Sao hắn với Hướng Tình chỉ có quan hệ bình thường chứ?
“Mất hứng? Không lẽ cậu cùng Hướng Tình quan hệ rất tốt sao?” Mục Giai Âm hiền lành dàn xếp.
“Ai quan hệ tốt với cô ta.” Hàn Tử Nghị theo bản năng phản bác.
Mục Giai ÂM thả tay, tỏ vẻ cô cũng không hiểu.
Trong lòng Hàn Tử Nghị cũng biết rõ là kỳ quái, đáng lẽ quan hệ của hắn với Hướng Tình cũng không phải là tốt lắm? Tại sao nghe Mục Giai Âm nói như vậy trong lòng hắn lại thấy khó chịu.
Một lúc sau, Hàn Tử Nghị mới buồn bực hỏi: “Hướng Tình bị bệnh rất nặng sao?”
Cuối cùng cũng mắc câu, khóe miệng Mục Giai Âm hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý, nghiêm túc nói: “Hướng Tình cũng không nói cho tôi biết, cậu tự mình đi xem sẽ biết thôi? Dù sao chú Hướng với thím đều rất lo lắng.”
Đây là bị bệnh gì? Tim Hàn Tử Nghị như bị cào trăm phát.
Hận không thể trực tiếp vọt đến nhà họ Hướng ngay lập tức.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, nhìn tình huống của Bạch Tự Di, bệnh việc lập tức chuyển bà đến phòng cấp cứu.
Bạch Tự Di lần này sốt cao đến độ, may mắn được đưa đến đúng lúc, ý chí của bà cũng rất kiên cường. Chuyền hết bình nước biển, đã bắt đầu hạ sốt.
Chỉ là, trời cũng đã sắp tối.
“Bây giờ chị phải về nhà sao?” Mục Ngọc Trác ánh mắt xúc động nhìn Mục Giai ÂM.
Bác sĩ nói chỉ cần đến trễ một lát, mẹ sẽ bị sốt thành người ngốc.
“Ừ.” Mục Giai Âm gật đầu, Quyền Thiệm Viêm nói anh ấy sắp đến tới cửa bệnh viện rồi.
Mục Giai Âm nhìn Mục Ngọc Trác rối rắm nhớ lại không biết có nên mang họ cùng về nhà mình hay không.
Mục Ngọc Trác giống như cảm ứng được suy nghĩ của Mục Giai Âm, nhanh chóng nói: “Chị họ, chị cũng nên về đi, mẹ con em bắt xe đi một đoạn, tự mình về nhà là được.”
Bạch Tự Di cũng cảm kích nói: “Giai Âm, con cũng nên về đi, hôm nay bọn ta đã làm phiền con nhiều rồi.”
“Trời đã tối như vậy, dì với em tự mình về rất nguy hiểm, bệnh của dì còn chưa khỏi, căn phòng kia lại quá lạnh, lỡ như sốt lại thì nguy.” Mục Giai Âm chần chừ một lúc mới nói: “Nếu không, hai người đến nhà con ở vài ngày, đợi đến khi nào bệnh của dì hết hẳn, thì mình trở về sau.”
Mục Giai ÂM vẫn còn nhớ rất rõ kiếp trước vào thời gian này Mục Ngọc Trác cũng bị dính vụ án kia, giết bác cả.
Trong khoảng thời gian này, vẫn nên để Mục Ngọc Trác ở lại thành phố C thì hơn.
“Không tốt lắm.” Bạch Tự Di liên tục xua tay: “Sao lại có thể không biết xấu hổ mà làm phiền con.”
Cũng không phải thân thích gần gũi, hơn nữa trước đây Mục Uẩn Ngạo đã từng nói không muốn lui tới. Huống chi, hôm nay bọn họ còn thấy rõ ràng đám thân thích kia còn muốn đánh Mục Giai Âm.
Mục Ngọc Trác cũng lắc đầu.
Cậu cũng không thể mặt dày mà cứ làm phiền chị họ như thế.
“Đi thôi.” Mục Giai ÂM cười cười nói: “Bình thường chồng con đi làm, con ở nhà một mình rất vắng vẻ, vừa lúc có dì tới con không thấy rất vui.”
Bạch Tự Di và Mục Ngọc Trác vẫn không chịu.
Chẳng qua thái độ của Mục Giai Âm rất kiên quyết, hai người từ chối không được, cuối cùng phải làm theo ý của Mục Giai Âm.
Quyền Thiệu Viêm rất nhanh đã lái xe tới.
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm rồi giới thiệu với hai người bên cạnh mình: “Đây là…chồng con, Quyền Thiệu Viêm.”
Kỳ quái, sao ở trước mặt Quyền Thiệu Viêm lại không thể nói ra hai chữ ông xã?
“Quyền Thiệu Viêm, đây là dì ba của em với con của dì ấy.” Mục Giai Âm lại giới thiệu
“Dì ba khỏe.” Quyền Thiệu Viêm ở trước mặt người ngoài luôn nghiêm nghị lạnh lùng, nhưng cũng rất có lễ độ.
Khi nhìn về phía Mục Ngọc Trác Quyền Thiệu Viêm cũng khẽ gật đầu.
Mục Ngọc Trác với Bạch Tự Di đều kinh sợ chào hỏi lại Quyền Thiệu Viêm.
Khí thế trên người ông xã mình quá mạnh, Mục Giai Âm cũng chỉ cười nhẹ nói: “Quyền Thiệu Viêm, em muốn mời dì ba với Ngọc Trác đến nhà chúng ta ở vài hôm.”
Mục Giai Âm nói xong còn nhéo tay Quyền Thiệu Viêm.
Cô sợ Quyền Thiệu Viêm nói lời mất lòng, dì Bạch với Ngọc Trác sẽ không đi. Cô nhìn được, lòng tự trọng của hai người rất cao.
Quyền Thiệu Viêm đương nhiên là không vui, Mục Giai Âm muốn đi làm thì thôi đi, hôm nay thế giới riêng của hai người cũng mất, thật làm người ta không nhịn được?
Chỉ là Quyền Thiệu Viêm vẫn tương đối nể tình mà ừ một tiếng.
Mục Giai Âm dự cảm cuộc sống tương lại cô nhất định sẽ bị dày vò rất thảm.
Mục Giai Âm mở cửa sau xe ra, nhìn dì Bạch với Mục Ngọc Trác lên xe, mới để Quyền Thiệu Viêm đỡ cô lên xe, thắt dây an toàn cho cô.
Bạch Tự Di từ phía sau nhìn thấy, trong lòng cũng thấy mừng thay, người chồng này của Giai Âm thật không tồi.
Mục Ngọc Trác cũng thấy được, cậu còn tưởng người cứng ngắt như Quyền Thiệu Viêm sẽ không biết chăm sóc phụ nữ là gì.
Rất nhanh đã về đến nhà, Quyền Thiệu Viêm mới hỏi: “em ăn cơm chưa?”
Lúc này Mục Giai ÂM mới nhớ cô ở bệnh viện chạy tới chạy lui lại quên mất chuyện ăn cơm.
Mày Quyền Thiệu Viêm nhíu càng sâu, gõ vài cái trên trán Mục Giai Âm: “Thật là, em đợi một lát, anh đi mua thức ăn rồi về.”
Nói xong, Quyền Thiệu Viêm liền đi xuống nhà hàng bên dưới. Khi xuống cũng nói sẽ mua nhiều đồ, có vẻ cũng mua cho dì Bạch với Ngọc Trác. Khóe miệng Mục Giai Âm hiện ra một nụ cười hài lòng.
Thật ra Bạch Tự Di cũng nhìn ra được Quyền Thiệu Viêm không chào đón họ. Nhưng mà, thái độ này của Quyền Thiệu Viêm lại gián tiếp chứng minh, anh rất thích Mục Giai Âm.
Sau khi Mục Giai Âm sắp xếp xong phòng ngủ cho hai người, mới trở về phòng ngủ của mình.
Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới cau mày nhìn Mục Giai Âm: “Em mới về Mục gia có một lúc, sao lại mang thân thích đến đây rồi?”
Quan trọng là sau lại cho bọn họ ở lại nhà mình.
Quyền Thiệu Viêm thật sự rất muốn đá hai người đó tới tận cửa nhà Mục lão đầu.
Mục Giai Âm lấy lòng nhìn Mục Giai Âm: “Buổi chiều thân thích trong tộc tới, em cũng thuận tiện về bổn gia một chuyến, Ngọc Trác là con trai của bác ba, sau khi bác ba chết mẹ con họ không có ai quan tâm, em chỉ muốn họ ở lại nhà chúng ta một thời gian thôi.”
“Em tính để bọn họ ở nhà chúng ta luôn?” Giọng của Quyền Thiệu Viêm lạnh lại.
“Không phải đâu, mẹ của Ngọc Trác sinh bệnh, đợi bệnh của mẹ thằng bé tốt hơn, em sẽ để bọn họ dọn ra ngoài.” Mục Giai ÂM thấy vẻ mặt của Quyền Thiệu Viêm vẫn đông cứng, liền cười cười nói: “Nhiều nhất là ba đến năm ngày, anh đừng giận mà.”
Mục Giai ÂM kéo dài giọng, làm nũng trong lòng Quyền Thiệu Viêm: “Thật ra em cũng không có thói quen có người lạ trong nhà, chỉ là e rất thích dì ba với Ngọc Trác, cho nên muốn giúp đỡ bọn họ.”
Cô còn nhớ rõ kiếp trước Bạch Tự Di bị bác cả làm nhục, còn bị bác gái đánh một trận, không chịu được lăng nhục mà tự sát, cuối cùng khiến Ngọc Trác đi giết bác cả.
Cô còn nhớ rõ khi đó Ngọc Trác cũng nghĩ cách giúp cô, trong khi bản thân thằng bé còn không tự lo được cho mình.
“Em gọi anh một tiếng ông xã, anh liền giúp em.” Quyền Thiệu Viêm vẫn mặt lạnh, nhưng cảm xúc đã tốt hơn.
Vài ba bữa coi như có thể tạm chấp nhận được, hai người kia có vẻ cũng khôn khéo biết điều.
Mục Giai Âm khẽ gắt một tiếng: “Nhanh đi tắm rồi ngủ.”
“Đợi lát sắp đi ngủ rồi hãy tắm.” Quyền Thiệu Viêm thuận thế đè Mục Giai ÂM lên giường nói: “Tiết kiệm thời gian đỡ phiền toái.”
Quyền Thiệu Viêm nói chuyện đúng là càng ngày càng không tiết tháo(vô duyên đó mà mị để vậy cho hay), Mục Giai Âm đẩy Quyền Thiệu Viêm ra yếu ớt phản kháng: “còn có người khác ở đây, lỡ như bị nghe thấy thì sao?”
“Khả năng cách âm của cửa phòng rất tốt.” Quyền Thiệu Viêm tiếp tục giở trò: “Lại nói, hôm nay anh phối hợp với e như vậy, chẳng nhẽ không nên có một chút phúc lợi sao?”
….Nói như thế nào thì Quyền Thiệu Viêm cũng có lý.
Thôi, tùy anh ấy vậy.
Cuối cùng hai người nằm ở trên giường thật lâu.
Nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, Mục Ngọc Trác bởi vì lúc sáng uống quá nhiều nước đến tối phải đi wc nhìn thấy ánh đèn sáng qua khe cửa, hơi, ngẩn người, chị họ với anh rể khuya như vậy rồi còn chưa ngủ sao?
Quyền Thiệu Viêm điển hình là người có tinh lực dồi dào, còn Mục Giai ÂM điển hình là người bị ép phải thành người dư thừa tinh lực.
Giờ phút này nằm trên giường, Mục Giai Âm tự giác chui vào lòng của Quyền Thiệu Viêm.
“Giai Âm.” Quyền Thiệu Viêm thỏa mãn vuốt ve thân thể mềm mại của cô vợ nhỏ: “Lỗi của nhà họ Ngô không phải anh không muốn giải quyết bọn họ.”
“Em biết.” Mục Giai Âm cắt ngang lời nói của Quyền Thiệu Viêm: “Anh muốn nâng bọn chúng lên thật cao, sau đó khiến họ ngã một cái thật đau đúng không?”
“Thật thông minh.” Giai Âm của anh quả nhiên không hiểu lầm chuyện này. Khóe miệng Quyền Thiệu Viêm hiện lên một ý cười nhẹ: “Đến, ông xã tặng e một nụ hôn.”
“Nên để em thưởng anh một cái mới đúng.” Mục Giai ÂM ngẩng đầu trên gương mặt đẹp trai của Quyền thiệu Viêm hôn một ngụm, mới mặt đỏ tai hồng dựa lại vào lồng ngực Quyền Thiệu Viêm nói: “
Quyền Thiệu Viêm, cảm ơn anh.”
Mặc kệ là chuyện trong đêm yến tiệc hôm đó hay là chuyện trước đây, hôm nay vẫn vui vẻ đối với chuyện của mẹ con Bạch Tự Di, cô cự kì biết ơn Quyền Thiệu Viêm.
Chỉ là, Quyền Thiệu Viêm nuông chiều cô như vậy, lỡ như cô không thể tách rời Quyền Thiệu Viêm thì làm sao bây giờ?
