Tiểu Thư Siêu Quậy

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay tuy nhà Vy mở tiệc nhưng cô cũng không cần lo việc chuẩn bị làm gì cả. Vẫn đi học như mọi ngày bình thường thôi. Có điều trường học hp vào lớp mà giờ hp cô vẫn chưa dậy. Ngoài cửa phòng là tiếng gọi dáo diết như có người chết. Tiếng đập cửa như muốn dùng bom để nó mở. Tất cả cũng chỉ tại tối qua nó đi bar về muộn.- Cô chủ, cô chủ ơi, muộn học rồi._ Tiếng người làm vội vã.

- Cô chủ, sắp vào lớp rồi_ Tiếng quản gia Quân.

Tuy ở đây cô là người muộn học nhưng thực chất, cô không hề vội vàng, mà chính những người ngoài kia còn vội hơn cô gấp ngàn lần. Bỏ mặc lời gọi ngoài tai, cô vẫn cứ lăn lội từ trái qua phải, từ phải qua trái để ngủ. Thực chất nếu không phải nhà này được thiết kế bảo mật, căn phòng của cô thì mở cửa bằng giọng nói. Cái quan trọng là phải chính giọng nói của cô hoặc nhận dạng vân tay trên khóa cửa thì nó mới mở.

- Trần Hoàng Yến Vy._ Giọng bố Vy vang lên. Hiệu quả ngay lập tức.

Vy mới mơ mang thêm được ít của giấc mơ mới thì đoàng, giấc mơ vàng biến mất.

- Dạ_ Theo phản xạ nghe cha gọi thì cô hay dạ.

- Con mở cửa ngay cho ta_ Ông Dũng kêu.

- Vừng ơi, ý nhầm, cửa ơi mở ra nèo._ Cô cố gắng bước xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân.

Cánh của phòng mở ngay lập tức, lúc này ông Dũng thấy cô rời khỏi giường mới yên tâm đi xuống ăn sáng. Sau phút làm mọi thứ, bắt đầu thấy bóng dáng cô ở dưới nhà. Cặp sách đã có người mang ra xe, cô vào nhà bếp ăn sáng.

- Con đi nhanh nhanh xem nào_ Ông Dũng nhìn nó mà cũng thấy khó khăn theo.

- Ok!_ Nó ngáp ngủ đáp củn lủn.

Vy ngồi xuống ăn. Dường như cô đang câu giờ để không phải đi học hay đi học muộn cúp mấy tiết gì đấy. Ăn cũng đã đủ cho bữa sáng, Vy vẫn cố tình ngồi cắt đùi gà chiên giòn ăn. Ông Dũng đã ăn xong.

- Đứng dậy, đi học đi_ Ông Dũng giọng nghiêm khắc.

- Nhưng con chưa ăn xong đùi gà mà._ Vy nũng nĩu.

- Đùi gà cái gì, đi nhanh đi, muộn học lắm rồi con à_ Ông đổi giọng nịnh nó. Thương con thấy sợ, mới quát chưa hơn câu.

- Híc, nể mặt ba vậy._ Vy đứng dậy đi nhưng vẫn không quên ngoái lại nhìn nói_ Cái đùi gà của chị, đợi chị nhé em.

Ông Dũng thấy cảnh này không khỏi thương con, mềm lòng quá rồi.

- Cái con bé này, thôi quay lại ăn nốt đi._ Ông Dũng nói rồi đứng dậy đi làm luôn.

- HỚ Hớ. Ba muôn năm_ Vy cười rồi hét to.

Ngồi vào bàn ăn tiếp với tâm trang vui vẻ, tuy nhiên vẫn chừa chỗ cho chuyện không vui là phải đi học. phút sau Vy đã có mặt trong trường.

Lớp a

Vy thong thả bước vào lớp như không có chuyện gì, trong khi mới chuyển tiết sang tiết . Cô giáo Văn Bạch Diệu Phương thấy nó tới thì như vớ được tội bắt bẻ nó. Cô này với nó vốn dĩ ghét nhau từ cái nhìn đầu tiên.

- Em biết bây giờ là tiết gì không?_ Cô Phương.

- Giáo viên mà không biết thì hỏi học sinh nào biết._ Vy thản nhiên sải bước đi.

- Em....Em đi muộn rồi vào lớp không xin phép, báo cáo gì thế hả?_ Cô tức tím mặt.

- Việc gì em phải báo cáo với cô, cô là gì của em không?_ Đang bức bối nay Vy càng bực. Cô đặt cặp xuống bàn cái " Rầm ". Cả lớp dồn trọn ánh mắt về Vy.

- Tôi là cô giáo của em, Mẹ thứ của em._ Cô Phương đứng dậy nói, hăng hái quá đây.

