Móng heo đông là đưa luôn cả chậu đến đây, ngày hôm sau Mạnh Dương liền dời chúng nó ra, sau đó chà rửa chậu sứ lớn đến sạch sẽ, chuẩn bị trả cho Thúy Hồng.
"Tinh Tinh, chúng ta cùng đến tửu lầu Vương gia đi, thuận tiện còn có thể nghe thuyết thư đó." Mạnh Dương nghiên cứu bản vẽ cả ngày, chỉ cảm thấy đầu choáng não trướng, rất nhiều ý nghĩ trong đầu đều thành một đoàn đay rối cuộn với nhau, nhu cầu cấp bách đi làm chút việc khác để giải quyết một vài.
Bạch Tinh nuốt xuống một miếng cốm gạo kê trong miệng, vỗ vỗ mảnh vụn trên đầu ngón tay, "Được thôi."
Nàng lại ngửa đầu hỏi Liêu Nhạn trên nóc nhà, "Ngươi có đi hay không?"
Trong miệng Liêu Nhạn cắn một nhánh cỏ, đang híp mắt nhìn bầu trời, cái chân nhếch lên lúc lắc, cũng không biết là nghĩ cái gì.
Tuy đã tới mấy ngày, nhưng chàng ta vẫn là có chút không thích ứng được với yên lặng cùng an nhàn quá mức này của Đào Hoa trấn, nếu muốn chàng ta mỗi ngày gì cũng không làm, sợ là không được bao lâu liền phải bị ép điên mất.
Cho nên trời mới tờ mờ sáng chàng ta đã liền lên Đào Hoa Sơn một chuyến, dẫn theo Đại Hắc cùng nhau kéo về rất nhiều củi, còn thuận tay săn hai ba con gà rừng.
Chỉ là một chốc như vậy thôi, lại có chút không chịu ngồi yên.
Đi nghe thuyết thư đằng nào cũng mạnh hơn phát ngốc, Liêu Nhạn chẳng thế nào do dự đã liền xoay người xuống đất, hai tay lót ở sau đầu, trong miệng vẫn là dẩu dẩu cắn nhánh cỏ, lung lay đi tới.
Chỉ là chàng ta cũng không đi đàng hoàng, đi được nửa đường, phát hiện trên đường có một cục đá, liền cố ý dùng mũi chân đi đá.
Bang!
Đá bay ra cực nhanh, bay lượn một đoạn trong không trung rồi chợt rơi xuống, lại lộc cộc lăn trên đất mấy chục vòng, lúc này mới không tình nguyện mà dừng lại.
Ánh mắt Liêu Nhạn sáng lên, giống như rốt cuộc đã phát hiện chuyện thú vị gì đó, phi một tiếng phun nhánh cỏ đi, lại lần nữa đá bay cục đá, sau đó đuổi qua, lại đá......
Mạnh Dương vui tươi hớn hở nhìn, bỗng cảm thấy chàng ta có chút giống với cái gì đó, cảnh tượng trước mắt quen thuộc không hiểu được.
Lại đi được một đoạn, chỗ ngoặt của con phố đột nhiên vọt qua một con mèo tam thể, Mạnh Dương bừng tỉnh đại ngộ:
Liêu Nhạn như này, ấy còn không phải giống với mèo con tự tiêu khiển sao?
Nhưng chàng không dám nói ra......
Khoảng cách đêm không được mấy ngày nữa, người có thể chạy về nhà cơ hồ đều đã về, trên đường cái tất cả đều gương mặt quen thuộc, gặp mặt nhau đều nhiệt tình ân cần thăm hỏi, nói chút chuyện cũ năm xưa, nói chút việc gần nhất trải qua, thuận tiện chuyện trò tính toán năm sau......
Thật ra thì bây giờ thời tiết đã bắt đầu chuyển ấm, gió thổi lên mặt không có đau như dao cắt vậy nữa, tươi cười trên mặt mọi người lại nhu hòa hơn cả gió.
Có đứa bé bướng bỉnh sớm đã không khắc chế được vui sướng, quấn lấy người lớn, một hai muốn đốt pháo chơi.
