Chạng vạng, ba người lại lần nữa chạm trán trong khách điếm, sau khi đóng lại cửa phòng, Mạnh Dương thật cao hứng mà tuyên bố mình kiếm lời được lượng bạc.
Chiều nay, chàng đã xoay vần qua sáu bảy hiệu sách, có mấy nhà không thu thoại bản, có nhà ép giá cực thấp, nhưng thật ra là một vị chưởng quầy trẻ tuổi cuối cùng lại phúc hậu khảng khái mười phần, cũng không bán cái nút đi nhử, sau khi lật xem thì nói thẳng có thể thu, lại hỏi chàng là muốn chia hoa hồng mỗi tháng hay là bán đứt luôn một lần.
Gửi bán đồ vật phần lớn có loại phương thức này, cái trước là hai bên xác định lợi nhuận rồi phân phối theo tỉ lệ, ký kết hợp đồng khế ước, mỗi tháng chia hoa hồng; cái sau thì rõ ràng, làm cú thôi, sau này là lỗ hay lời đều chẳng liên quan gì đến tác giả nữa.
Có điều người làm ăn phần lớn là luyện một đôi mắt sắc, trong tình huống bình thường, chỉ cần bị chưởng quầy nhìn trúng, ấy cơ bản là không có thâm hụt tiền, cho nên nếu thật luận về thu nhập, vẫn là chia hoa hồng lợi ích thực tế hơn.
Trước kia, mấy thoại bản đó Mạnh Dương đều là lấy phương thức đầu tiên, trên cơ bản là tháng tháng có tiền lấy, tuy không nhiều lắm, nhưng thắng ở kéo dài, cuối cùng tập hợp lại, cũng không tính là con số nhỏ đâu.
Nhưng chàng biết mình không ở Tuy Sơn châu lâu, cho nên lựa chọn bán luôn một lần.
Tiểu chưởng quầy kia cũng không miễn cưỡng, hơi hơi trầm ngâm, cho ra cái giá lượng.
Mạnh Dương cảm thấy cái giá này còn được, nên cũng không trả giá, mà trực tiếp nhận lời.
Đối phương cũng coi như phúc hậu, rất thích việc mua bán dứt khoát quyết đoán, nên tặng thêm cho chàng đao giấy và một thỏi mực, nói nếu có cơ hội lại hợp tác vân vân.
Có lượng bạc này, Mạnh Dương lập tức liền cảm thấy hầu bao phồng lên, tự tin đủ, gấp không chờ nổi mà muốn chia sẻ tin tức tốt với tiểu đồng bọn.
Ước chừng lượng đó, chẳng sợ Tinh Tinh tiêu tùy tiện, cũng có thể nuôi nàng mấy ngày đi?
"Ta còn cố ý đi xem thoại bản bán được tốt của bản địa, cũng không quá khó." Sau khi có chỗ trông cậy, Mạnh Dương cũng nhiệt tình hơn, "Mấy ngày kế tiếp nếu chúng ta không vội đi, ba năm ngày là ta có thể nghẹn ra một cuốn!"
Trước kia chàng lẻ loi một mình, không quá coi trọng tiền bạc, mọi việc tùy tâm, chỉ là viết bậy bạ.
Nhưng giờ thì bất đồng, chàng có người yêu thích, lập tức liền cảm thấy đầu vai có gánh nặng.
Chàng cảm thấy mình nên thành thục một chút, có đảm đương một chút, hoặc nhiều hoặc ít nên học phụ trách vì người khác.
Chàng nguyện ý thử thay đổi một chút vì Tinh Tinh nha.
"Mới lượng!" Chỉ nghe thấy Liêu Nhạn phi thường khinh thường nhìn lại nói.
: Không quá rõ tại sao trên dưới , mình cũng không thể đi hỏi tg được, nên đây tạm là một điểm khó hiểu nhé (chắc tg nhầm hoặc đánh thiếu chữ), mà xuống phía dưới đều là lượng, thật làm mình thấy khó chọn.
Chàng ta bỗng rào rào lấy ra rất nhiều ngân phiếu cùng nén bạc từ trong ống tay áo, "Ta kiếm lời - lượng nè!"
Nói rồi, liền tùy ý nhặt ra mấy khối bạc, ước chừng có thể có gần lượng.
Chàng ta xưa nay tản mạn, cũng không truy cứu kỹ càng, trực tiếp ném đến trước mặt Bạch Tinh, "Nè, trả lại ngươi lượng!"
Lúc sau, tựa hồ là có hơi hăng lên, thậm chí lại bốc một nắm ném cho Mạnh Dương, hào hùng vạn trượng nói: "Cầm đi, tiêu đi! Đại gia có rất nhiều bạc!"
Bạch Tinh xem xét cái đống bạc bay nhanh co lại của chàng ta, rất lý trí không nói gì.
Nếu không ngoài dự kiến, thằng nhãi này chưa được ngày là có thể tiêu xài số bạc đó không còn gì.
Mạnh Dương oa một tiếng, kinh thán đầy mặt nói: "Nhạn Nhạn, ngươi thật lợi hại á, rốt cuộc là sao mà làm được vậy?"
Liêu Nhạn trực tiếp gác một cặp chân dài lên bàn, lại bắt chéo cái chân, thân thể đột nhiên ngửa ra sau, chỉ dùng một cái chân ghế dựa mặt đất, lảo đảo lắc lư nói: "Lão tử chính là lợi hại như vậy!"
Chỗ nhiều người liền có kẻ móc túi, chàng ta cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đi ra ngoài vòng một vòng dẫn cá mắc câu, sau đó tìm hiểu ngọn nguồn, thẳng đảo hoàng long thôi.
Thọc một cái ổ cướp, bao nhiêu bạc không lục ra được? Chàng ta đây còn chỉ là lấy hiện bạc và ngân phiếu, các loại tang vật và dụng cụ quý trọng đều không cần đâu.
Mạnh Dương bừng tỉnh đại ngộ, "Đây là đen ăn đen sao?"
Liêu Nhạn hất cằm, "Lão tử đây là thay trời hành đạo."
Mạnh Dương à một tiếng, nhớ tới lời đối phương nói trước khi đi hồi trước, lại hiếu kỳ nói: "Cho nên ngươi liền dùng những số tiền tham ô đó mua tin tức sao?"
Chàng nhớ rõ Bạch Tinh đều là làm vậy.
Ai ngờ Liêu Nhạn khịt mũi coi thường nói: "Lão tử mới không tiêu uổng phí số tiền kia!"
Những kẻ móc túi đo chiếm cứ ở đây nhiều năm, nhiều là công phu hạ cửu lưu, dùng để thám thính tin tức là thích hợp quá đi rồi.
Chàng ta trực tiếp thả lời ra, nếu đối phương không nghe sai sử, bảo đảm đánh gãy hết chân của bọn hắn!
Mạnh Dương: "......"
Ặc, ác nhân vẫn là cần ác nhân mài á, chàng cũng chẳng biết có nên trầm trồ khen ngợi không nữa.
Mãi cho đến khi khoe khoang xong rồi, lúc này Liêu Nhạn mới nói thu hoạch của mình.
Tin tức chàng ta nghe được không khác với của Bạch Tinh là mấy, "Tống lão đại với Mã lão nhị hẳn là còn chưa tới, nhưng mà cái tiêu cục cách sông mà trị lại nháo lên.
Tinh Tinh, ta nhớ rõ ngươi từng đánh giao tế với Hắc Phong tiêu cục mà phải không?"
Bạch Tinh ừ một tiếng.
Mấy năm lúc nàng mới ra giang hồ kia, còn chưa có mò được con đường phát tài thợ săn tiền thưởng này, cũng từng đi áp tiêu thay người, trong đó, có lần chính là lâm thời thêm một tay cho Hắc Phong tiêu cục, hai bên hợp tác còn xem như rất vui vẻ.
Đã có đoạn quá khứ này ở đây, nàng lại không làm cái gì mà đại hiệp chủ trì công bằng chính nghĩa, như vậy thì căn cứ theo quy củ giúp thân không giúp lý trong giang hồ, nếu Hắc Phong tiêu cục quảng bá anh hùng thiếp, kêu gọi bằng hữu giang hồ tới tương trợ, hoặc là trực tiếp nghe được tiếng gió tới mời nàng ra tay, nàng liền không thể thoại thác.
Mạnh Dương nghe ra manh mối, khẩn trương ghê gớm hỏi: "Có thể có nguy hiểm hay không?"
Vừa dứt lời, chàng biết ngay mình đã hỏi câu hỏi ngu xuẩn.
Việc mua bán đao kiếm liếm máu, nào sẽ không có nguy hiểm?
Nhưng chàng chính là nhịn không được mà lo lắng á.
"Ta sẽ không chết." Bạch Tinh nghiêm túc nói.
Nàng còn chưa sống đủ đâu.
Liêu Nhạn liền cảm thấy hai người này dong dong dài dài nói mấy thứ vô nghĩa phiền người quá đi, lập tức vỗ bàn một cái, "Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm, dong dài cái gì!"
Vì thế, ba người lại vào đại đường ăn cơm.
Mới vừa đi một chút, Liêu Nhạn liền phi thường dũng cảm mà vỗ bàn một cái, thô thanh thô khí nói: "Rượu ngon món ngon đều lên hết."
Đại gia có rất nhiều tiền.
Bạch Tinh bỗng nói với Mạnh Dương: "Ngươi xem đi, không đến ngày, hắn sẽ lại biến thành quỷ nghèo."
Vốn dĩ cảm thấy là ngày, giờ xem ra, vẫn là mình tin tưởng quá đủ.
Mạnh Dương phụt cười ra tiếng.
