Trong lòng Mục Giai Âm nháy mắt liền tốt trở lại.
“Nhưng em vẫn sùng bái anh rễ nhất.” Mục Ngọc Trác ngẩn đầu lên, dáng vẻ hướng đến phía trước: “Sau này em nhất định phải làm một người đàn ông như anh rể vậy.”
…Đừng, có một tên đã đủ nguy hại cho xã hội rồi.
…Hỡn nữa, tại sao lại không sùng bái cô? Sùng bái chị này, tiểu Ngọc Trác!
“Ngọc Trác, em thấy sống ở thành phố A hay thành phố C tốt hơn.” Mục Giai Âm lại hỏi.
Mục Ngọc Trác vẫn tập trung tinh lực xem tivi, tranh thủ trả lời Mục Giai Âm: “Thành phố A.”
“Vậy em nghĩ nếu chị đưa mẹ với em tới thành phố A sống bà ấy sẽ đồng ý không?” Mục Giai Âm tập trung hỏi tiếp.
“Sẽ.”
Mục Giai Âm cảm thấy Mục Ngọc Trác đang phát triển theo hướng giống Quyền Thiệu Viêm, bắt đầu trả lời ngắn gọn y hệt Quyền Thiệu Viêm.
“Bà ấy không luyến tiếc ba em sao?” Mục Giai Âm tưởng Bạch Tự Di không chịu đến thành phố A là nguyên nhân này.
“Ba em đã chết rồi.” Người cũng đã chết, vấn đề này còn quan trọng sao?
Nói như vậy khả năng cô khuyến khích Bạch Tự Di đến thành phố A sống xác suất thành công rất cao.
Trong lòng Mục Giai Âm rất cao hứng, vì thế cô quyết định khiến Mục Ngọc Trác mất hứng ngay lập tức: “Ngọc Trác, đã chín giờ, mau đi ngủ.” (KK: Phúc hắc quá )
Mục Giai Âm cũng không quan tâm đến TV, nhìn Mục Ngọc Trác cười nói.
Mục Ngọc Trác chớp mắt hai lần, mới không tình nguyện đi tắt TV.
Đang lúc gay cấn, cậu thật sự rất đau lòng.
Mục Giai Âm rốt cuộc cảm giác được quá khứ bất đắc dĩ phải tắt TV, phải đi vào phòng ngủ với Quyền Viêm, cảm giác của Quyền Thiệu Viêm khi đó.
Nhưng đêm nay lại không có Quyền Thiệu Viêm bên cạnh.
Tuy rằng Mục Giai Âm vẫn nằm trong chăn, lại phát hiện hình như không có Quyền Thiệu Viêm, một mình cô trong căn phòng không thể ngủ được.
Mục Giai ÂM ôm gối ngủ của Quyền Thiệu Viêm, vùi đầu vào trong ổ chăn, mơ hồ vẫn ngửi được hơi thở nồng đậm của anh còn lưu lại. Hôm nay mới có một ngày, còn sáu ngày nữa anh mới trở về.
Đếm tới con cừu, Mục Giai Âm cũng chưa ngủ được, cô biết mình lại mất ngủ rồi.
Bình thường thì thế nào mới ngủ được nhỉ? Hình như cô chưa mất ngủ bao giờ.
Hình như rất nhiều lần đều bị Quyền Thiệu Viêm dây dưa đến mệt, sau mỗi lần cùng Quyền Thiệu Viêm hôn môi đều ngủ thiếp đi, kết quả ngày hôm sau tỉnh ngủ lại bị Quyền Thiệu Viêm hung hăng khi dễ một trận.
Với lại, Quyền Thiệu Viêm có thói quen cắn người, hại môi của cô ngày nào cũng đỏ hồng, mỗi lần bị Hướng Tình trông thấy đều lấy cớ đó trêu ghẹo cô, còn thật thà hỏi cô có phải bị muỗi cắn hay không.
Quyền Thiệu Viêm không có ở đây, Quyền Thiệu Viêm không có ở đây…
Mục Giai Âm vô ý thức siết chắt gối trong tay, sau đó Mục Giai Âm lại nhẹ nhàng ở trên gối hôn một cái, lại đỏ mặt nhanh chóng nhắm mắt đi ngủ. Ngủ cũng không được ngon giấc, cô lại mơ thấy những ngày bị Tả Trí Viễn quyền đấm cước đá, còn có ánh mắt băng lãnh của Mục Giai Nhan.
Mục Giai Âm xoa nhẹ hai bên thái dương, nếu Quyền Thiệu Viêm không sớm quay về, cô thấy mình sẽ chống đỡ không được nữa.
Quyền Thiệu Viêm có đang nghĩ tới cô không? Mục Giai Âm nghĩ vậy hưng phấn mở điện thoại ra, không biết Quyền Thiệu Viêm có gọi điện hay nhắn tin gì cho cô hay không?
Chỉ tiếc, không có tin nhắn gì trong điện thoại làm cô thất vọng.
Quyền Thiệu Viêm nhất định là có anh em liền quên bà xã, nhất định là như thế! Hỗn đản! Mục Giai Âm nghĩ tới đó hung hăng ném mạnh gối của Quyền Thiệu Viêm, không chịu về nhà! Anh giỏi thì ngủ ngoài biển luôn đi.
Mục Giai Âm không có chỗ phát tiết tinh lực toàn bộ đều dồn vào làm bánh ngọt.
Không phụ công sức cô bỏ ra, cuối cùng cô cũng làm được chiếc bánh hài lòng.
“Bác, ngày mai người đến công ty với con đi.” Mục Giai ÂM cười tít mắt nói với Bạch Tự Di.
Bạch Tự Di thấy kì lạ: “Bác đi làm gì?”
“Đi nhìn thử thôi.” Mục Giai Âm nói: “Với lại, con điều chế nguyên liệu vẫn chưa chuẩn lắm, vẫn còn phải nhờ bác chỉ dạy con nhiều hơn.”
“Được.” Thấy có thể giúp đỡ được Mục Giai Âm, Bạch Tự Di vui vẻ đồng ý.
“Còn em thì sao?” Mục Ngọc Trác đi tới trước mặt hai người…hai người này luôn xem nhẹ cậu.
Thật đúng là quên mất tiểu gia hỏa này.
Mục Giai Âm nhớ đến Lăng Diệc Dương xui xẻo đi đường bị ngãn gãy chân. Ngày trước trong yến hội, cô đưa cho Lăng Diệc Dương cầm giúp quà tặng của Chân Phó Dương cho cô. Hôm nay,Lăng Diệc Dương cũng nói đến công ty để đưa cho cô.
Lăng Diệc Dương so với Mục Ngọc Trác lớn hơn hai tuổi, hai người coi như có thể làm bạn cùng lứa.
Thằng nhóc Mục Ngọc Trác này thật sự quá tự bế, trao đổi với bạn cùng trang lứa cũng tốt.
Mục Giai Âm lại nói: “Em cũng đi cùng luôn.”
“Vâng…” Mục Ngọc Trác nhu thuận đáp ứng.
…Thật ra cậu chỉ muốn ở nhà xem phim hoạt hình.
Mục Giai Âm trực tiếp đi thang máy đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Bạch Tự Di bỗng nhiêm cảm thấy Mục Giai Âm đi làm hình như không giống với đi làm trước đây.
Lăng Khải hoa đã ngồi ở trong phòng làm việc từ sớm, từ sáng đến giờ, Lăng Khải Hoa quả thật là mỏi mắt mong chờ.
“Giai Âm, em đã đến rồi.” Vừa thấy Mục Giai Âm tới, trên mặt Lăng Khải Hoa nhanh chóng trương ra vẻ mặt tươi cười. Nhìn thấy phía sau Mục Giai Âm có hai người không quen biết, lại khôi phục bộ mặt than như cũ.