Mặt Mục Giai Âm càng hồng hơn, tim đập nhanh hơn. Thích ông xã của mình, đó là chuyện bình thường thôi mà. Sao cô lại giống như trộm vậy chứ?
“Cảm ơn cái gì? Em là bà xã của anh.” Quyền Thiệu Viêm gắt gao ôm lấy Mục Giai Âm, ánh mắt phức tạp.
Đến cùng thì tới bao giờ Giai Âm mới thật lòng thích anh đây?
Tối hôm đó Mục Giai Âm lại mơ về kiếp trước, nhưng lần này cô mơ thấy Mục Ngọc Trác.
Mục Ngọc Trác con ngươi đen láy âm trầm nhìn cô, giống như mây đen cuối chân trời khi bão, áp người khác không thở được.
Mục Ngọc Trác mặt không cảm xúc, chỉ còn lại sự vô cảm, miệng cậu lúc đóng lúc mở, giọng nói ngay bên tai, nhưng lại như vọng lại từ phía xa, cậu nói: “Chị họ, em không hối hận khi giết bác cả, em chỉ hận không chém ông ta thành tám khúc.”
“Chị họ, chồng của chị là một kẻ không đáng tin, sẽ hại chị, em vốn định không làm, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng định giết gã, nhưng còn chưa đến thành phố A đã bị bắt, chị họ, em xin lỗi.”
“Chị họ, cảm ơn chị, nếu không có chị cho em ăn, giấu người trong nhà đưa tiền cho em, chỉ sợ em cũng không sống được tới bây giờ.”
“Chị họ…”
Giọng nói ồn ào hỗn loạn, Mục Giai Âm giật mình tỉnh giấc, cảm thấy ánh mắt hơi đau nhức.
Bản chất của Bạch Tự Di với Mục Ngọc Trác cũng không tệ, nhất là Bạch Tự Di, bà rõ ràng chỉ là một người phụ nữ chịu nhẫn nhục.
Nếu, mấy ngày nữa đưa bọn họ trở về, bác cả nhất định sẽ thường xuyên quấy rầy Bạch Tự Di, vấn đề lại không được giải quyết. Mục Giai Âm nhớ lại thiếu niên trong mơ từng tiếng từng tiếng xin lỗi rồi cảm ơn cô mày càng nhíu sâu hơn.
“Lại gặp ác mộng sao?” Quyền Thiệu Viêm ngồi xuống nhẹ nhàng ôm Mục Giai Âm vào trong lòng ngực, vuốt nhẹ chân mày của cô nói “Giai Âm, không cần lo lắng, mọi chuyện đã có anh rồi.”
Cũng đúng, dù sao cũng còn Quyền Thiệu Viêm!
Mục Giai Âm nhớ ra thì vui sướng rạo rực bẹp một phát hôn lên khóe miệng quyền Thiệu Viêm, sau đó vui sướng nhảy xuống giường rửa mặt nấu cơm.
Con ngươi đen láy của Quyền Thiệu Viêm nhìn chằm chằm bóng lưng của Mục Giai Âm, nhìn dáng vẻ của Giai Âm, có lẽ không phải là mơ thấy ác mộng.
Tổng cảm giác được là Quyền Thiệu Viêm không thích, mẹ con Bạch Tự Di phụ giúp Mục Giai ÂM nấu cơm, nhưng lại trốn trong phòng mình mà ăn.
SÁng sớm sau khi rời giường thật sự là có chút luống cuống tay chân, sau khi cơm nước xong, Mục Giai Âm chăm sóc rất chu đáo, tiễn Quyền Thiệu Viêm ra tới cửa.
“Chờ anh về.” Quyền Thiệu Viêm hôn nhẹ lên trán Mục Giai Âm.
“Đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Hai người từ sau khi kết hôn đến giờ đều như vậy, Mục Giai Âm mới đầu còn mất tự nhiên sau lâu dần thì mặc kệ.
Mục Ngọc Trác đến cùng vẫn còn là thiếu niên, không cẩn thận tại khe cửa nhìn thấy một màn như vậy, đỏ mặt kể lại cho mẹ mình nghe. Bạch Tự Di cười cười, bà nhìn ra được vợ chồng hai người Quyền Thiệu Viêm với Mục Giai Âm rất quấn quýt yêu thương nhau.
Lúc đối mặt với Mục Giai ÂM mẹ con hai người vẫn rộng rãi như bình thường.
