: Nghe thì chỉ có thịt, nhưng thực tế món này nó lại bao kèm luôn cả bánh, đây là món bánh mì kẹp thịt lừa nướng (nói là bánh mì vì cái hình nó thế, chứ có lẽ nó còn có thể kẹp bởi các loại bánh áp chảo hay bánh rán khác nữa), và cái tên nó là thịt lừa thiêu đốt = thịt lừa nướng, chúng ta cứ hiểu nó có bánh ăn kèm nhưng cứ gọi nó như nó chỉ có thịt nhé, có hình nhé các bạn, mình sẽ để phía dưới, với cả lẩu nữa.
tháng chạp, hợp tiếp khách, hợp kiếm tiền.
Hai người lập tức đứng dậy, Lý Nhân ra dấu mời, dẫn Bạch Tinh đi về phía đầu phố đông.
Hắn vừa đi vừa nói chuyện: "Bên kia có một tiệm ăn chuyên làm lẩu thịt lừa, canh thịt lừa, thịt lừa nướng, tư vị cực tốt, chưởng quầy không phải người địa phương, ăn tết phải về quê thăm người thân, hôm nay là ngày cuối cùng trước tết, không bằng cô nương đi góp cái náo nhiệt với ta nhé."
Vốn dĩ còn chưa có ăn cơm, vừa nãy lúc kinh lúc rống, làm cho hắn càng đói bụng.
Thiên hạ không có chuyện gì không thể đồng ý trên bàn cơm, nếu không được, vậy đổi một bàn!
Trên trời thịt rồng, dưới đất thịt lừa, trước kia Bạch Tinh cũng từng ăn, hương vị xác thật tuyệt không thể tả.
Chẳng qua lừa cũng là một trong những súc vật làm việc tốn sức hằng ngày, địa phương nhỏ bình thường căn bản không nỡ giết, không nghĩ tới ở huyện thành thế mà có.
Nếu đối phương đã mời, vậy đi thôi.
Quán thịt lừa nho nhỏ, nhưng khách khứa lại cũng rất nhiều, lúc bọn họ tới bên trong đã chen chúc đến tràn đầy.
Cũng may tuy làm việc trong công môn kiếm ít, nhưng lại luôn có chỗ thuận tiện rất được.
Chưởng quầy vừa thấy là Lý Nhân, lập tức tươi cười thân thiết mà đón chào, tự mình dẫn bọn họ đến nhã gian, lại bảo dọn lên đĩa quả khô ướt trước.
: Đây là cách gọi điểm tâm ở bên đó, còn trong trường hợp thế nào thì mình bó tay, mình không chuyên lắm nhé.
Cho một ví dụ, chắc các bạn cũng biết cái bánh quẩy nhể, ừ, ở vài chỗ người bên đó gọi nó là quả tử, dùng quả tử làm bữa sáng, ý là nói ăn bánh quẩy làm bữa sáng đó (Nguồn mình đọc trên baidu, còn trang cụ thể thì là do mình tra trước đó nữa, ở truyện khác của mình thì phải, nên không nhớ rõ lắm).
"Lý gia đã lâu không tới nha, làm cho tiểu nhân mỗi ngày trông ở cửa tiệm, chỉ ngóng trông ngài tới đó." Chưởng quầy mặt không đổi sắc, tim không nhảy, thuận miệng bịa một lời nói dối ai cũng chả tin.
Bạch Tinh liếc mắt xem xét hắn một cái, thầm nghĩ vừa nãy ta rõ ràng là thấy ngươi đang mặt mày hớn hở đếm bạc, ngóng cái quỷ đó.
Có người chịu nể tình là chuyện rất có mặt mũi, Lý Nhân lập tức ưỡn ngực đến càng cao, bla bla chọn bộ món lừa chiêu bài:
Thịt lừa nướng, canh thịt lừa và lẩu thịt lừa.
