng được, bất quá người kia nó chưa tiếp xúc qua, định bụng lúc đi cùng Kiệt sẽ hỏi chàng một ít về cô ta. Tại sao Cherry lại căm thù cô ta đến vậy.
Cốc cốc.
Tiếnv gõ cửa vang lên.
- Ai đó?
Linh khẽ đặt chiếc điện thoại xuống, nó đi đến mở cửa.
Bên ngoài, là Nhật Minh. Nó hình như cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm, kiểu như cũng nghi ngờ chính là hắn.
- Có việc gì?
Nó hỏi.
- Nghe nói em có hẹn với Cherra.
Nó không trả lời. Hơi nhướn nhướn mày ra vẻ "thì sao? Liên quan gì tới anh?".
- Anh đưa em đi.
-...không cần!
- Anh cũng có việc với chị ấy.
- Đó là chuyện của anh.
Ánh mắt của nó vẫn vô cảm như ngày đầu họ gặp mặt. Quan hệ của họ, một lần nữa bị đẩy về con số sao? Hắn không cam lòng.
- Nhất thiết ra vẻ xa cách như vậy sao?
- Vậy chúng ta thân mật khi nào?
Bị nó hỏi vặn. Nắm tay Minh co chặt lại thành quyền.
- Rõ ràng không phải như vậy. Quan hệ của chúng ta không đơn thuần xa lạ như thế.
- Quan hệ mà anh nói đã không thể cứu vãn nổi.
- Em cũng có tình cảm với anh, em làm vậy vì lí do gì?
- Tôi thích làm sao thì kệ tôi. Anh không có quyền nói.
-Em...
Sầm. Không để Nhật Minh kịp tức giận. Nó đã đóng sầm cửa lại.
- Aishhh, Dương Cẩm Linh!!!
Tưởng hắn sẽ từ bỏ? Không đời nào!!!
Dắt Haysabusa ra khỏi Garage. Một lớp bụi mỏng trên thân xe chứng tỏ đã lâu rồi không ai sử dụng.
Anh em nhà họ Dương có một điểm giống nhau. Tâm trạng tệ anh và nó đều dùng tốc độ để giải toả.
Tra chip khởi động. Nó chạy xe ra khỏi cổng, Linh phóng xe ra ngoài. Toàn bộ quá trình đều thu hết vào mắt của Nhật Minh, hắn đang đứng ở cửa sổ tầng hai. Lập tức khoát áo lên vai, hắn cũng lấy Haysa để đuổi theo nó.
- Anh Minh, anh không đến trường sao???
Thảo My vừa đi mua đồ ăn sáng trở về, nhìn thấy hắn dắt xe ra khõi cổng theo hướng khác không phải hướng đến trường thì liền hỏi.
- Anh đi theo tiếng gọi của con tim.
Hắn nháy mắt tinh tế, rồi con xe phóng như bay lao đi.
My khẽ ngây người, không hiểu gì cả. Nàng vừa thấy Cẩm Linh chạy qua, giờ đến Nhật Minh. Kiệt đặt vé bay qua Pháp, chắc đã lên máy bay. Vy thì cũng đi đến công ty từ sớm. Minh Lâm và Ngọc từ hôm qua đã quyết định "đống đô" ở Seaside giúp Miwa rồi. Còn mỗi nàng thôi. Anh Hải chắc chắn cũng không đến trường đâu. Vậy căn biệt thự này nàng ở lại làm gì? Nên đến SEASIDE luôn thì hơn.
(Vĩnh Hải đã tạm thời dọn về Võ gia. Không còn ở nhà nữa!)
Hai con moto nối đuôi nhau trên đườnv cao tốc vào sáng sớm. Tất cả mọi người đều rất khiếp sợ, rốt cuộc là đang chạy tốc độ bao nhiêu kilomete trên giờ vậy? Muốn gặp diêm vương hay sao??
Nhìn qua kính xe, Linh khẽ cau mày, con Haysa giống hệt nó. Cái tên này đang làm trò gì vậy? Sao lại đi theo mình?
Linh đạp ga quyết định cắt đuôi hắn, hắn lại ngoan cố đạp ga đuổi theo.
Cuối cùng cả hai hình như không ai vừa ai, dần dần trở thành một cuộc đua xe giữa đường phố.
(Giờ này mấy chú công an chưa dậy. Không thì hốt hết một cặp về đồn quá-_-)
Két.