Trưởng bối trong nhà mài không lại, đành phải hủy đi mấy tép pháo nhỏ lẻ tẻ trên một chuỗi pháo dài thật dài xuống, ngàn dặn dò vạn dặn dò một phen, lúc này mới đưa cho bé con chơi.
Trẻ con là dễ thỏa mãn nhất, bọn họ hoan thiên hỉ địa nhận lấy, lại châm lửa một nén hương dây thật dài, chạy đến trên đường cái hô bằng gọi hữu.
Lúc này có thể được đến một tép pháo nhỏ, là chuyện ghê gớm cỡ nào a! Tất cả những đứa bé phụ cận đều tới, dùng ánh mắt hâm hộ nhìn người sở hữu pháo, khát vọng đầy mặt muốn sờ sờ.
Đứa bé được pháo kia quả thực sướng hỏng rồi, nó thậm chí không rảnh lo không khí lạnh băng làm tay nhỏ của mình đông lạnh đến đỏ bừng, nỗ lực hít hít nước mũi, lớn tiếng tuyên cáo nói: "Lui ra sau, đều lui ra sau, ta muốn đốt pháo!"
Lúc này, cậu nhóc thoạt nhìn cực kỳ giống một vị tướng quân thỏa thuê đắc ý, trên cả khuôn mặt tròn trịa bụ bẫm đều tỏa sáng.
Tiếng pháo dọa người lắm đó, một đám bé con đều liền sôi nổi rúc vào trong góc tường, dùng cái tay ngắn mặc áo bông dùng sức che chặt lỗ tai, khẩn trương mà chờ mong nhìn.
Đứa bé nói chuyện đặt đứng một tép pháo nho nhỏ trên mặt đất, nỗ lực né người qua một bên, một tay che lỗ tai, một tay run rẩy duỗi về phía hương dây, dùng điểm đốt màu đỏ sáng chạm vào kíp nổ màu xám.
Kíp nổ đốt lên rất mau, nếu không phản ứng kịp thời, không chờ chạy ra pháo sẽ liền nổ tung, đánh vào trên người có hơi đau.
Nếu thật sự không gặp may, còn có thể làm áo bông bị phỏng ra một cái lỗ nhỏ, lúc trở về không thiếu được phải ăn một bữa măng xào thịt......
Trái tim đứa bé nhảy bùm bùm, sợ tới mức đôi mắt đều híp lại, vẫn là đánh bạo dùng đầu hương đi chạm vào kíp nổ.
Mới vừa chạm vào một chút, nhóc xoay người liền chạy, nhưng qua được một lúc cũng không nghe thấy động tĩnh, lại tráng lên lá gan về nhìn, hài, chưa châm được đâu!
Bên cạnh có tiểu đồng bọn mơ ước đã lâu lớn tiếng nói: "Để ta, để ta, ta không sợ!"
Nhưng loại chuyện này ai nỡ buông tay chứ?
Đứa bé kia chưa từ bỏ ý định, hai cánh môi mím chặt ơi là chặt, dùng sức kéo ra một đường thẳng tắp trên cằm.
Nhóc lại lần nữa kề sát vào, nỗ lực thả chậm hô hấp, tận mắt nhìn thấy kíp nổ toát ra hoa lửa xì xèo rồi, lúc này mới thét chói tai chạy đi.
"Đùng!"
Thanh âm giòn tan vang lên, dư âm từ từ lan ra từ ngõ nhỏ, tép pháo hình trụ nho nhỏ vốn màu đỏ tím, nháy mắt đã bị nổ thành ngàn khối vạn khối, lả ta lả tả rơi xuống từ giữa không trung, giống như rơi xuống một chút tuyết màu đỏ.
"Nga ~"
"Thật tốt, đốt pháo rồi, đốt pháo rồi!"
Mấy đứa bé đột nhiên run lên, sau đó đã bị sung sướng to lớn cảm nhiễm, vây quanh chút vụn giấy màu đỏ tím này, nhảy nhót, phát tiết sung sướng mà người trưởng thành căn bản không cách nào lý giải.
Vừa lúc Liêu Nhạn đuổi theo hòn đá nhỏ chạy đến phụ cận, chàng ta nghiêng đầu nhìn một lát, giống như lập tức liền đánh mất hứng thú với đá cục đá, sau đó đề nghị với Bạch Tinh: "Tinh Tinh, chúng ta cũng mua chút pháo về đốt đi."
Bạch Tinh ý vị sâu xa mà nhìn chàng ta, "Vậy ngươi mua đi!"
Liêu Nhạn: "......!Ngươi cho ta mượn chút tiền."
Bần cùng khiến người khom lưng.
Nhưng mà những lời này giống như trong nháy mắt đã dẫn phát cộng minh từ chỗ sâu trong óc Bạch Tinh, nàng sờ cằm suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: "Có phải trước kia ngươi nợ bạc của ta còn chưa trả không?"
Liêu Nhạn sửng sốt, gãi đầu suy nghĩ một lát, không quá xác định nói: "Hình như......!Có sao?"
"Có!" Bạch Tinh phi thường khẳng định mà gật gật đầu, trên mặt toát ra ngạo mạn độc hữu của chủ nợ, "Quán rượu nhỏ dưới chân núi Côn Luân, ngươi tìm ta mượn lượng tiền, đã nói tháng sau trả, nhưng mà năm tiếp theo cũng chưa trả."
Kẻ lừa đảo!
Thật đúng là vậy.
Qua nàng nói vậy một phen, Liêu Nhạn thật đúng là nhớ ra.
Chàng ta ho khan một tiếng, hơi hơi có chút chột dạ.
Nhưng mà rất mau, chút chột dạ này đã bị đúng lý hợp tình chả biết ở đâu ra thay thế đi, chàng ta đĩnh đạc nói: "Ba mươi mấy lượng hèn mọn tính cái gì?"
Nhân vật lợi hại giống như chàng ta vậy, còn sợ không kiếm được tiền sao?
Bạch Tinh nheo đôi mắt lại, không biết vì sao, đầu đột nhiên linh quang lên, "Nếu dựa theo phép tính ra về trên chợ đen, đã qua lâu như vậy, ngươi sợ là phải trả lại cho ta lượng!"
Liêu Nhạn trực tiếp nhảy dựng lên, trợn mắt há hốc mồm nói: "Ngươi ăn cướp hả!"
Mạnh Dương đã bàng quan thật lâu thật cẩn thận nói: "Tinh Tinh à, đều là bằng hữu, như thế liệu có hơi quá hay không?"
Bạch Tinh nghiêm mặt nói: "Nếu hắn trả tiền cho ta, ta liền có thể mua một con ngựa trung đẳng cho ngươi mượn cưỡi."
Oa!
Mạnh Dương lập tức nói lời thấm thía với Liêu Nhạn: "Nhạn Nhạn à, tử viết, quân tử lấy thành vì gốc, lại có cách ngôn nói rất đúng, có vay có trả, mượn nữa không khó, ta cũng cảm thấy ngươi vẫn là nhanh trả tiền thì hay hơn."
Bần cùng khiến người cúi đầu.
Liêu Nhạn: "......"
Hắn muốn giết hồ ly tinh!
Trên Đào Hoa trấn nho nhỏ cũng không có quá nhiều phương tiện giải trí, gần đây tửu lầu Vương gia mới thêm một người thuyết thư liền thành sự lựa chọn đầu tiên của mọi người lúc trà dư tửu hậu.
Sáng sớm mỗi ngày tửu lầu vừa mở cửa, trong đại đường liền ngồi đầy người, có người thậm chí còn tự mình mang ghế từ trong nhà tới nữa.
Chờ đến lúc người Bạch Tinh tới nơi, người thuyết thư đang kể một câu chuyện Chung Quỳ bắt quỷ, tất cả mọi người tập trung tinh thần nghe.
Đông Đông dẫn theo Tiểu Đào Nhi ngồi ở đằng trước, hai cái đầu to tròn xoe ngưỡng lên, miệng hơi giương giương, mắt không chớp một cái.
Người trước là xác thật cảm thấy có ý tứ, người sau là cảm thấy bộ dáng người trước nghe kể chuyện có ý tứ, bởi vậy toàn lực bắt chước.
Từ khi có Đông Đông hỗ trợ chăm sóc Tiểu Đào Nhi, Thúy Hồng đột nhiên liền rất là nhàn rỗi, hôm nay lúc bọn họ tới thì đang nói chuyện với Ngô quả phụ.
Vì tháng giêng muốn làm hỉ sự với Khang tam gia, hai người suy xét đến nhà người nào cũng không có thân thích gì, trù nghệ cũng không được tốt, chỉ sợ đến lúc đó không lo liệu được hết quá nhiều việc, cho nên quyết định tới tửu lầu Vương gia đặt mấy bàn tiệc trước đã.
Hai nữ nhân này tuy tuổi kém một khúc, nhưng người đã chết chồng, người thì hưu chồng, thế mà cũng có rất nhiều tiếng nói chung, hai ba câu vào đã thấy có duyên.
"Ngô tỷ tỷ, ngược lại không phải ta thổi phồng, tay nghề nấu cơm của ta chính là tốt, nếu ngươi không chê, đến lúc đó ta chưng hai nồi bánh trái hỉ giúp ngươi đi!" Khó được gặp một người có thể nói chuyện, Thúy Hồng cũng rất cao hứng.
Nàng ấy như là lại về tới lúc chưa thành thân, vô câu vô thúc, mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao để sống cho tốt là được.
Không cần lo lắng hơi dậy muộn một chút liền bị mắng, cũng không cần lo bởi vì eo đau không kịp thời rửa chén đã bị nói, càng không cần chịu đựng thèm thuồng, không dám ăn thịt......
Cảm giác có thể lớn tiếng nói giỡn, tùy thời tùy chỗ kết giao bằng hữu thật tốt a! Thế giới của nàng lại lần nữa trở nên yên lặng mà tường hòa, sung sướng mà hoạt bát, tràn ngập vui sướng nhỏ vụn đếm không hết.
Nàng gấp không chờ nổi mà muốn làm chút gì hồi báo người khác, đem phần vui sướng này truyền ra bên ngoài.
"Chỉ sợ là ngươi chê ta thôi!" Ngô quả phụ cười nói, "Ma quỷ kia của ta ngày thường yêu nhất là nốc rượu vàng, một năm kia nốc đến say khướt, chính là muốn lên núi, ta chết sống không khuyên được, kết quả một đi không trở về.
Thời trẻ còn có cả ối những kẻ nói ta mệnh cứng khắc phu, bát tự không tốt, ngươi nguyện ý làm cái kia thay ta, ta cảm tạ cũng không cảm tạ kịp đâu."
Khi nói chuyện, trong lúc vô ý nàng vô ý liếc mắt nhòm ra ngoài một cái, lập tức cười nói: "Ui, đây là tới làm cái gì?"
Có thể là từng bị trêu đùa quá nhiều lần, Mạnh Dương đối mặt với Ngô quả phụ luôn có chút xúc động muốn trốn, lúc này bị nàng ta điểm danh ngay trước mặt mọi người, bất giác cả người run lên, vội đi đầu tiến lên vấn an, đưa tay nải bọc chậu sứ to cho Thúy Hồng, lại hung hăng khen móng heo đông nàng ấy làm.
"Thật là thoải mái thanh tân ngon miệng, tuy là thịt, nhưng mà ăn một hơi rất nhiều cũng không thấy ngấy đó."
Nếu là móng heo kho tàu, chàng nhiều lắm là chỉ có thể ăn nửa cái, vì quá béo quá ngấy; nhưng làm thành móng heo đông rồi, chàng một hơi có thể ăn trọn một cái đó nha.
Móng heo đông chàng cũng biết làm, nhưng dù là cùng một món ăn, hương vị qua tay những người khác nhau làm cũng có khác biệt rất nhỏ, trong tay nghề của Thúy Hồng mơ hồ mang theo một chút nhu hòa, thật giống như con người nàng ấy vậy.
Là hương vị rất ôn nhu.
Thúy Hồng nhận lấy chậu sứ, nghe thế thì vui vô cùng, "Các ngươi thích là tốt, nếu không có các ngươi hỗ trợ, lúc này ta còn đang sầu đâu! Nếu thích ăn, quay đầu lại ta làm rồi lại đưa cho các ngươi nha."