Thẳng đến sau khi ngồi xuống, Lý Nhân mới hỏi: "Còn chưa từng thỉnh giáo tôn tính đại danh của cô nương."
"Ta họ Bạch." Bạch Tinh nói, rồi lo tự mình lấy cái đĩa bánh hạch đào tới ăn.
Rất thơm.
Nghĩ đến cái này là tặng không, khó tránh khỏi cảm thấy càng thơm hơn một chút.
Ta họ Bạch......
Họ Bạch......
Bạch?!
Vô số những cái tên rút đi từ trong đầu Lý Nhân, nhìn nhìn lại bịt mắt của đối phương, hắn bất giác thất thanh nói: "Ngươi là Bạch Diêu Tử?!"
Đã sớm nghe nói Bạch Diêu Tử có một con mắt khác hẳn với người thường, chính mình chỉ nghĩ cái này, lại không nghĩ rằng người ta lại trực tiếp che mất.
Bạch Tinh ừ một tiếng, điểm tâm trong tay đã bay nhanh đổi thành bánh xốp bí đỏ.
Tinh tế mềm mại, thơm nồng chui vào mũi, chỉ là......!Cứ cảm thấy không ngon bằng thư sinh làm.
Trong lòng Lý Nhân lại xa không có bình tĩnh như trên mặt.
Quan hệ của Chiết Sí Nhạn với Bạch Diêu Tử, trên giang hồ nói xôn xao, có người nói có thù oán, gặp mặt liền vung tay đánh nhau; có người nói có tình, một người đuổi theo, một người khác chạy......
Hiện giờ xem ra, hai người đều từng bôn tẩu vì cùng một chuyện, dù không phải có tình, nhưng quan hệ cũng chẳng xấu được đến chỗ nào.
Chỉ là không biết thân phận thư sinh kia ra sao, thế mà có thể giao hảo cùng với cả Chiết Sí Nhạn với Bạch Diêu Tử, ngay cả Phương tri huyện cũng chiếu cố có thêm.
Biết rõ thân phận người tới rồi, khi Lý Nhân mở miệng liền có phương hướng, "Lúc hội chùa từng có tin tức truyền ra từ lái buôn ngựa, nói có người từng thấy một người cực giống Bạch Diêu Tử, chỉ là không dám khẳng định......!Trương Bân cô nương bắt trước đó đã phán năm sau sau thu vấn trảm, hiện giờ đang ăn cơm tù đâu.
Đúng rồi, trùng hợp là có vị đường huynh của người bị hại làm việc ở ngay nha môn chỗ kia, nghe nói ngày ngày đều chào hỏi người vào đó tay đấm chân đá......! Sau khi cô nương nhập quan có giết Song nhận Trịnh lão tam, hai vị huynh đệ kết nghĩa của hắn giận dữ, tuyên bố muốn nợ máu trả bằng máu."
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Trịnh lão tam kia yêu nhất là khiêu khích khắp nơi, đánh thắng đối thủ rồi liền tùy ý làm nhục, đánh không thắng liền quỳ xuống đất xin tha, gọi gia gia gọi nãi nãi gọi đến nhanh nhẹn hơn cả tôn tử ruột.
Ngẫu nhiên không có tiền liền làm chút nghề cướp đường, thường xuyên thảo gian nhân mạng, thật sự không phải thứ tốt.
Hắn như thế, hai gã ca ca kết nghĩa ngưu tầm ngưu, mã tầm mã kia tự nhiên cũng chả phải con chim tốt.
Một gã Tống lão đại hằng năm làm hải tặc ở bờ sông, chuyên độ người đến giữa sông liền trở mặt, há mồm chào giá đầy trời.
Nếu đối phương lấy ra được, liền đánh một trận thả chạy; nếu không lấy ra được, không thiếu được phải làm vong hồn giữa sông.
Dư lại Mã lão nhị lại chuyên môn câu dẫn phụ nữ nhà lành, đắc thủ rồi thì tiền dâm hậu sát......
Quan phủ các nơi sớm đã có truy nã nhằm vào hai gã, trên giang hồ cũng có không ít người hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, cơ mà huynh đệ kia cái khác còn thôi, bản lĩnh chạy trốn thật sự là hạng nhất, lại biết cải trang giả dạng thỏ khôn có ba hang quen rồi, sau khi đắc thủ cũng không lưu lại lâu, thế cho nên nhiều năm xuống như vậy, lại vẫn là cá lọt lưới.
Trịnh lão tam thua trong tay Bạch Tinh, thuần túy là sau khi hắn đắc thủ liên tiếp bị sốt hỏng não rồi, không biết mình nặng mấy cân mấy lượng, lại thèm nhỏ dãi sắc đẹp của tiểu cô nương, cảm thấy một tiểu nha đầu lừa đảo mà thôi, lại lợi hại nữa thì có thể lợi hại đến đâu?
Chẳng qua hiện tại hắn đã biết, tiểu nha đầu rất lợi hại.
Phỏng chừng Diêm Vương gia cũng biết rồi.
"Gặp phải ta, xem như hắn đáng." Bạch Tinh nhướng mày, gật gật đầu, "Chuyện trong dự kiến."
Nàng không sợ.
Lý Nhân liền cười, "Cô nương kẻ tài cao gan cũng lớn, chắc là không sợ, chẳng qua còn cần đề phòng thủ đoạn hạ tam lạm của bọn hắn."
Hiện giờ hắn đang ở công môn, tuy không dám tự xưng gì mà nhân sĩ chính phái, nhưng tóm lại phải thiên hướng về phía người tốt.
Khụ, lập trường gì đó, tuyệt đối không phải bởi vì Bạch Diêu Tử ra tay hào phóng!
Bạch Tinh hỏi: "Bọn hắn có biết hành tung của ta không?"
Lý Nhân lắc đầu, "Trước mắt ước chừng là không rõ lắm, chỉ là căn cứ theo dấu vết phụ cận thi thể Trịnh lão tam mà xem, biết cô nương một đường tới từ phía đông.
Nhưng trên đời không có tường nào không lọt gió, đã có người nhận ra cô nương, cô nương vẫn là tính toán cho sớm mới tốt."
Bạch Tinh lâm vào trầm tư.
Nên tới tóm lại phải tới, lo lắng của Khang tam gia không phải không có lý.
Cũng may nhất thời nửa khắc, bọn hắn hẳn là còn chưa tìm tới được, trước hết qua cái tết an an ổn ổn lại nói.
Có điều, xác thật cũng nên mau chóng giải quyết đi tai họa ngầm.
Bằng không tuy mình không sợ, nhưng......!Người của Đào Hoa trấn thì sao?
Món gọi lên rất mau đã dọn lên, Lý Nhân vẫy vẫy tay bảo tiểu nhị đi xuống, thấy Bạch Tinh trầm mặc không lên tiếng, xem trên mặt mũi của tiền, liền quan tâm mười phần nói: "Bạch cô nương chính là có lý do gì khó nói sao?"
Bạch Tinh ngó ngó lẩu thịt lừa ùng ục nổi bong bóng, "Bên ngoài treo giải thưởng thế nào với Tống lão đại và Mã lão nhị vậy?"
Lý Nhân: "......"
Chẳng lẽ ngài còn tính tới một tay ai ra giá cao thì được sao?
Bạch Tinh tựa hồ nhìn ra kinh ngạc của hắn, hỏi ngược lại: "Không được sao?"
Về sau nàng muốn nuôi thư sinh á, tự nhiên phải càng tinh tế mới tốt.
Nói rồi, liền gắp một đũa thịt lừa lên cho vào nồi.
Thịt lừa ngon, nhưng tư vị của xương lừa lại tầm tầm, lại không đủ mỡ béo, không hầm ra vị ngon thơm nồng được, nước cốt này là dùng xương heo.