Mục Ngọc Trác không chút do dự gắn mác mắt cao hơn đầu với đồ hai mặt cho Lăng Khải Hoa.
“Đây này là bác gái em, còn người là em họ của em.” Mục Giai Âm giới thiệu.
Lăng Khải Hoa gật đầu, là một nửa người họ Mục, Lăng Khải Hoa rất rõ ràng tình huống trong nhà. Căn cứ theo lời của Mục Uẩn Ngạo kể lại, thân thích bên nhà họ Mục đều là một đám khốn nạn! Đây tuyệt đối là lời nói thật của Mục Uẩn Ngạo, không hề thêm chút gì.
Chỉ là tự nhiên từ đâu nhô ra một bác gái với em họ….
Bác gái vẫn khẩn trương cúi đầu anh không nhìn thấy được biểu tình, chỉ có em họ vẫn như có như không che chở trước mặt Mục Giai Âm., Nhìn anh giống như đang nhìn một tên tội phạm khét tiếng, là một người làm ăn thành đạt, Lăng Khải Hoa tự nhận gương mặt này của anh vẫn rất có lực tương tác. Nhưng sao đứa bé này lại nhìn anh đề phòng như vậy chứ?
“Diệc Dương đâu?” Không thấy Lăng Diệc Dương, Mục Giai Âm nghi hoặc hỏi.
“Nó ở phòng bên đọc sách.” Lăng Khải Hoa chỉ phòng nghỉ bên cạnh.
Vốn Lăng Diệc Dương cùng ngồi ở phòng khách cùng Lăng Khải Hoa chờ Mục Giai Âm, nhưng sau đó cậu thật sự chịu không nổi Lăng Khải Hoa ồn ào, nên cà nhắc đi qua phòng bên đọc sách.
“Bác gái, bác chờ con ở đây một chút.” Mục Giai Âm sắp xếp chỗ ngồi cho Bạch Tự Di, lại nói đơn giản vài câu với Lăng Khải Hoa, sao đó dẫn Mục Ngọc Trác qua phòng nghỉ.
Lúc mở cửa, Lăng Diệc Dương đang yên lặng xem một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Thấy Mục Giai Âm, Lăng Diệc Dương mới gật đầu.
Mục Giai Âm chào hỏi Lăng Diệc Dương mấy câu, lại mang Mục Ngọc Trác vào phòng nói.
“Diệc Dương, em chơi với Ngọc Trác một lát nhé.”
Lăng Diệc Dương thấy Ngọc Mục Trác yên tĩnh khẽ gật đầu.
“Ngọc Trác, ngoan ngoãn nghe lời anh trai nhé.” Mục Giai Âm sờ sờ đầu Mục Ngọc Trác nói: “Chị với mẹ em làm xong việc, sẽ tới đón em.”
Mục Ngọc Trác do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Mục Giai Âm mới yên tâm cười, đi ra khỏi phòng.
Mục Giai Âm đã nói trước với Lăng Khải Hoa, nên Lăng Khải Hoa cũng biết được nguyên nhân Bạch Tự Di đến đây làm gì.
“Đi thôi.” Lăng Khải Hoa đi xuống tầng dưới, công ty có chuẩn bị riêng một phòng để tự chế tạo bánh ngọt, mọi dụng cụ bên trong đều rất đầy đủ, hơn nữa còn rất hiện đại.
Mục Giai Âm tự nhận mình cũng biết vài thứ, cũng bị nơi xa hoa này của Lăng Khải Hoa làm cho giật mình.
Lăng Khải Hoa bình tình quan sát, trong mắt liền xác định hai người Mục Giai Âm với Bạch Ngọc Di đều bị cái xưởng này hấp dẫn.
Lăng Khải Hoa vỗ bả vai Mục Giai ÂM nói: “Về sau chỗ này để em cho dùng.”
“Có thật không.” Mục Giai Âm giật mình vui sướng nhìn Lăng Khải Hoa.
“Một chút quyền lợi đó anh vẫn làm được.” Lăng Khải Hoa lại nhận thêm một ánh mắt nóng bỏng nữa của Mục Giai Âm.