Tiểu nhị thích nhất là nghe được tiếng kêu không biết tốt xấu như thế, vì thế liền đưa lên mười mấy món ăn chiêu bài hết một lượt ngay, chính giữa nhất là một cái đĩa lớn, bên trong là một con cá chép lớn cỡ một cánh tay nhúng bột chiên giòn ánh vàng rực rỡ, lại ra sức cong thành hình vòm, phảng phất tùy thời đều sẽ nhảy ra.
Món này tên là cá chép nhảy Long Môn, thật ra thì nói huỵch ra chính là cá chép dấm đường.
Mùi bùn đất của cá chép rất nặng, bình tĩnh mà xem xét, cũng không tính là quá ngon, nhưng bộ dáng nó đẹp, ngụ ý lại hay, vì thế sau khi được gia vị mạnh bọc lấy, đã được đưa lên bàn ăn của ngàn nhà vạn hộ.
Đang lúc tết nhất, nên có một món "Hàng năm có dư", lại đụng lúc khoa cử, ấy còn không phải nên là "Cá nhảy Long Môn" sao?
: chữ ngư và chữ dư có âm đọc gần giống nhau trong tiếng trung.
Bên cạnh đó chính là một cái đầu heo trọn vẹn được hầm đến nát nhừ, trước lúc lên bàn hẳn là còn bị xối nước sốt một lần, ngay cả vành tai đều treo lấy nước sốt màu đỏ nâu, nhìn đã làm người muốn ăn ghê gớm.
Hai con mắt của đầu heo còn cười tủm tỉm, hiển nhiên là đi rất an tường.
Dựa gần đó chính một đĩa tương thịt bò lớn đủ cân đủ lượng, nghe nói là món chiêu bài mười mấy năm của bổn tiệm, người địa phương Tuy Sơn châu thành đều là ngửi mùi vị của nó mà lớn.
Tất nhiên, giá cả xa xỉ.
Chẳng qua sang quý nhất hẳn là vẫn thuộc về hai món rau xào từ cây trồng trong nhà ấm kia: Trứng gà xào rau hẹ, dưa chuột chua cay.
Một bàn đồ ăn như vậy, lại thêm hũ lão thiêu thượng đẳng, tổng cộng lại đã tốn mất lượng rưỡi.
Đây còn chỉ là ăn cơm, nếu một ngày ba bữa đều như thế......!Hiện tại Liêu Nhạn chưa chắc có thể có lượng, lại uống nhiều chút rượu, buông thả chơi bời mấy cái khác, năm ngày là chắc luôn.
Bạch Tinh với Mạnh Dương liếc nhau, ăn ý hốt bát cơm qua, bắt đầu ăn.
Không thể không nói món ăn chiêu bài quả nhiên có chút cửa nẻo.
Cũng không biết sau bếp pha nước sốt thế nào, chua ngọt ngon miệng lại không quá đà, áp xuống mùi bùn đất, đồng thời còn có thể phô bày ra cái mềm nhẵn tinh tế của bản thân thịt cá, cái này liền rất khó được.
Đầu heo trông rất hoàn chỉnh, thật ra thì đã nấu chừng ba bốn canh giờ trong nồi sắt lớn rồi, sớm đã nát nhừ, nếu không có tài nghệ kinh người của đại sư phụ, muốn lấy nó ra hoàn chỉnh cũng khó.
Lúc này lấy đũa nhẹ nhàng khảy một cái, một miếng thịt đầu phì nộn to liền rớt xuống.
Muốn gắp vào trong chén không dễ đâu nha, cũng may chủ quán phối cho cái muỗng.
Dùng muỗng múc thịt chấm chấm tỏi giã, dùng đầu lưỡi nhấp một cái, liền trực tiếp tan ở trong miệng.
Người chưa từng ăn có khả năng vừa thấy thịt mỡ đã có chút trông thôi mà sợ, như trải qua thời gian hầm nấu lâu dài, thịt mỡ sớm đã đã đã ra, chỉ còn lại có một mảnh mềm nhẵn non nớt sướng miệng như rau câu, nhẹ nhàng chạm một cái liền run run, thế mà có vẻ có vài phần yếu ớt đáng yêu.
Sau khi hưởng qua một miếng mà lại chỉ ăn nạc thôi thì khó tránh khỏi sẽ cảm thấy buồn tẻ đó.
Mạnh Dương lập tức gọi mấy chén cơm, lấy bộ phận nạc mỡ đan xen cho vào bát cơm nghiền nát, sau đó chan lên một tầng nước sốt dày, nhuộm tất cả gạo thành màu nâu đỏ mỹ lệ.
Gạo với thịt nát dính kết với nhau, chặt chẽ không thể chia lìa, lại phối chút rau hẹ tươi, ăn một miếng thôi, còn có gì không thỏa mãn!
Chàng thỏa mãn mà thở ra một ngụm hơi nóng mang theo mùi hương nồng đậm, nghĩ thầm, thịt kho thật là thứ tốt nha!.