Thịt lừa đều được cắt thành lát mỏng, bày trong đĩa to y như hoa mẫu đơn vậy đó, chính giữa còn đặt một củ cải trắng khắc hoa kìa, bên rìa điểm xuyết chút rau thơm màu xanh lục làm lá xanh, rất là cảnh đẹp ý vui.
Điểm mấu chốt của thịt lừa nướng là ở vỏ xốp, cần phải xốp mà không vỡ nát, dầu thơm mà không dầu mỡ, đi kèm với vỏ hạt mè, ăn một hơi liền - cái đều không thấy ngấy.
Lý Nhân nghẹn một phen, lẩm bẩm nói: "Thật cũng không phải không được......"
Chỉ là, người giang hồ chú ý cái khoái ý ân cừu, ít có ai tính toán tỉ mỉ như ngài vậy.
Hắn một miếng đã cắn mất nửa bên thịt lừa nướng, lại nhặt lên mảnh vụn rớt trên bàn ăn luôn, "Trên tay Tống lão đại có không ít mạng người, quan phủ treo giải thưởng mãi cao không hạ.
Nghe nói ở địa phương Hà Bắc phủ Vạn An có cậu ấm của một vị tiểu quan chỉ dẫn theo tùy tùng ra ngoài du ngoạn, vô ý trúng chiêu, đến nay thi cốt đều chưa vớt về được, quan phủ địa phương giận dữ, treo giải thưởng nhiều nhất, chừng lượng, cũng không biết hiện tại có thêm giá hay không.
Mã lão nhị thì thật lại khôn khéo chút, chỉ chọn lựa nữ tử dung nhan kiều mị trong nhà trung hạ đẳng mà xuống tay, cho dù thương tổn mạng người, nhưng rốt cuộc ảnh hưởng có hạn......."
Bất đồng với Tống lão đại chay mặn không kỵ, Mã lão nhị luôn là xuống tay thông đồng trước, người nhà thứ nhất là thầm hận bà nương nhà mình không kiềm chế, thứ hai cũng là không có bản lĩnh báo thù rửa hận, cho nên không muốn trương dương tứ phía.
Quan phủ càng không muốn vì tánh mạng của một giới tiện dân mà trêu chọc sát tinh giang hồ, cơ mà nếu bực gièm pha này lan truyền ra, khó tránh khỏi ảnh hưởng phong bình của bản địa, khó tránh khỏi ra sức khước từ kết án qua loa.
Kể từ đó, treo giải thưởng liền rất thấp.
Bạch Tinh xì hà xì hụp ăn một đũa thịt lừa to, cảm thấy tư vị không tồi, vừa lòng gật gật đầu.
Bình tĩnh mà xem xét, tư vị của lẩu thịt lừa so ra kém xa lẩu thịt bò, có điều thắng ở chất thịt tươi mới: Không thể so là chỗ thịt bò đã đông lạnh, chưởng quầy là trực tiếp giết lừa ở sân sau, thịt từ lúc cắt xuống đến dọn lên bàn, giữa chừng cũng chẳng qua là mấy bước đường, lại không thể tươi mới hơn được nữa.
Cho cả canh lẫn nước và nước chấm dầu mè ớt vụn rót hết xuống bụng, lát thịt trực tiếp tan ra giữa răng môi, rất giống như châm lên một đường dây lửa nóng hầm hập, từ miệng đến ngũ tạng lục phủ đều ấm áp.
Ngày mùa đông, ăn lẩu là dưỡng dạ dày nhất.
Bạch Tinh nhân lúc nóng mà húp mấy hớp canh, trên cái trán trơn bóng hơi thấy mồ hôi.
Nếu đã thế, Tống lão đại chết chắc rồi, Mã lão nhị à, liền xem như món ăn kèm đi.
Đến lúc đó chính mình trước hết là xách theo đầu Tống lão đại đi tới trong nhà tiểu quan kia một chuyến, đối phương tất nhiên có thâm tạ, lại sẽ không lưu lại đầu.
Sau đó, mình lại đem bằng chứng đến nha môn, lĩnh bạc thưởng......
Một phần công hai phần thù lao, thật là sướng quá đi!
"Cô nương cứ yên tâm, nếu có tin tức, ta bảo đảm sẽ truyền lại trước cho." Có bạc dễ làm việc, Lý Nhân vỗ ngực vang đến y như nổi trống vậy, "Chỉ là hiện giờ cô nương đang ở nơi nào vậy?"
Bạch Tinh nhếch nhếch mí mắt, "Đào Hoa trấn."
Mặc dù mình không nói, nói vậy hắn cũng đoán ra được.
lượng bạc không phải dễ kiếm như vậy, thấy Bạch Tinh không nói chuyện nữa, Lý Nhân thế mà mơ hồ có chút bất an, sợ đối phương giấu cái đại chiêu gì sau lưng, liền hỏi dò: "Cô nương còn có yêu cầu gì cần tại hạ cống hiến sức lực sao?"
Bạch Tinh ưm một tiếng, phi thường nghiêm túc tự hỏi nửa ngày, chỉ chỉ vào thịt lừa nướng, "Lại tới mười cái để ăn, đợi chút nữa lấy cái mang đi."
Nàng cảm thấy trong bộ ba thì chỉ có cái này ngon nhất, vừa thơm lại xốp có một phen phong vị khác, mang về cho thư sinh với Liêu Nhạn nếm thử.
Lý Nhân: "......"
Cho nên lượng vừa nãy cũng bao luôn tiền cơm phải không?
Chẳng qua đừng nói cái, dù cho lại tới cái nữa cũng không quá một lượng mấy bạc mà thôi, ngược lại cũng không quá đau thịt.
Chỉ là ấy......!Bạch Diêu Tử người không lớn, lượng cơm ăn thật ra lại không nhỏ.
"Trong thành có lái buôn ngựa đáng tin cậy sao?" Bạch Tinh cắn thịt lừa nướng hỏi.
"Cô nương muốn mua ngựa?" Chuyện này hỏi hắn gã địa đầu xà chủ nhà này thì thật là đúng đường rồi, "Có thì có đó, chỉ là bảo mã khó được, chỉ sợ không có tỉ lệ như thất ngựa xám kia của cô nương."
"Đó là tất nhiên." Bạch Tinh chẳng khiêm tốn chút nào, hơn nữa còn cảm thấy hắn rất có ánh mắt, "A Hôi là bảo mã danh câu trong vạn không một, tầm thường khó gặp."
Những con ngựa bình thường kia, nào có thể đánh đồng với A Hôi!
Hai người ăn cơm xong đi lấy ngựa, gã sai vặt đầy mặt là biểu tình được cứu trợ, lại uyển chuyển mà cáo trạng với Bạch Tinh: "Tọa giá này của cô nương thật sự hoạt bát......"
Vừa nãy bọn họ nghe thấy trong lều gia súc ầm ĩ lên, sôi nổi lại đây xem xét, kết quả liền thấy gia súc cùng một chuồng ngựa đều bị nó đuổi đi, không đi liền vừa xé lại cắn.
Huyện Danh Sơn chẳng qua cũng chỉ là huyện thành nho nhỏ, lui tới ít có nhân vật lớn, trong các gia súc được dùng thì la với lừa chiếm cứ đại đa số, ai có thể có con ngựa tồi đó là người trên người......!Chỉ những con bốn chân đó à, há là địch thủ với một cước của A Hôi?
Đợi đến cuối cùng, thất ngựa xám lớn kia một mình chiếm cứ cả cái chuồng ngựa, bá chiếm một hàng máng ăn, còn lại mười mấy con gia súc đều chen chúc ở một tòa nhà kho nhỏ phía dưới run bần bật, ấm ấm ức ức thay phiên ăn cơm trong cùng cái máng ăn nhỏ.