Dường như không chịu nổi nữa. Nó thắng xe trước một đoạn đường tương đối vắng. Tất nhiên, người phía sau vội vã dừng theo.
Cởi mũ. Nó quát:
- ANH LÀM TRÒ GÌ VẬY?
- Đi theo em!
Hắn đáp bằng chất giọng rất thản nhiên.
- Bị điên?
- Anh là có chuyện muốn nói.
- Chúng ta còn gì để nói hả??
- Muốn giải thích.
-Giải thích?
- Anh lúc đó không hẳn là nói dối em. Anh có lí do.
- Anh nghĩ tôi cần nghe?
Nó khẽ nhếch môi.
- Nhưng anh vẫn phải nói.
Linh khẽ thở hắt ra, nếu không để hắn nói. Hắn sẽ đi theo hoài như vậy à?
-...anh có năm phút.
- Anh, là do lúc đó phát hiện mình không phải con ruột của cha anh. Nên không muốn nhìn thấy ông ấy. Anh đến sống với cha em và cũng nghĩ mình không bao giờ quay về Việt Nam nữa. Anh lúc ấy cũng tự xem mình là trẻ mồ côi nên mới nói với em cha mẹ anh đã mất. Khoảng thời gian nói chuyện với em, anh thật sự vô cùng trân quý. Anh biết, lời anh nói chỉ toàn là lừa bịp. Anh giết người phải trốn chui trốn nhủi cùng Thầy Hải chứ không phải là học sinh tiêu biểu chăm ngoan. Anh là con kẻ thù của SATAN và DBL. Anh chưa bao giờ có người bạn nào tên là Eric. Anh cũng chưa hề thích cô bé nào tên Lisa. Tôi không hề thích đi xe đạp và biết chạy moto. Những điều anh nói, chỉ vì muốn bắt chuyện với em mà thôi.
Dương Cẩm Linh nghe xong, nó hơi ngơ ngác một chút bình tĩnh đáp:
- Anh không thấy giống như anh đang đùa cợt tôi à? Tôi thấy mình như ngu ngốc khi tâm sự và kể tất tần tật về mình cho anh. Còn anh thì nửa câu cũng là nói dối.
- Anh biết. Biết em đang nghĩ gì. Nhưng anh thực sự là không muốn lừa em. Vì...em quá trong sáng, một kẻ hư hỏng như anh chắc chắn em không thích tiếp xúc.
- Anh nghĩ ảo tưởng có thể mang đến hạnh phúc? Anh nhận ra tôi cũng không chịu nói ra. Rõ ràng chỉ là lúc thấy anh buồn chán, vô tình tôi lọt vào rọ của anh.
- Không phải!
- Đủ rồi Nhật Minh, tôi thật lòng cũng không để nặng chuyện đó. Chúng ta lúc đó chỉ là trẻ con. Với lại, bây giờ tôi cũng đã khác, giết bao nhiêu người, cũng không thích suốt ngày mơ mộng tò mò anh. Tôi hiện tại cũng là người xấu. Làm gì có tư cách giận hay trách anh?
- Vậy, tại sao...tại sao không muốn thích anh. Anh làm gì khiến em như vậy??
-...đơn giản, là vì tôi không muốn nuôi những cảm xúc vớ vẩn.
- Vớ vẩn? Tình cảm với anh là vớ vẩn?
Nếu dùng một từ để miêu tả cảm giác của Nhật Minh bây giờ, nhói.
- Tôi bây giờ, chỉ muốn trả thù. Cảm xúc vớ vẩn không cần thiết. Chỉ cản đường.
Một con Haysa rời đi. Không phảu Dưng Cẩm Linh. Là Nhật Minh, hắn phóng xe thật nhanh trên con đường. Vớ vẩn ư? Vớ vẩn...
Nhật Minh à. Sao lại là anh? Tôi thật sự không muốn làm anh tổn thương. Đến bên anh, sao có thể? Tôi đã chọn địa ngục rồi, thì anh nên đi tìm thiên đường khác. Linh Linh không thể quay về. Bên tôi thì hai ta càng ngày càng đi vào bóng tối!
Võ gia.
Nói là tập đoàn hùng hậu nhất Việt Nam, quả thật không điêu ngoa. Nổi trội nhất trong SAT với nguồn vốn và lợi nhuận hàng năm ở mức khổng lồ.
Mấy ngày nay, sự trở lại của thiếu gia họ Võ vẫn gây nên chấn động. Vĩnh Hải trở về, khác nào tuyên chiến với họ hàng trong gia tộc, dành quyền thừa kế!
Trong căn biệt thự kiểu Nga xa hoa cổ điển. Không khí toát lên sự giả tạo, gượng gạo khi tất cả mọi người trên bàn ăn đều tỏ ra thân mật nhưng lại âm thầm đâm nhau những nhát dao chí mạng.
- Vĩnh Hải sao còn chưa xuống vậy?
Nhị phu nhân, có một đứa con trai năm nay tuổi, vợ của Võ Mạc Phúc. Chồng bà là người tài giỏi, con của họ có cơ hội thừa kế gia tộc. Tiếc là con quá nhỏ, so với Vĩnh Hải và Cao Hùng, chắc chắn không kịp lớn để dành. Chính vì vậy mà rẽ sang một hướng khác, bà mang em gái ruột của mình. Năm nay xuân xanh, với mục tiêu gán ghéo cho hai người thừa kế.
Đứa em gái của bà, tên Nhi, một tiểu thư chính góc ngồi bên cạnh ỏng ẹo nhìn ngó quanh. Xong lôi ipad ra nghịch trông rất vô lễ nhưng cũng không ai chấp.
Vĩnh Hải kì này trở về còn nghĩ chơi bời, không ngờ kí được cái hợp đồng tỷ khiến ai cũng choáng ngợp. Cậu trai này là do may mắn? Không thể nào. Rõ ràng là năng lực. Vậy bao lâu nay sao lại lêu lỏng ăn chơi. Giao cho cậu chi nhánh bé tí cũng an phận không ý kiến. Làm việc cho tròn vai mà không ngờ lại giỏi như vậy. Ông bà Vĩnh Kì chơi khăm mọi người. Đến lúc thừa kế thì mang về quả cân nặng như vậy?
- Đúng vậy a, lâu rồi không thấy mặt cậu ấy.
- Chị Hương à thật sự là chị có phúc nha.
Đinh Hương Tam phu nhân, mẹ của nhân vật gây chú ý nhất gia tộc_Vĩnh Hải ngồi ở giữa chiếc bàn cực dài. Tất cả đều đang xu nịnh bà.
- Mọi người thôi hãy dùng bữa. Thằng nhóc ấy thường không thức sớm.
Tất cả thảy bà phu nhân đều có mặt. Chỉ thiếu mỗi đại phu nhân vợ Võ Cao Tùng. Vĩnh Hải trở về, lập tức hạ gục đại thiếu gia Cao Hùng con trai bà, thật sự là rất mất mặt.
Có thể nói vị phu nhân này đã tuyên chiến với Đinh Hương phu nhân. Quyết tranh giành vì con bà là con trưởng. Tuy nhiên, mọi người đều theo phe xu nịnh Vĩnh Hải. Họ cho rằng cậu sẽ thắng.
Bữa ăn giả tạo của các phu nhân diễn ra làm cho người ta phát nôn. Chỉ hai ba đũa, mấy người con cháu đi theo đều xin phép đứng lên ra ngoài, chừa "đất diễn" cho các vị phu nhân.
Đám thiếu niên tuổi từ đến kéo nhau ra vườn. Ai cũng lột xuống bộ mặt vui vẻ mà hậm hực ngồi chửi rủa. Tuy có hơi tục tĩu, nhưng xem ra là lời thật lòng hơn các quý bà trong kia.
- Chết tiệt, ở đâu xuất hiện thằng nhóc đó chứ?
Khải Hoàng, người lớn tuổi nhất lên tiếng chửi rủa. Tất cả bọn họ là anh em họ hàng gặp nhau thường xuyên từ nhỏ. So với Vĩnh Hải có nghe qua từ nhỏ đã sống xa nhà ăn chơi trát tán, bất tài vô dụng. Trừ Cao Hùng, cũng chưa ai gặp mặt Hải.
Tự dưng bây giờ lại xuất hiện như kẻ lạ mặt, xoáng mất vị trí của Hùng khiến cho ai ai cũng không cam tâm.
- Rốt cuộc cậu ta là ai hả? Tôi chưa gặp lần nào?
Một cô gái hai mươi tuổi lên tiếng, là con của một phu nhân lên tiếng
- Nghe nói rất ăn chơi, từ nhỏ đã không sống theo cốt cách gia tộc, như một tên du côn ấy.
- Võ gia chúng ta có loại như thế à?
- Anh Hùng còn nói hắn nhiều lần gặp mặt nhưng hỗn hào với anh.
(Hùng là con người lớn nhất nên so ra Hùng là cháu trai trưởng. Tất cả đều gọi bằng anh dù lớn hay nhỏ hơn.)
- Không thể nào. Người như vậy sao có tư cách thừa kế...!
- Gia Nhi, Nhị phu nhân muốn làm may cô cho hắn à?
Gia Nhi, em gái Nhị phu nhân ban nãy cũng bỏ ra đây. Tuy không cùng dòng họ, nhưng từ nhỏ đã thường xuyên đến đây.
- Các người nghĩ tôi là gì? Sẽ chấp nhận một tên không có khí chất gia tộc như vậy ư?
Cô ta cười khinh miệt. Kẻ bị mọi người ghét bỏ kia sao cô thèm quan tâm tới chứ.
- Mọi người, tôi nghĩ, chúng ta nên đồng lòng tẫy chai hắn.
- Đúng vậy. Không cho phép kẻ vô danh đó gia nhập với chúng ta.
Nói về con cháu họ Võ thì kiêu ngạo không ai bằng, con cháu chơi với nhau. Họ cho mình là nhất, không thích những thứ bên ngoài tầm thường. Trừ Cao Hùng ra thì cả một lũ này như "ếch ngồi đáy giếng".
- Hắn hiện giờ ở đâu nhỉ?
- Tất nhiên là ở trong khu nhà của mẹ hắn, Đinh Phu Nhân.
- Như vầy đi, tất cả chúng ta đến đó hà hiếp hắn một chút. Ai muốn đi?
- Nghe hay đó. Làm cho hắn biết, Võ gia không phải nơi đã đi rồi có thể dễ dàng vào.
- Phải phải. Đi đi.
Thế là cả bọn ếch kéo nhau đi về phía khu nhà của Đinh phu nhân.
- Ơ...các thiếu gia tiểu thư?
Quản gia Liêm, quản khu nhà của Đinh phu nhân rất sửng sốt. Cả đám thiếu gia này sao lại đến đông như vậy?
- Lão Liêm, chúng ta là đến gặp Vĩnh Hải. Cậu ta trở về sau từng ấy năm. Chúng tôi muốn biết mặt người anh em họ hàng này. Cho chúng tôi vào!
- Việc này...thiếu gia chuẩn bị dùng bữa!
Nhìn ông quản gia lưỡng lự, một người lại lên tiếng:
- Chúng tôi là muốn gặp cậu ta, là anh em bà con có gì ngại chứ. Cậu ta dùng bữa bắt chúng tôi chờ à.
- Không phải vậy.
- Vậy thì cho chúng tôi vào.
- Vậy...mời mọi người. Tôi đi gọi thiếu gia.
Cả bọn người kéo vào phòng khách như lũ. Ngồi kín hai hàng sofa.
Tong phòng khách, ông quản gia mang ra một khay hai ly sữa và sanwich cho Vĩnh Hải. Để ở chỗ trống duy nhất. Chứng tỏ họ đã thành công phá bữa sáng của cậu. Vĩnh Hải phải ra đây tiếp họ. Ai nấy thì thầm nhau khinh bỉ. Để rồi xem, tên nhóc này bộ dạng như thế nào mà là con cháu Võ gia danh giá.
- Thiếu gia, mời cậu.
Tiếng ông quản gia vang lên phía sau lưng khiến ai nấy đều quay mặt ra nhìn. Từ tầng hai. Là một dáng người cao, khờông hề gầy cũng không mập. Mặc quần thể thao và áo thun trắng đi xuống. Mái tóc xanh của cậu từ lúc quay về đã nhuộm thành màu đen trở lại rất bồng bềnh và lãng tử. Tuy nhiên dàn khuyên tai gai góc vẫn không thể bỏ được. Hải vừa đi vừa đọc một cuốn truyện tranh, cậu khẽ đảo mắt nhìn một lượt bao nhiêu người. Rồi đủng đỉnh ngồi vào chỗ có bữa sáng của mình.