Mạnh Dương liên tục nói không cần phiền toái.
"Phiền toái cái gì dợ? Ca ca, ngươi có phiền toái?" Đông Đông vốn dĩ đang nghe thuyết thư chẳng biết đã chạy tới khi nào, phía sau còn đi theo một cái đuôi nhỏ một bước không rời.
Ngô quả phụ không có con, liền đặc biệt thích hai nhóc con này, một tay một đứa kéo tới đã khen lại khen.
"Đứa bé nho nhỏ này cũng biết cái gì gọi là phiền toái à?"
Đông Đông chống nạnh, kiêu ngạo nói: "Chính là chuyện không thích, chuyện chán ghét, ta hiểu được rất nhiều đó nha."
Ngô quả phụ ha ha cười rộ lên, "Ừ, thật đúng là không ít."
Nhưng thật ra Tiểu Đào Nhi tựa hồ rất thích thân cận Bạch Tinh, xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua, ngưỡng đầu nhìn chằm chằm nàng một lát, sau đó lộ ra một nụ cười hơi hiện ngượng ngùng.
Thúy Hồng cảm thấy kinh ngạc, không khỏi cười nói: "Có lẽ là có duyên đó, ngày thường cũng không thấy vật nhỏ này thân cận ai như vậy."
Nhưng mà, Bạch Tinh phi thường hoài nghi Tiểu Đào Nhi là ngửi thấy vị ngọt của bánh cốm gạo trên người mình.
Nàng cúi đầu đối mặt với Tiểu Đào Nhi thật lâu, thầm nghĩ lần này ngươi đã tính sai rồi, hôm nay ta không có mang theo đào khô nha.
Tiểu Đào Nhi lại lảo đảo đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy đùi nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ tròn vo lên, cười với nàng.
Bạch Tinh sửng sốt, cảm thấy phảng phất có một con thú nhỏ duỗi móng vuốt non nớt, nhẹ nhàng cào một chút trên đầu quả tim mềm mại của mình, ngứa.
Nàng hơi do dự một chút, thế mà trực tiếp kẹp lấy dưới nách Tiểu Đào Nhi, nâng cả người cô bé lên.
Bỗng nhiên rời xa mặt đất, Tiểu Đào Nhi cũng không sợ, còn rất vui vẻ oa một tiếng, sau đó tứ chi vẫn không nhúc nhích ngừng ở giữa không trung, thoạt nhìn giống một đứa bé ăn tết rất vui mừng.
Bạch Tinh lắc lắc, chỉ cảm thấy mềm múp thơm ngào ngạt, còn rất thú vị.
Một lớn một nhỏ không tiếng động đối diện, không thể không nói, trường hợp có chút buồn cười lại thú vị.
"Bay!" Bạch Tinh trầm mặc một lát, cánh tay đột nhiên phát lực, đột nhiên vứt Tiểu Đào Nhi lên giữa không trung.
Người chung quanh sửng sốt, còn chưa có phục hồi tinh thần lại đâu, Tiểu Đào Nhi đã cười khanh khách rơi xuống.
"Bay bay!" Cô bé bay, cũng thật vui vẻ nha.
Mãi cho đến khi Tiểu Đào Nhi một lần nữa trở xuống trong tay Bạch Tinh, Thúy Hồng giống như mới phục hồi tinh thần lại, hậu tri hậu giác hít hà một hơi.
Trời ạ!
Chỉ cần một người chưa thành thân, nàng ấy ở trong mắt người khác liền vẫn là đứa bé, lúc này ở Thúy Hồng xem ra, quả thực chính là một đứa bé lớn một chút ném đứa bé nhỏ chơi......! Nàng ấy có lòng muốn nói gì đó, nhưng lại sợ tổn thương ý tốt của người khác, nhất thời lưỡng nan.
Mạnh Dương nhìn ra lo lắng của nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Tinh Tinh là người tập võ, sức lực rất lớn, rễ cây khô thô như vầy này, nàng có thể trực tiếp nhổ bật lên từ trong đất......"
Nói rồi còn duỗi hai cánh tay ra, dùng sức vẽ một cái vòng thật lớn, ý đồ dùng động tác để gia tăng sức thuyết phục.
Mạnh Dương làm người ôn nhu ổn trọng, Thúy Hồng tất nhiên là tin tưởng chàng, nghe xong lời này thì bất giác kinh ngạc nói: "Thật à?"
Nàng ấy từ nhỏ lớn lên giữa đồng ruộng, tự nhiên biết bộ rễ của cỏ cây đâm sâu vào đất đai rắn chắc cỡ nào, chẳng sợ là một người trưởng thành đi nhổ một bụi cỏ dại cũng không nhất định có thể được, huống chi là rễ cây?
Khi nói chuyện, Bạch Tinh đã lại vứt Tiểu Đào Nhi qua lại mấy cái, tiểu cô nương kia quả thực muốn vui vẻ điên rồi, tiếng cười vui vẻ giòn tan truyền ra thật xa.
Đông Đông đứng bên cạnh hâm mộ cực kỳ, nhảy nhót lên, giơ cánh tay cầu xin nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta ta ta, ta cũng muốn, ta cũng muốn!"
Nhóc cũng muốn bay bay!
Nhưng mà tầm mắt Bạch Tinh qua lại trên người cậu nhóc mấy lần, sau khi lại lần nữa khẳng định đây là một quả bí đao phì nộn cỡ nào, thì phi thường nghiêm túc lắc lắc đầu, lời ít mà ý nhiều nói: "Sẽ bị thương eo."
Đứa bé tuổi và đứa bé - tuổi kém quá xa, chẳng sợ không thương thân, nhưng cũng sẽ mệt nha.
Cái đầu nhỏ đơn giản của Đông Đông không nghĩ ra làm mình bay bay có liên quan gì đến eo, nhưng ý tứ cự tuyệt của đối phương lại rõ ràng mà tiếp thu được rồi.
Cậu nhóc lập tức suy sụp mặt, dùng sức phồng mặt lên thở phì phì nói: "Tỷ tỷ thật xấu."
Tỷ tỷ thích Tiểu Đào Nhi, không thích cậu nhóc, cậu nhóc cũng không thích tỷ tỷ nữa.
Hừ!
Bạch Tinh gật đầu tán đồng, không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn có chút đắc ý, "Phải đó, ta cũng thật xấu."
Tới nhảy dựng lên đánh ta nha.
Đông Đông oa một tiếng, chính là rất tức.
Nhưng phẫn nộ của nhóc thường đều phi thường ngắn ngủi, tới mau, đi cũng mau, chỉ là qua một chốc, liền lập tức lại cười hì hì.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!" Qua vài lần hô hấp, Đông Đông tựa hồ đã quên mất lạnh nhạt khi trước, hai bàn tay nhỏ sờ soạng một hồi trong túi, hờ hờ nắm nắm tay nhỏ lên với nàng, "Ngươi đoán trong tay ta có mấy cục kẹo mạch nha viên nha, nếu đoán trúng ta liền tặng hết tất cả cục kẹo mạch nha viên này cho ngươi!"
Vừa dứt lời, Bạch Tinh còn chưa mở miệng đâu, liền nghe thấy Liêu Nhạn cười ha hả lên, "Há há há há há tiểu ngốc tử, đương nhiên là cục nha."
Nhưng mà không đợi chàng ta cười xong, liền thấy Đông Đông trả lại ánh mắt thương hại, "Ca ca ngươi thật ngốc nha, ta đã cho các ngươi đoán rồi, sao có thể nói cho ngươi chứ?"
Nói xong, nhóc liền mở ra bàn tay thịt mum múp, trong lòng bàn tay thình lình chỉ nằm lẻ loi hai cục kẹo mạch nha viên.
Nhóc bỗng nhiên hì hì cười rộ lên, làm cái mặt quỷ với Liêu Nhạn, "Há há, ca ca bị lừa rồi!"
Tuy mới đầu nhóc muốn lừa tỷ tỷ, nhưng ai biểu ca ca lại bị lừa dễ dàng như vậy chứ?