Gì mà lừa ngựa dê bò, lúc này đều cùng một cái đãi ngộ.
Có người ý đồ tiến lên can ngăn, kết quả con ngựa xám kia đều chẳng tặng cho một cái liếc mắt.
Lúc nói lời này, A Hôi đã ăn uống no đủ đang dịu ngoan mà dùng cái đầu to cọ trên người Bạch Tinh, mắt to chớp chớp, nhìn ngoan ngoãn cực kỳ, so với bộ dáng thổ bá vương vừa nãy phảng phất y như con ngựa.
Bạch Tinh thỏa mãn gật đầu, "Ngươi cũng thật có ánh mắt, nó thật sự là con ngựa tốt hoạt bát khó gặp."
Tiểu nhị: "......"
Ta cũng không phải đang khích lệ nó được chứ? Nhà mình nuôi ra cái đồ gấu con gì, trong lòng không có chút đo đếm sao?
Thế nhân ít ai không yêu bảo mã, Lý Nhân nhìn đến mắt đỏ tim nóng, chua chát hỏi: "Con ngựa này một năm phải phí không ít bạc đi?"
Hắn lang bạt giang hồ nhiều năm như vậy, đến nay cưỡi được cũng chẳng qua là một ngựa trung đẳng hạng ba, nhìn chung toàn bộ giang hồ, tổng cộng cũng chưa từng thấy được mấy con lương câu xuất sắc như thế.
Nhìn thân hình khung xương này, nhìn đôi mắt to sáng ngời có thần này này, chân này, răng này......
Còn chưa có trưởng thành đã có thần uy như vậy, đợi đến ngày sau hoàn toàn trưởng thành rồi còn lợi hại cỡ nào?
Bạch Tinh chẳng chút để ý nói: "Dễ nói thôi, nuôi nổi."
Lý Nhân: "......"
Kẻ có tiền đáng chết!
A Hôi liếc mắt xem xét Lý Nhân một cái, phát ra một tiếng phì phì trong mũi về phía hắn, đem cánh môi dày thổi đến vang rào rào, nước miếng bay múa đầy trời.
Thằng nhãi này không phải người tốt!
Lý Nhân: "......"
Nương nó, hắn thu hồi lời khích lệ vừa nãy.
Giữa trưa, ánh mặt trời vừa lúc, không ít bá tánh đều thừa dịp ấm áp nhất cả ngày này ra ngoài đi bộ, trên đường cái so ra náo nhiệt hơn buổi sáng nhiều.
Bán đèn lồng, bán túi tiền, bán pháo và pháo hoa, gánh đòn gánh rao hàng bánh bao chay mặn ven phố, các loại sạp chen chen chúc chúc nhét đầy đường cái, tuy chỉ là ngày thường, nhưng trình độ náo nhiệt cơ hồ là đuổi kịp họp chợ lớn của thành trấn nhỏ.
Bạch Tinh nhớ tới chuyện cùng nhau ăn kẹo hồ lô lúc đi hội chùa bán đồ với Mạnh Dương, khó tránh khỏi có chút xúc cảnh sinh tình, lại thuận tay mua chuỗi kẹo hồ lô.
Thấy Lý Nhân suy nghĩ xuất thần, nàng rất nghiêm túc giải thích nói: "Sơn tra trợ tiêu hóa."
Lý Nhân há miệng thở dốc, rất sáng suốt mà không nói chuyện.
Nếu vừa nãy ngươi không ăn như thế thì chẳng phải chuyện gì cũng không có sao? Sơn tra trợ tiêu hóa không giả, nhưng tiền đề không phải cũng phải ăn xuống trước à? Ngươi thật đúng là không sợ no căng.
Hai người một ngựa lại đi về phía chợ gia súc ở phía bắc.
Vì mùi của chợ gia súc khó ngửi, Lý Nhân bảo Bạch Tinh để thịt lừa nướng đóng gói gửi lại ở trong tiệm trước đã, quay đầu lại lúc muốn đi lại lấy không muộn.