Thấy Mục Giai Âm muốn rửa chén, Bạch Tư di nhanh chóng đi lên giành hết bát đũa trong tay Mục Giai ÂM nói: “Con bây giờ đang mang thai, đừng nên làm việc, mau ngồi xuống đi, để bác với Ngọc Trác rửa là được.”
Làm gì có đạo lí nào để khách rửa chén? Huống chi giờ là mùa hè nước cũng không lạnh.
Nhưng là không chờ Mục Giai Âm phản bác, Bạch Tự Di với Mục Ngọc Trác đã rửa xong rồi.
Hiệu suất này, có thể so với Quyền Thiệu Viêm rồi.
Mục Giai Âm xấu hổ, cô thực sự thích nấu cơm, nhưng lại là người ghét dọn dẹp.
Sau khi ăn xong, Mục Giai Âm thường vào phòng bếp thiết kế bánh ngọt.
Mục Ngọc Trác cũng tò mò hỏi: “Chị Giai Âm, chị đang đang cái gì vậy?”
“Chị làm bánh ngọt.” Mục Giai ÂM nói xong thì cắt hai miếng bánh đưa cho Bạch Tự Di và Mục Ngọc Trác nói: “Chị muốn đi làm, ông chủ bảo chị làm vài mẫu bánh ngọt mới đến.”
Mục Giai Âm nhìn hai người đang ăn bánh ngọt trước mặt buồn rầu nói: “Con vẫn cảm thấy trong phối liệu của mẫu bánh này thiếu một cái gì đó, bác, Mục Ngọc, hai người nếm ra không?”
“Ăn thật ngon, đời này em chưa từng được ăn cái bánh nào ngon như vậy.” Mục Ngọc Trác nhanh chóng giải quyết hết miếng bánh ngọt trong tay, sau đó phóng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm vào Mục Giai Âm.
Bạch Tự Di lại không vội vàng như Mục Ngọc Trác, nghe Mục Giai ÂM nói xong, bà mới từ từ nếm thử miếng bánh.
Mục Giai ÂM nhìn dáng vẻ thèm ăn bánh ngọt của Mục Ngọc Trác: “Chỗ này còn một miếng rất to, em cứ ăn từ từ.”
“Cảm ơn chị Giai Âm.” Mục Ngọc Trác cảm ơn một tiếng, liền bổ nhào về miếng bánh ngọt.
“Có thể, do tỉ lệ, trứng gà, bột mì với nước không cân đối?” Bạch Tự Di đột nhiên nói: “Hình như có hơi sánh một chút.”
Mắt Mục Giai ÂM sáng lên: “Con cũng thấy hơi sánh với dính.”
“Chúng ta làm lại một phần khác đi.” Mục Giai Âm cuối cùng cũng tìm được nguồn gốc của vấn đề, trước đó cô còn tưởng vấn đề là do bơ.
Bạch Tự Di thấy Mục Giai Âm có hứng thú, cũng cố hết sức phối hợp với cô.
Chỉ một lát sau, hai người phụ nữ liền bỏ quên Mục Ngọc Trác đang bĩu môi, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới bánh ngọt.
Đến chiều lúc Quyền Thiệu Viêm trở về nhà, thì nhìn thấy hai gương mặt dính toàn bột mì cùng với một cái bụng căng tròn, mặt còn dính bơ của thiếu niên.
Phế phẩm của Bạch Tự Di với Mục Giai Âm đều chui hết vào bụng Mục Ngọc Trác.
“Các người đây là?” Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm nhìn về phía cái bàn trong bếp thì hiểu.
Mục Giai ÂM là đang chỉnh sửa lại bánh ngọt của mình.
Bạch Tự Di có chút xấu hổ, cười nhẹ rồi nhanh chóng chạy vào toilet rửa mặt.
Mục Ngọc Trác lại không dám nói chuyện với Quyền Thiệu Viêm, cũng chạy theo mẹ vào toilet.
Trong phòng bếp chỉ còn lại một mình Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm lại không vui: “Em vì anh trai là có vẻ rất tận tâm nhỉ.”
“Anh lại ăn dấm chua bậy bạ.” Mục Giai ÂM bỗng nhớ mặt mình toàn bột mì, liền dựa sát vào người Quyền Thiệu Viêm, ra sức chà sát trên mặt Quyền Thiệu Viêm, cho đến khi mặt Quyền Thiệu Viêm cũng toàn là bột mì, Mục Giai Âm mới cười khanh khách dừng lại.