Chỉ cần Mục Giai Âm cố gắng làm bánh, muốn cái gì anh cũng cho được!
Đương nhiên, anh càng hi vọng Mục Giai Âm ly hôn với cái tên chồng đáng ghét kia.
“Giai Âm, con được nhận sao?” Bạch Tự Di có chút mê mang, bà thấy bộ dáng của Mục Giai Âm với Lăng Khải Hoa, giống như rất thân thiết. Hơn nữa nghe giọng điệu của Lăng Khải Hoa giống như xác định Mục Giai Âm đã đi làm rồi ấy.
Mục Giai Âm ho nhẹ một tiếng.
Lăng Khải Hoa nhanh chóng vớt vát lại: “Ý của tôi là hai người trước tiên cứ làm bánh thử, tôi nhìn thử, nếu làm ra cái tôi ưng ý, sẽ cho các người làm việc tại đây.”
Mục Giai Âm cùng dựa theo lời của Lăng Khải Hoa nói: “Tôi đã hiểu, bác gái, chúng ta làm nhanh lên, không nên chậm trễ thời giang của Lăng tổng.”
Bạch Tự Di còn không kịp suy nghĩ lỗ hổng trong lời nói của hai người, Mục Giai Âm đã cầm nguyên liệu nói: “Bác ơi, bác tới phân phối nguyên liệu được không, con cảm thấy bác làm rất giỏi.”
“À…được.” Nhưng mà, Mục Giai Âm tìm việc, lại để cho bà làm, hình như có gì đó không thích hợp lắm.
Mà theo động tác của Bạch Từ Di từ từ làm, ánh mắt của Lăng Khải Hoa cũng lộ ra vẻ hài lòng.
Mục Giai Âm biết, công việc này Bạch Tự Di nhận được rồi.
Mục Giai Âm một lòng muốn giới thiệu công việc cho Bạch Mục Di, lại quên mất Mục Ngọc Trác và Lăng Diệc Dương bên kia.
Hai người có một điểm chung đó là ít nói.
Mục Ngọc Trác với Lăng Diệc Dương mắt to trừng mắt nhỏ một lúc.
Lăng Diệc Dương đầu hàng trước, vươn tay nói: “Xin chào, mình là Lăng Diệc Dương.”
Mục Ngọc Trác chưa bao giờ trải qua chuyện này, có chút khẩn trương chắp tay sau lưng, khẩn trương xoa xoa mu bàn tay, mới vươn ra bắt tay với Lăng Diệc Dương.
Nói thật, bởi vì Mục Ngọc Trác hơi kích động, khi cậu cầm tay Lăng Diệc Dương có hơi mạnh.
“Xin chào, mình là Mục Ngọc Trác.”
Mục Ngọc Trác rất nhạy cảm, thấy Lăng Diệc Dương hơi nhíu mày, cậu liền biết Lăng Diệc Dương cảm thấy đau.
Chắc là đối với cậu không có ấn tượng tốt, Mục Ngọc Trác mím môi, chờ đợi bị khi dễ. Nếu cậu đánh nhau với Lăng Diệc Dương, chị họ nhất định sẽ khó xử. Cậu nhất định phải chịu đựng.
Lăng Diệc Dương cũng kỳ quái nhìn thiếu niên trước mặt trưng ra dáng vẻ mặc người khi dễ, cậu ta làm sao thế?
Lăng Diệc Dương lắc đầu.
Vì thế, hai người lại khôi phục trang thái nói chuyện lúc ban đầu.
Gặp được một người so với mình còn im lặng hơn thật thống khổ.
Lăng Diệc Dương thấy Mục Ngọc Trác dường như thỉnh thoảng liếc trộm mấy cuốn sách trên giá của cha, Lăng Diệc Dương lật lại cuốn tiểu thuyết đang cầm trên tay: “Bạn đã đọc quyển sách này chưa?”
Mục Ngọc Trác lắc đầu.