Lý Nhân lập tức đi tìm một hán tử mặt ngựa, "Dẫn theo một bằng hữu tới đây, ta nhớ rõ chỗ ngươi đổ lại có mấy thớt ngựa còn xem như không tồi, đều dắt ra xem một cái."
Hán tử mặt ngựa ngẩng đầu nhìn một cái, ai ui một tiếng, trên mặt nháy mắt hiện ra ửng hồng của kích động, duỗi bàn tay run rẩy liền muốn đi sờ A Hôi.
"Muốn mệnh, có ngựa tốt bực này, còn mua cái gì chứ!"
A Hôi hí hí hí một tiếng, cảm thấy người này háo sắc á, trực tiếp há miệng, răng rắc cắn nửa bên đầu hắn.
Lý Nhân: "......"
Hán tử mặt ngựa: "......!Ái ái ái."
Hắn thử thăm dò rút vài cái, không rút nổi, thế mà không sợ hãi, ngược lại càng thêm hưng phấn, ngoẹo cổ đi sờ hàm răng A Hôi, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ngựa tốt, ngựa tốt á! Ai da răng này, không vượt quá tuổi đi? Thật sự có sức á, á á á đau đau đau......"
Bạch Tinh cảm thấy người này có khả năng không quá bình thường.
Nàng lo lắng đầy mặt mà vỗ vỗ cổ A Hôi, "Mau nhả ra, dơ."
Đừng để nhiễm bệnh điên.
A Hôi phi một tiếng phun ra một cái đầu ướt dầm dề.
Hán tử mặt ngựa lung tung lau lau nước miếng trên mặt, trên nửa bên mặt in một loạt dấu răng rõ ràng, càng thêm cuồng nhiệt.
Hắn kích động mà xoa xoa tay, cũng mơ một giấc mơ đẹp không thực tế tại hiện trường, "Cô nương là muốn bán ngựa? Ngựa của ta ngài cứ việc chọn, lấy hết cũng được á!"
Nếu cuộc đời này có thể được bảo câu này, đi mất nửa cái mạng cũng đáng nha!
A Hôi trực tiếp cho hắn một móng.
Bạch Tinh ngồi xổm xuống, nhìn lái buôn quỳ rạp trên mặt đất không ngừng kêu rên, vươn đầu ngón tay chọc chọc.
Nàng nhăn túm cái mặt, hoài nghi mười phần mà nhìn về phía Lý Nhân, "Người này là thằng ngốc."
Lý Nhân nhéo nhéo mi tâm, "Không phải, hắn là có tiếng háo ngựa, vì nuôi ngựa, vợ con đều chạy hết, tổ trạch cũng bán, cả ngày ngủ trong túp lều với ngựa."
Khi một gã mã si nhìn thấy ngựa tốt khó gặp, hơi có chút thất thố......!cũng có thể lý giải nhể?
Hán tử mặt ngựa bi thương ngẩng đầu lên, si mê đầy mặt mà đi sờ chân A Hôi, chẳng lo lắng bị dẫm chết chút nào, "Thật, thật sự có sức á! Ngựa tốt, ngựa tốt á!"
Lý Nhân vội vàng ngăn lại, không phải lo lắng hắn ta bị đá chết, mà e sợ Bạch Diêu Tử bùng nổ giết người.
Nghe Lý Nhân lặp lại giải thích nói Bạch Tinh muốn mua ngựa tặng người rồi, hán tử mặt ngựa Chu Lương Câu lập tức thở ngắn than dài, quả thực còn muốn khổ sở hơn cả nhìn theo vợ con rời đi khi trước.
Đúng vậy, bởi vì quá mức yêu ngựa, hắn thế mà sửa lại cả tên của mình.
"Hai vị đi theo ta." Hắn tham lam mà liếc mắt nhìn A Hôi một cái, lại thở dài, rất giống quỷ nghèo ăn cơm với mùi hương của tửu lầu, "Tuy nói so ra kém thất này của cô nương, nhưng lại có thể miễn cưỡng bước lên hạng hai, người bình thường ta còn không nỡ bán đâu."
Mùi trên người lái buôn ngựa quá mức rõ ràng, A Hôi sớm đã ngửi ra, lúc này thấy tiểu chủ nhân thế mà đi theo, lập tức nhảy cao thước ngay tại chỗ.
Ngươi đã có ta rồi, lại vẫn mong chờ ngựa khác?
Ta tức giận!
Bạch Tinh nhanh chóng xoa bóp lỗ tai nó, ôm cái cổ thon dài bóng loáng an ủi nói: "A hôi đỉnh nhất đó, ta muốn mua tặng người thôi, chính là cho người xào hạt dẻ đậu nành cho ngươi kia đó."
A Hôi phát ra một tiếng phì phì trong mũi, kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, gục mí mắt xuống nhìn nàng: A Hôi còn đỉnh hơn cả Đại Hắc?
Bạch Tinh khả nghi mà trầm mặc.
Cái này, thật sự làm người khó có thể lấy hay bỏ á!
A Hôi trừng mắt, bắt đầu nổi điên tại chỗ ngay lập tức, lông bờm trên cổ hất đến y như chong chóng lớn ấy: Vì sao ngươi không nói?!
Ngươi thay lòng đổi dạ, trong lòng ngươi có ngựa khác!
Khung xương nó bao lớn, khổ người nặng cỡ nào, lăn lộn lên như vậy, mặt đất dưới chân đều chấn động theo.
Lý Nhân sợ tới mức khó lường, nhanh chóng lui về sau, còn thuận tiện túm lấy cổ áo Chu Lương Câu giật về sau, sợ không cẩn thận đã bị dẫm chết.
Hắn giật giật khóe miệng, trơ mắt nhìn Bạch Diêu Tử mới nãy còn uy phong lẫm lẫm ăn nói khép nép trấn an, lại quen cửa quen nẻo móc táo ra từ trong túi vải, bỗng nhiên liền có chút cân bằng vi diệu:
Nhân vật lại trâu bò thế nào đi nữa, không phải cũng phải ăn nói khép nép với một con ngựa à?
Ngựa tồi thì thế nào? Ít nhất nghe lời!
Nhưng mà hắn mới vừa thỏa mãn mà thở hắt ra, lại nghe Chu Lương Câu bên cạnh thần hồn điên đảo nói: "Thật là bảo mã, xem tinh khí thần này này!"
Lý Nhân: "......"
Ngươi không thích hợp!
Thanh tỉnh chút đi, lão huynh!
Quá trình chọn ngựa không cần thiết nói tỉ mỉ, cơ hồ tất cả ngựa đều không dám ngẩng đầu trước A Hôi hùng hùng hổ hổ, giống như nàng dâu nhỏ thuận theo thấy mẹ chồng ác.
Bạch Tinh phi thường hiếm thấy mà nổi lên một chút có lỗi với Chu Lương Câu, không trả giá đã mua một con ngựa ngũ hoa.
Chu Lương Câu thu bạc, biểu tình lại vẫn như cha mẹ chết.
Hắn do dự mãi thôi, mạo nguy hiểm lại bị A Hôi cắn một phát, gắt gao giữ chặt Bạch Tinh không buông tay, không nỡ y như oán phụ bị vứt bỏ, hai mắt chứa đầy nhiệt lệ, "Cô nương, nếu không ngài ở một đêm nhé?"
Tốt xấu để hắn xem nhiều một đêm a!
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Nhân: "Các ngươi đều không thích hợp!"
Chu Lương Câu vô cùng đau đớn: "Ngươi đồ ngốc, ngươi không hiểu á!"
A Hôi: "Lão tử chính là đỉnh đát!".