Những người khác ầm ầm cười to, trên khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ của Liêu Nhạn tràn đầy khiếp sợ:
Chàng ta thế mà bị một tiểu thí hài lừa cho?!
Vẫn là chính mình vội vàng nhào lên chịu lừa?!
Hừ, chàng ta biết ngay Đào Hoa trấn không phải địa phương tốt gì, ngay cả quả bí đao lùn nửa đoạn cũng đáng giận như vậy.
Mạnh Dương cười hỏng rồi, cười đến thân thể lắc loạn, thế mà phát hiện một bóng dáng đã lâu không gặp trong đám người nghe thuyết thư trong lúc vô ý: Trương đại gia?
Chàng kinh hỉ ngó nhìn lại, thật đúng là.
Chàng vội vàng chạy tới chào hỏi, "Ngài cũng ra đây ạ."
Trương đại gia đang nghe đến mê mẩn, thình lình còn bị hoảng sợ, tập trung nhìn vào người tới liền cười, "Là Dương Tử à."
Mẹ con Viện Viện cũng ở đây này, đều cười chào hỏi chàng.
Viện Viện trực tiếp nhảy bật khỏi băng ghế của mình, "Ca ca ngươi ngồi."
Mạnh Dương liên tục xua tay, lại ấn tiểu nha đầu trở về.
Thấy khí sắc bọn họ đều không tệ, chàng cũng mừng theo.
Khí sắc tốt liền chứng minh gần nhất được dưỡng không tồi, rất tốt, rất tốt.
Trương đại gia vỗ vỗ quải trượng mới đặt bên người, cười nói: "Nói là không thể nằm hoài, cũng cần phải phơi phóng ánh nắng mặt trời dạo một lúc, này không, chính là quải trượng làm cho ta đó, kéo ra xem thuyết thư."
Lúc nói lời này, trên khuôn mặt già nua của ông vẫn luôn treo nụ cười thỏa mãn, cùng uể oải của quá khứ khác nhau như hai người.
Ông ấy từng mất đi tất cả thân nhân, nhưng tới lúc tuổi già rồi, ông trời lại tặng hai người cho ông, thấy đủ rồi!
Mạnh Dương gật đầu, "Đúng vậy đâu."
Vạn vật thế gian đều không rời khỏi ánh mặt trời tắm gội được, người cũng như thế.
Viện Viện nhìn chằm Mạnh Dương một lát, bỗng nhiên nói: "Ca ca béo rồi."
"Hả?" Mạnh Dương không nghĩ tới cô bé nói cái này, theo bản năng dùng tay đi sờ sờ mặt, "Thật vậy chăng?"
Viện Viện gật đầu, dùng tay vẽ vời quai hàm của mình, cười hì hì nói: "Mới đầu hai bên thường thường, hiện tại phình phình lên."
Nương Viện Viện nghe xong, cũng cùng nhau nhìn chằm chằm đánh giá chàng một lát với Trương đại gia, "Thật đúng là vậy, đôi mắt của trẻ con chính là sắc."
Mạnh Dương nhéo nhéo thịt thịt trên mặt mình, thật đúng là......!Hình như là mềm hơn chút so với trước kia, cũng nhiều chút.
"Khụ, có khả năng là gần nhất ăn cơm khá nhiều......" Chàng hơi hơi có chút ngượng ngùng.
Từ sau khi Tinh Tinh với Nhạn Nhạn tới, thức ăn nhà chàng so sánh với trước kia ấy à, không thể nghi ngờ là có biến hóa long trời lở đất, không chỉ mỗi ngày có thịt, hơn ba người ở bên nhau luôn là khẩu vị rộng mở ra, bất tri bất giác sẽ liền ăn càng nhiều hơn so với trước kia.
Trương đại gia phi thường gian nan mà dời tầm mắt ra khỏi người thuyết thư, híp mắt nhìn nhìn Mạnh Dương, phi thường cao hứng gật đầu nói: "Béo chút tốt, béo một chút có phúc khí."
Tác giả có lời muốn nói:
Đông Đông: "Há há há há há, ca ca thật ngốc nha ~"
Liêu Nhạn: "......".