“bạn muốn đọc thử không?”
Gật đầu.
“Vậy cậu xem đi.” Lăng Diệc Dương nói xong liền đưa quyển sách cho Mục Ngọc Trác.
Mục Ngọc Trác như lấy được bảo vật, cầm sách cẩn thận đọc.
Lăng Diệc Dương sờ mũi: “Cậu không muốn ngồi xuống đọc sao?”
Mục Ngọc Trác lắc đầu: “Không sao đâu, cậu ngồi đi, tôi không ngồi.”
Cậu ta thích đứng đọc sách sao? Lăng Diệc Dương cũng tìm cho mình một quyển sách khác, cậu cũng không nên làm phiền cách sống của người khác,
Qua một lúc Lăng Diệc Dương lại hỏi: “Cậu đọc có hiểu không?”
Mục Ngọc Trác gật đầu.
Tuy vóc dáng Mục Ngọc Trác cao, nhưng người lại rất nhỏ gầy, nhìn thật giống như học sinh tiểu học.
“Cậu học lớp mấy vậy.” Lăng Diệc Dương rốt cuộc cũng tò mò.
Mục Ngọc Trác suy nghĩ một lúc lâu, mới xấu hổ nói: “Tôi không có đi học.”
Không đi học mà biết chữ, thiên tài sao? Lăng Diệc Dương mặt than không thay đổi, trong lòng lại đang tự hỏi có phải Mục Ngọc trác đang nói đùa hay không.
Mục Ngọc Trác ấp úng giải thích: “Tôi chỉ lén lút đúng ở ngoài phòng học nghe trộm.”
Có thầy giáo sẽ ngầm đồng ý với cậu, nhưng cũng có người sẽ đuổi đánh cậu.
“Vậy cậu đã rất giỏi rồi.” Lăng Diệc Dương cũng hiểu vì sao, nhờ thế cậu cũng tưởng tượng ra được hoàn cảnh sống của Mục Ngọc Trác.
Điện kiện nhà họ Mục cũng không tệ, làm sao lại để cho con cháu nhà mình lưu lạc tới mức đi học cũng không được là thế nào?
Mục Ngọc Trác không nói tiếp. Cậu không biết lời này của Lăng Diệc Dương là châm biếm hay là thật tâm… Thật tâm có vẻ không có khả năng lớn lắm.
“Cậu cùng dì Giai Âm có quan hệ gì?” LĂng Diệc Dương hỏi.
“Cô ấy là chị họ.” Chị Giai ÂM cũng là dì của LĂng Diệc Dương.
Hai người đồng thời nghĩ cùng một vấn đề.
Mình so với Lăng Diệc Dương lớn hơn một bậc, nhưng nhìn cậu ta so với mình còn lớn hơn.
Mình so với Mục Ngọc Mài nhỏ hơn một bậc, nhưng nhìn cậu ta so với mình còn nhỏ hơn.
Lăng Diệc Dương đột nhiên cảm thấy những cái liên quan đến cha đúng thực là sỉ nhục.
Mục Ngọc Trác đột nhiên cảm thấy có vãn bối ưu tú như vậy, cậu nhất định phải cố gắng, phải trở thành một người đàn ông giống như anh rể!
Trong phòng lại trở nên yên lặng, hai người dùng phương thức đặc biệt để ở chung. Cuối cùng vẫn hòa bình......
Trong phòng bếp, thừa dịp trong lúc Bạch Tự Di còn đang làm bánh, Lăng Khải Hoa đã thuần thục tiêu diệt sạch sẽ chiếc bánh Mục Giai Âm mang tới. Làm đã lâu trong ngành bánh ngọt, Lăng Khải Hoa dễ dàng phát hiện, loại bánh này có thể đưa cho những người bình thường không thích hương vị ngọt ngấy của bánh ngọt ăn.
Ngọt mà không ngấy, không phải nói là có thể làm được.