Tất cả những hành động kia một loạt thu vào mắt những người trẻ có mặt ở đây. Cậu trai này, là ai vậy. Thật sự rất là đẹp trai lịch lãm. Hoàn toàn nằm ngoài kiểm soát của họ. Hình ảnh tên nhóc tầm thường hoàn toàn phải bội họ. Thậm chí đẹp trai hơn cả anh Hùng.
- Anh chị em đến....để làm quen tôi nhỉ? Hải khẽ nhếch môi lịch lãm. Cầm miếng sanwich vô tư ăn một chút.
- Cậu...cậu là Võ Vĩnh Hải??
- Có vấn đề gì?
Tất cả đều như chết lặng. Rõ mồm một là một đại mỹ nam.
- Chúng tôi...chúng tôi là muốn làm quen cậu.
- Thế cơ à, tôi lại nghe mẹ nói, hình như anh chị em đều không thích tôi.
Bầu không khí lắng đến đáng sợ. Thạằng nhóc này, hình như là kiểu người không hề biết nể sợ ai.
- Cậu thẳng thắng lắm. Chúng sẽ nói thẳng cho cậu biết. Nghe nói năm xưa cậu từ bỏ quyền thừa kế. Sao bây giờ lại quay về. Mong cậu nên hiểu Võ gia không phải nơi muốn vào thì vào, đi thì đi. Chúng tôi không hề thích cậu là anh em họ.
Người lớn tuổi nhất lên tiếng như lấy uy với các anh em.
-Ha~~hahahaha.
Khoé môi cậu khẽ cười. Rồi không nhịn được cười thật lớn.
- Có gì đáng cười??
- Trùng hợp quá. Tôi cũng không có ý định làm anh em với các vị đây.
Lời nói ra, như sấm vào tai của mọi người.
- Cậu...nên biết điều một chút. Đừng tưởng mang về một ít tiền rồi coi trời bằng vun.
Tiểu thư út con tứ phu nhân chịu không được đứng dậy quát.
Bầu không khí đột nhiên chùng xuống hẳn. Bọn họ đến là để cho Vĩnh Hải một bài học chứ không phải để bị cậu xem thường ra mặt như thế này.
-Vậy sao?
Hải kéo ghế đứng dậy. Trên tay cầm ly sữa thứ hai vẫn chưa uống xong.
Crắc một tiếng, ly sữa nứt rạng, dung dịch trắng đục chảy lên láng xuống sàn.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn.
- Tôi chính là thích coi trời vằng vun!
Nói xong, cậu thong thả đi qua đám người. Thẳng chân lên tầng hai.
- Anh, cậu ta...cậu ta dám...
Cô gái đang đứng run lẩy bẩy, vừa tức vừa sợ. Một tay bóp nứt cái ly, không phải chỉ có trên phim thôi sao?
- Vĩnh Hải. Đồ... lưu manh, côn đồ, vô lễ. Tôi...tôi sẽ đi nói với các vị phu nhân.
Chàng trai lớn tuổi nhất thấy em họ mình như vậy, mặc dù anh ta cũng kinh hồn bạc vía. Nhưng sao lại để thằng nhóc chưa xem thường được, anh ta nhìn theo Vĩnh Hải mà hét lớn.
Nghe đến đây bước chân cậh khẽ khựng lại. Hải quay đầu nhìn tất cả những con người phía dưới, ai ai cũng vừa sợ vừa phẫn nộ nhìn mình.
- Chỉ nhiêu đó, chưa gán mác côn đồ cho tôi được. Với lại, mấy người lấy gì để tố cáo. Chi bằng...
Cậu gãy gãy đầu rồi thò tay vào túi quần tìm tìm cái gì đó. Thứ móc ra sau đó, khiến cho ai cũng kinh hồn bạc vía. Là dao găm.
Hải đưa lên mắt ngắm và....PHẬP! Một tiếng. Con dao cắm chắc trên khung tủ gỗ quý đắt tiền.
-Á!!
Một cô gái theo phản xạ hét lên
- Anh Hoàng...mặt anh...
Người lớn tuổi sờ sờ mặt mình. Rát, là máu!!!
- Như thế này có thể đi tố cáo được rồi đấy!
Bước chân cậu xoay đi tiếp tục đi lên lầu. Tiện tay còn lướt điện thoại kê vào vai.
- Vy à? Ừ, anh vừa ăn xong.
Những người trẻ tuổi hoàn toàn biến thành không khí. Không ai dám lên tiếng.!
O.s
Hức...đừng bỏ truyện nha. Yêu đọc giả!