Nghe thấy câu này Vy đổi sắc mặt, nó tặng cô ánh nhìn giết người. Có lẽ đối với những học sinh kia không hiểu gì nhưng Nhi thì biết sao sắc mặt nó ngày càng tối lại, Khánh cũng vậy, cậu cũng giống nó. Nếu mẹ nó còn sống hẳn nó không vậy đâu, nhưng cô giáo kia thì lại nhắc không đúng trường hợp rồi.

- Mẹ? Thứ nhất, kể cả bà có quỳ xuống xin tôi thì tôi cũng không cho bà làm NGƯỜI HẦU của tôi đâu. Thứ hai: Bà không có đủ tư cách để nhận làm mẹ thứ của tôi, càng không đủ tư cách nhắc đến chữ " MẸ ". Thứ : Kể cả làm CÔ GIÁO của tôi bà cũng không có quyền gì mà ăn nói hàm hồ, hư cấu như thế với tôi._ Vy nhấn mạnh từng chữ, từng câu một, ánh mắt cô long lanh. Cả lớp mắt chữ a mồm chữ o vì sốc.

- Trần Hoàng Yến Vy với những việc em vừa làm, tôi có thể đuổi học em đấy_ Cô giáo Phương tức tối quát, tay đập xuống bàn.

- Có thể?_ Vy cười nhếch miệng, nói tiếp_ Thử làm đi, tôi không cấm, nhưng tôi cũng nói luôn, cái tên Trần Hoàng Yến Vy đó tốt nhất bà đừng nhắc tới, như thế tôi không biết ơn bà vì nhớ tên tôi đâu. Cũng không cần gỏi cả họ nhà tôi ra, coi chừng tôi cho bà lên Hoa Quả Sơn ở ẩn đấy_ Vy tức điên lên chỉ thẳng mặt cô giáo đó nói.

- Em có giỏi thì lên gặp hiệu phó cùng tôi._ Cô giáo này tức cũng đến muộn xịt máu đầu.

Vy nghe xong câu này lấy chiếc iphone đính kim cương bọc vỏ vàng trong cặp ra. Ngón tay lượt nhẹ trên màn hình mở khóa, rồi ấn gọi cho thầy hiệu phó mà cô lưu là thầy ngoan trong danh bạ.( Tại thầy này nghe lời nó hơn nghe lời mẹ ổng)

-......_ Giọng nói từ đầu dây vang lên lễ phép.

- Ông xuất hiện trước mặt tôi trong vòng phút, lớp A_ Vy nói với cái giọng không còn là con nít với cha cô sáng nay nữa rồi.

Nói xong cô tắt máy đặt xuống bàn và tất nhiên Vy lại đứng đấu mắt với cô giáo kia. Cô Phương đã có chút gọi là sợ.

phút....

phút trôi qua

Tiếng chạy từ xa nhỏ ngày to dần. Thầy hiệu phó tới trong bộ dạng nhếch hơn bao giờ hết. Mồ hôi đầm đìa, tim đập rộn ràng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

- Tiểu thư....thư gọi... tôi có việc....gì...không?_ Ông này mệt quá thông cảm.

- Bà ta nói muốn đuổi học tôi đó, ông đuổi đi._ Vy nhìn thầy hiệu phó rồi nhìn sang cô Phương.

- Ấy chết, sao làm thế được, trường này cũng được coi là của tiểu thư mà._ Thầy nhìn Vy nói.

- Cô Phương, cô ăn nói kiểu gì vậy._ Thầy hiệu phó quay qua cô giáo Phương nói.

- Bà ta nhắc tới làm mẹ của tôi đấy, nói tôi phải báo cáo chi tiết cho bà ta tôi đã làm gì, không những thế còn lôi cả họ nhà tôi ra. Hiệu phó như ông bất lực với loại người ra oai này à._ Vy không để cô Phương trả lời

- Tôi....tôi...._ hiệu phó ấp úng.

- Không làm gì bà ta được chắc tôi sai rồi, tôi tự đi trường khác khỏi cần mấy người đuổi._ Vy xách cặp lên đinh bước.

- Không, xin tiểu thư dùng bước, người cứ bình tĩnh ạ. Cô phương, tôi tuyên bố đuổi việc cô, mong cô đi ngay._ Thầy hiệu phó cố cứu chữa.

- Thầy..._ Cô Phương bất ngờ, bức xúc cầm sách ra khỏi lớp trong tính tắc.

" Reng...Reng"

Tiếng chuông ra chơi vang lên. Thầy hiệu phó lau mồ hôi, quay gót, về phòng Học sinh trong lớp hết chuyện xem ra ngoài hết. Vy úp mặt xuống bàn. Nhi với Minh tới gần hỏi nhưng cô không nói gì nên họ xuống căng tin. Lúc này trong lớp chỉ có hai người duy nhất. Không những thế mà là nam, nữ, Khánh, Vy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio