Tiểu Thư Sinh Sát Vách

chương 97

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba người chen chen chúc chúc đứng trên bàn, lập tức liền cao hơn đoàn người chung quanh hơn phân nửa đoạn, cảnh tượng náo nhiệt trong vòng nháy mắt đã bị nhìn không sót gì.

Quả nhiên có múa rồng múa sư.

Bộ dáng của sư tử bên này cũng không quá giống với ở bắc địa, lông xù xù, càng thêm ngây thơ chất phác một chút.

Đôi mắt to của tiểu sư tử liên tục nháy nháy, đi theo tiếng chiêng trống leng keng rung đùi đắc ý, sau khi đuổi theo tú cầu chạy một đoạn, tựa hồ là ngại mệt, thế mà dứt khoát ngồi xổm xuống đất không đứng dậy.

Người giơ tú cầu kia lại liền chạy về trêu đùa, tiểu sư tử chớp đôi mắt ngửa đầu nhìn, lại lăn trên mặt đất vài vòng, tựa hồ như có chút khoe khoang ý.

Nhìn coi, còn không phải trở về dỗ ta?

Sư tử chân chính không mấy người từng gặp, nhưng cứ cảm thấy con trước mắt này phi thường linh tính, giống phía dưới lớp trùm đầu kia thật sự là một linh hồn sống sờ sờ ngay đó.

Các bá tánh vây xem ồn ào cười to, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Tiếng chiêng trống còn đang tiếp tục, từ góc độ bọn họ nhìn đây cũng đã có thể nhìn thấy một đội nhân mã đến từ phía đông, người cầm đầu giơ lên cao hai tấm thẻ quan hàm bằng gỗ được sơn son mạ vàng mở đường, nối gót có hai hàng nha dịch hộ tống cỗ kiệu quan văn, nơi đi đến ai cũng né tránh.

Mạnh Dương liền nói với Bạch Tinh và Liêu Nhạn: “Đây là tri phủ bản địa tới.”

Bỗng nhiên chàng có chút sốt ruột, bắt đầu đánh giá khắp nơi, xem có thể tìm chỗ đặt chân hay không.

Nếu thật có quan viên, dựa theo quy củ, ấy còn không phải hành lễ à? Cơ mà đưa mắt nhìn lại, tứ phía tất cả đều là một mảnh đầu người đen nghìn nghịt, đừng nói đặt chân, nếu không có Liêu Nhạn nhe răng trợn mắt đe dọa toàn bộ hành trình, chỉ sợ cái bàn nhỏ dưới chân bọn họ còn có thể bò lên hai người nữa đó.

Múa rồng múa sư đều ngừng, ngay cả các bá tánh cũng sôi nổi quỳ lạy, chỉ thấy từ trong kiệu bước ra một quan văn chừng bốn năm chục tuổi, dáng người cao dài, khuôn mặt thanh tuấn, trong lúc giơ tay nhấc chân rất có phong phạm.

Hắn mặc một thân phục sức cho quan văn tứ phẩm, quả nhiên dáng vẻ đường đường, trên mặt lại mang ba phần cười, có vẻ rất hòa khí.

Tri phủ đại nhân trước hết là tự mình nâng một ông lão quỳ phía trước dậy, lại cười nói với mọi người: “Hôm nay bản quan cùng vui với dân, đều không cần giữ lễ tiết.”

Vì hiện trường biển người tấp nập, rất nhiều bá tánh bò trên tường nhà còn chưa kịp xuống dưới đâu, tất nhiên không kịp quỳ lạy. Giờ nghe xong một câu này, cũng liền không nóng nảy, lại đồng thời tạ ơn.

Mạnh Dương ở trên bàn cũng nhẹ nhàng thở ra theo.

Còn tốt, còn tốt.

Không nói đến bọn họ có muốn quỳ không, ở đây đầu chen chúc đến ngay cả chỗ đặt chân cũng chả có, trên bàn nhỏ cũng chỉ có thể đứng, nếu không cần bái….. Mà cũng không bái được nha.

Tri phủ kia trước hết nói vài câu, lại cười một hồi, nhìn dáng vẻ là muốn cùng nhau xem múa rồng múa sư với bá tánh sau đó lại đi chủ trì văn hội.

Hắn tựa hồ là một người cực hòa khí, cũng không bày ra kiểu cách nhà quan chi, càng rất có kiên nhẫn mà nói chuyện với bá tánh ở phía dưới, ngay cả với người leo cây, leo nóc nhà ở hai bên đường, cũng không toát ra chút ý tứ ghét bỏ nào, ngược lại là cười ha hả gật đầu ra hiệu……

Chiến tích cụ thể của người này ra sao, ba người Mạnh Dương tất nhiên không thể nào biết được, nhưng chỉ riêng biểu hiện của đối phương và phản ứng của bá tánh ngay trước mắt mới đây mà xem, hẳn là một vị quan không tồi đi.

“Thì ra đây là Lãng đại nhân à.” Bên cạnh có một hán tử ba mươi mấy tuổi hưng phấn nói, “Tới đây - năm, vẫn là lần đầu thấy đâu!”

“Còn không phải sao? Lãng lão gia là ai chứ, đó là Văn Khúc Tinh trên trời hạ phàm! Há là ngươi với ta có thể tùy tiện thấy?” Chung quanh có người cười vang nói.

Nói rồi mọi người đều cười rộ lên.

Ý tưởng của dân chúng trước nay đều rất đơn giản: Ai làm cho bọn họ qua ngày lành được, đó chính là quan tốt!

Vì thế kế tiếp, ba người Mạnh Dương liền nghe các bá tánh bản địa khen lên:

Vừa là bình dị gần gũi, xử án công chính nghiêm minh, lại là cũng không thu sưu cao thuế nặng nhiều, thậm chí vào năm trước, vùng này hơi có chút hồng thủy tràn lan, vị Lãng đại nhân kia suốt đêm tự mình lên đê, ngày liền không ngủ không nghỉ, tận mắt nhìn thấy hồng thủy đã bị chặn rồi mới bỏ qua……

Ba người trên bàn cũng gật đầu theo, thầm nghĩ, nghe như vầy, xác thật là một vị quan không tồi à.

Lãng đại nhân kia nói chuyện với mọi người trong chốc lát rồi, liền muốn đi vào trong tửu lầu đã bao hết trước đó bên kia đường: Từ chỗ đó hắn có thể nhìn thấy múa rồng múa sư trên phố, mà các bá tánh cũng có thể thấy được phong thái quan phụ mẫu một phen, sau đó khi hoạt động chơi trò chơi kết thúc rồi, liền tổ chức văn hội trong tửu lâu, thuận tiện mười phần.

Vì đám người Mạnh Dương đứng cực cao, khó tránh khỏi có vẻ nổi bật, Lãng đại nhân vừa đi vừa nhìn bá tánh trên phố khắp nơi, thình lình tầm mắt liền rơi xuống trên người bọn họ.

Lên bàn dễ, xuống bàn khó, lúc này bá tánh vọt tới từ các nơi không ngừng tăng lên, đều liều mạng mà chen vào trong, kết quả chính là người bên trong không ra được, người bên ngoài vào chẳng xong……

Ba người bận vụ tìm đường không để ý đến tầm mắt đến từ đối diện chút nào.

Lãng đại nhân vốn là theo thói quen quét nhìn, mới muốn dời đi như trước đó vậy, lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hắn lại theo bản năng nhìn qua, càng nhìn càng cảm thấy đứa bé ăn mặc như người đọc sách chính giữa kia có vài phần rất quen mắt.

Tựa như, tựa như năm đó……

Trong lòng hắn không khỏi nhảy dựng, lại nhìn kỹ vài lần, vội xua tay gọi hai tên tùy tùng qua, thấp thấp nói vài câu.

Sau khi tùy tùng nghe xong, lại nhìn sang bên kia hai cái, hành lễ, lĩnh mệnh mà đi.

Sau khi làm xong hết thảy, lãng đại nhân lại lần nữa treo lên nụ cười thân dân không chê vào đâu được, cười nói đi lên lầu với vài gã nhân viên đi theo.

Lại nói ba người Bạch Tinh hiện tại đều có chút hối hận vì lại đây xem náo nhiệt.

Ai có thể ngờ đến, lực kêu gọi của quan nơi này to lớn đến thế? Chẳng qua là lộ cái mặt mà thôi, như nào liền chọc đến muôn người đều đổ xô ra đường!