Hơn nữa, cái bánh ngọt này chỉ dựa vào cách điều chỉnh nguyên liệu mà thành được hương vị này, mà không giống như trên thị trường dùng tinh dầu hay trái cây ra hoặc cái gia vị quý hiếm khác làm ra.
Vị này, kết hợp với thiết kế độc nhất vô nhị của Mục Giai Âm, Lăng Khải Hoa cảm thấy khả năng bán được loại bánh này rất có hi vọng.
Chỉ cần thêm một ít tuyên truyền quảng cáo.
Lăng Khải Hoa vừa lòng kết luận.
“Giai Âm, bác làm xong rồi.”Bạch Tự Di rốt cuộc điều phối xong toàn bộ nguyên liệu.
Đến công tác sau, chỉ có thể giao cho Mục Giai Âm làm.
Mục Giai Âm nhìn Lăng Khải Hoa, tươi cười đi tới: “Bác, người qua bên kia nghỉ ngơi đi, việc còn lại cứ giao cho con.”
Mục Giai Âm nhìn Lăng Khải Hoa liếc mắt một cái.
Lăng Khải Hoa hiểu ý, nói với Bạch tự Di: “Bác có hứng thú đến công ty chúng tôi làm việc hay không?”
Bạch Tự Di cảm thấy lần này bà sẽ không có nghe lầm, Bạch Tự Di kinh ngạc nói: “Nhưng...... Mà tôi cái gì cũng không biết?”
Có lẽ bà có thể quét rác.
“Không, mới vừa rồi khả năng điều chế nguyên liệu của bác chúng tôi rất cần.” Lăng Khải Hoa lại nói.
Thật ra bánh ngọt phổ thông hiện tại đều do máy đường chuyền làm, nguyên liệu đều do máy móc pha trộn cân đối. Chỉ có điều, đối với bánh ngọt cao cấp, ngâu nhiên vẫn kiên kì để cho người điều phối.
Người điều phối bánh ngọt mới dễ có được nhiều niêm vui ngoài ý muốn.
“Tôi….” Trong nháy mắt Bạch Tự Di nghĩ tới rất nhiều khả năng.
Nếu ở đây có thể kiếm được công việc ổn định, bà không cần phải trở lại thành phố C nữa, có lẽ, bà còn có thể có đủ tiền để Mục Trác đi học. Đúng, bà nghĩ tới mình còn có thể quét rác, còn có thể làm thêm việc dọn vệ sinh, nói như thế không chừng bà còn có thể nuôi Mục trác lên đến đại học.
Bạch Tự Di suy nghĩ kĩ càng mọi chuyện.
Sau cùng Bạch Tự Di vẫn chua sót lắc đầu: “Thật xin lỗi, tôi hôm nay tới đây là để cháu gái tìm việc, cũng không phải tìm việc cho tôi.”
Bà không thể làm chậm trễ công việc của Mục Giai Âm.
Mày Lăng Khải Hoa giương lên cao: “cô ấy đã có chồng lo, có công việc hay không cũng không sao, nhưng tôi cảm thấy công việc này đối với bác rất quan trọng, bác cảm thấy thế nào?”
Lăng Khải Hoa đang giúp cô thăm dò Bạch Tự Di.
Động tác trên tay Mục Giai Âm vẫn không có ngừng lại, nhưng lỗ tai đã sớm dựng thẳng lên nghe lén.
Bạch Tự Di chần chừ, bà nhìn ra được gia cảnh của Mục Giai Âm. Với lại, bà cũng nghe nói sự tích huy hoàng của Mục Uẩn Ngạo, bà cũng rất rõ ràng cho dù Quyền Thiệu Viêm không có tiền, thì Mục gia cũng sẽ không bạc đãi Mục Giai Âm.
Hơn nữa, Quyền Thiệu Viêm kia rất có khí phách của người bậc trên, bà cũng nhìn ra được người này nhất định có thể hô mưa gọi gió ở thành phố A này.
Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm vẫn có thể no cơm ấm áo không cần lo lắng. So với người bình thường dư dả hơn rất nhiều. Không giống như bà…