Trong một ngôi biệt thự lộng lẫy xa hoa, giữa khu vườn đầy hoa hồng đủ loại màu sắc, một người đàn ông tuổi chừng thất thập cổ lai hi ngồi nghỉ ngơi. Xung quanh có mấy cô hầu gái đứng chờ sai bảo. Đằng xa, một người đàn ông trung niên vội vã bước tới, tuy nhiên vẫn bước đi rất nhẹ, ông phất tay cho mấy cô hầu gái lui xuống:
“- Chủ tịch!” Vương Chính khom lưng kính cẩn. Người được gọi “chủ tịch” chính là ông Lăng Chấn Hùng, người đứng đầu trong tứ đại gia tộc. Dần dần mở mắt, ông chậm rãi nói:
“- Đến rồi à! Ngồi xuống đi!”
“- Lần này có thêm một số thông tin mới về thiếu gia, chủ tịch ngài xem!” Nói rồi đưa một phong bì cho ông Hùng. Nghe tin về con trai, ông vội vàng lấy xem... Xem hồi lâu, ông thở dài buông rơi phong bì. Vương Chính lẳng lặng đứng bên cạnh, qua hồi lâu ông Hùng mới lại mở miệng:
“- Vương Chính! Có phải tôi quá cố chấp không? Nếu hồi xưa tôi chấp nhận con bé kia, giờ tôi có con trai con dâu, cả cháu nội nữa, giờ thì..... mất hết cả rồi” ông Hùng chậm rãi nhắm mắt, nét mặt già nua hiện rõ vẻ hối hận đau đớn. Chỉ vì hai chữ “môn đăng hộ đối” mà ông tìm mọi cách chia lìa đôi uyên ương, kết quả con trai ông bỏ đi theo người yêu. Trong lúc giận dữ ông nói từ con, coi như chưa từng có đứa con đó. Mấy năm gần đây tuổi già sức yếu, nghĩ đi tìm con trai trở về thì kết quả nhận được là tờ giấy báo tử... Đau đớn, shock khiến ông liệt hai chân, nhưng ông vẫn không muốn tin! Ông cho người điều tra lần nữa, lần nữa, và kết quả vẫn vậy...
“- Chủ tịch đừng quá đau lòng! Ngài vẫn chưa mất hết mà! Ít ra còn có hi vọng tìm được con của thiếu gia!”
Ông Hùng nhớ lại, trong tất cả hồ sơ của mấy lần điều tra đều nói chỉ có vợ chồng con ông chết, vậy đứa cháu gái của ông đi cùng ra sao? Có khả năng vẫn còn sống! Ông lại có tia hi vọng:
“- Điều tra kĩ lại vụ tai nạn xe năm đó! Tại sao đứa bé đi cùng lại biến mất? Nhất định phải tìm ra đứa bé đó!” Nếu nó còn sống...
h chiều nó mới về nhà. Chào hỏi từng người làm trong nhà, nó lao xuống bếp:
“- Con chào dì! Hôm nay nấu món gì vậy dì?” Dì Lệ chuyên phụ trách nấu ăn ở nhà nó, dì nấu ăn rất ngon nên nó thường bám theo học cách nấu.
“- Hôm nay cô chủ về muộn hơn mọi khi nhỉ? Mấy món cũ ấy mà! Cô lên phòng đi, lát được cơm tôi gọi”
Đang định đi ra khỏi bếp, nó lại ngoái lại hỏi
“- Tối nay bố con có về ăn cơm không dì?”
“- Ông chủ chiều mới về chuẩn bị đồ đi công tác rồi! Ông chủ nói lần này sẽ đi rất lâu đấy, bảo nếu cô chủ có chuyện gì cần thì gọi cho ông chủ”
“- Con biết rồi! Con lên phòng đây!”
năm trước, ngày vô tình nghe được sự thật nó không phải con của gia đình này, nó quá shock. Nó bỏ nhà đi lang thang, rồi anh trai Nhạc Phong nhìn thấy nó trên đường đã đuổi theo, không để ý nên bị ô tô đâm... không mất mạng, mà mất đi đôi chân. Người yêu anh ấy cũng là vị hôn thê hiện tại Ngọc Yến không chê anh tàn tật, kiên quyết ở bên anh nên gia đình đã tổ chức đính hôn cho hai người. Thế nhưng khi anh Phong vượt qua nỗi tự ti, dần hòa nhập lại với cuộc sống, đến công ty giúp bố, bà Yến lại bắt đầu giở chứng lẳng lơ. Nhất là từ qua Tết vừa rồi anh Phong chuyển qua Mĩ công tác, bà Yến càng thoải mái, mấy lần nó bắt gặp nhưng không đuổi kịp để hỏi cho ra nhẽ, ví dụ như lần trước ở cửa quán bar. Nói đến vụ đó làm nó lại nhớ tới Thiên: “mắt cậu ấy đẹp thật... nhìn chỉ muốn... móc ra ngắm cho đã” nó nghĩ thầm ( anh Thiên mà biết chắc trước mặt chị ảnh hổng dám mở mắt luôn). Lại bật cười khoái trá khi nhớ đến vẻ mặt Thiên lúc bị giầm đạp dưới gót chân mình: “Đáng đời cậu ta”. Nhớ đến sắp tới phải sống một mình, nó điện thoại cho Tâm:
“- A nhô!” mới hồi chuông Tâm đã nhấc máy
“- Gớm nhấc máy nhanh thế! Bà đang ở đâu thế!”
“- Nhà chứ âu... rột!”
“- Đang ăn à? Bố mẹ bà có nhà không?”
“- Chưa về! Đã đến giờ về đâu? Hỏi bố mẹ tôi làm gì?”
“- Để bảo bà xin phép sang nhà tôi ở ngắn hạn, bố tôi đi công tác lâu ngày”
“- Biết rồi! Mai sang!” Nói xong cúp máy, Tâm không tham ăn nhưng khi ăn thì rất chuyên tâm, ghét bị làm phiền. Nó gọi tiếp cho Yến
“- Tí nữa tôi sang!” Rồi cúp máy, không để nó phản kháng. Nó đi tắm. Tắm xong ra thấy có mười mấy cuộc gọi của Linh, cuộc gọi cuối cách đây p, lại có cuộc gọi đến:
“- A...”
“- Bà có coi tôi là bạn nữa không thế? Gọi nhỏ kia qua mà không gọi tôi? Bà....bà... bà quá lắm! Tôi nghỉ chơi với bà luôn!” Linh nói một lèo chưa để cho Ly nói hết câu “alô”
“- Giờ bảo được không?” Ly cắt ngang
“- Muộn rồi! Giờ bảo vô ích!” Linh kiên quyết
“- Vậy bà không sang hả? Vậy thì thôi!”
“- Ai bảo tôi không sang? Phải sang trừng trị bà chứ! Lát tôi qua cùng Yến! Lát bà chết với tôi”.