Cuối cùng, rốt cuộc là Bạch Tinh với Liêu Nhạn một trái một phải làm tấm chắn hình người, gắt gao mà kẹp Mạnh Dương ở bên trong, cứng rắn mà chen được ra ngoài.

Khi tới ba người ngay ngay ngắn ngắn, sạch sạch sẽ sẽ, khi ra lại đã là quần áo không chỉnh tề, mồ hôi đầy đầu, ngay cả nút thắt xiêm y cũng bị chen rớt mấy viên.

Trong đám người thi thoảng truyền đến tiếng la biến giọng: “Giày của lão tử!”

Nhưng lại nào có rảnh gọi người xoay người đi nhặt!

Ba người hai mặt nhìn nhau, nhìn bộ dáng chật vật của nhau, đều cười ra tiếng.

Mạnh Dương lung tung sửa sang búi tóc tán loạn, lòng còn sợ hãi mà lắc đầu nói: “Thôi thôi, ngày sau náo nhiệt kiểu này, vẫn là bớt xáp vô thì hơn.”

Vừa nãy chàng cơ hồ là bị tiểu đồng bọn kéo đi, hai chân đều chưa từng chạm đất!

Lúc này không sai biệt lắm là người của hơn nửa tòa thành trì đều chen tới xem náo nhiệt, chờ ba người hoạt động tay chân đi ra nửa phố rồi, chung quanh nháy mắt liền thanh tịnh xuống.

Mạnh Dương chỉ vào bàn đu dây không có một bóng người ven đường cười nói: “Hôm qua ta đã muốn chơi cái này, cơ mà người chen người, hôm nay thật lại vừa khéo.”

Ba người mới muốn đi chơi đánh đu, lại thấy góc đường bỗng chuyển qua hai nha dịch thân mặc tạo phục may mép màu đỏ, bọn họ vốn cũng không để vào lòng, ai ngờ đối phương bỗng nhiên dừng lại trước mặt: “Vị tiểu tiên sinh này dừng lại đã.”

Mạnh Dương ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn nhìn bốn phía, cuối cùng mới chỉ chỉ mình, “Ta?”

Hai gã nha dịch một béo một gầy, người hơi béo chút trong đó thấy thế thì cười một cái, gật đầu, “Đúng là ngài.”

Mạnh Dương thấy ngôn hành cử chỉ của bọn họ đều hòa khí mười phần, với lại Bạch Tinh với Liêu Nhạn đều ở bên người, nên ngược lại cũng không sợ, “Có chuyện gì sao?”

Nói rồi, chàng như bỗng nhiên nhớ tới gì đó ấy, bay nhanh quay đầu lại hạ giọng hỏi Liêu Nhạn, “Thành thật công khai đi Nhạn Nhạn, ngươi có nửa đêm ra ngoài trộm cá không vậy?”

Bởi vì chàng thật sự nghĩ không ra lý do nào khác để nha dịch bản địa ngăn mình lại.

Liêu Nhạn nghe vậy, không khỏi toát ra một loại phẫn nộ vì bị oan uổng cùng xem thường, lập tức lớn tiếng nói: “Nói hươu nói vượn! Lão tử mới coi thường mấy con cá rách kia!”

Có người ở tửu lâu đứng đắn mời mình ăn vịt không thơm sao?

Thấy chàng ta không giống như nói dối, Mạnh Dương càng nghi hoặc, vậy thì không nên a.

Hai nha dịch đối diện miệng co giật, bỗng nhiên nhớ tới hôm qua khi các huynh đệ cùng nhau ăn cơm chiều ấy, có người từng nói: “…… Hiện giờ vào thành càng thêm loại người thượng vàng hạ cám nào cũng có, lại có người chuyên nhìn chằm chằm vào cá chép gấm trong sông của chúng ta kìa!”

Té ra chính là ngài à!

Nha dịch mặt gầy kia ho khan một tiếng, nặn ra một nụ cười mỉm xấu hổ mà không mất lễ phép, “Xin hỏi vị tiểu tiên sinh này họ gì?”

Mạnh Dương đầy đầu mờ mịt đáp: “Kẻ hèn họ Mạnh.”

Liền thấy hai gã nha dịch kia liếc nhau: Không sai được!

Hai người lại mỗi người bước sang hai bên, làm thủ thế mời, “Tiểu tiên sinh, mời đi, đại nhân bọn ta mời ngài đi qua một chuyến.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio