“E hèm!”
Thầy Vinh hung hắng lên tiếng, buộc hai đứa học trò phải chú ý đến mình. Hai đứa quay ra, Thiên vẫn cười ngây ngô, không chút nào tỏ vẻ, Ly thì ảo não không thôi, đầu cúi càng thấp.
Hai hiệu trưởng chỉnh đốn lại trang phục và tư thế, bắt đầu vào việc chính. - “Về sự việc vừa rồi….”
Cô Mạc Sa từ từ chậm rãi nói, ánh mắt không rời khỏi bọn nó, chăm chú quan sát từng biểu hiện của hai đứa.
“Cô mong sẽ không lặp lại lần .
Các em đều là những học sinh ưu tú của trường, thành tích lần này của hai em khiến cô rất hài lòng.
Thân thiết với nhau mà giúp đỡ nhau tiến bộ trong học tập như vậy cô rất hoan nghênh, nhưng các em cũng nên hạn chế những hành vi thân mật quá như vậy… nhất là ở nơi công cộng như sân trường.
Các em hiểu chứ?”
- “Dạ!”
đứa đồng thanh.
Thiên đáp rõ hào hứng, còn Ly thều thào như sắp đứt hơi. - “Thầy còn đang thắc mắc động lực nào khiến em phát cuồng lên như vậy… hóa ra…”
Thầy Lưu Vinh cố tình ngâm dài câu cuối, ánh mắt lấp lóe thích thú nhìn đứa.
Thiên cũng cười nửa miệng, nhìn thầy coi như câu trả lời. Cô Mạc Sa tiến đến gần Ly, vỗ vai đầy thân thiết, tỏ vẻ an ủi: - Tuy là em xếp hạng , nhưng điểm hai đứa là bằng nhau, kì thi lần sau em cố gắng thêm nhé.
Cô luôn tin tưởng em!”
Rùi mỉm cười coi như khích lệ nó. Ly giật mình, giờ nó mới chú ý đến một vấn đề quan trọng không kém “Nó và Thiên bằng điểm nhau???”
- “Tại sao bằng điểm mà em lại xếp hạng ?”
Ly thắc mắc. - “À! Trong thời gian thi, / môn Thiên nộp bài sớm hơn em, vì vậy ban giám hiệu và toàn bộ thầy cô thống nhất Thiên hạng , em hạng ”
Thầy Lưu Vinh rất có lòng tốt giải đáp thắc mắc của nó. Lúc này đây, ý niệm nhảy lầu chết quách đi cho rồi lại trào dâng mãnh liệt trong lòng nó.
Nó vốn dĩ hoàn thành bài thi rất sớm, cố nán lại chỉ vì muốn giúp đỡ nhỏ Linh.
Ai dè lần này nhỏ dở chứng không cần nó giúp.
Nó nghĩ nhỏ chỉ cậy manh vậy thôi, ai dè thi hết môn nhỏ không cần nó giúp thiệt.
Vốn dĩ nó nên vui mừng cho con bạn, nhưng bây giờ… Vật vờ ra khỏi phòng họp, vật vờ đi về lớp.
Nó đi trước, Thiên theo sau, cứ vậy, về lớp, vào chỗ ngồi.
đứa kia đang tụm lại góc lớp, nó vừa đến gần, giọng nhỏ Linh oang oang: - “Khai mau! Hai người bắt đầu thân mật từ bao giờ?”
Ly giật thót, quay lại nhìn Thiên, Thiên cũng ngơ ngác. - Không khai tụi tôi cũng biết rồi, tụi tui thấy hết rồi nha!”
Tâm mỉm cười trêu ghẹo. Nhớ lại vụ vừa nãy, mặt Ly đỏ bừng như con tôm luộc. - “Ủa? Sao mặt Ly đỏ vậy?”
Minh là người đầu tiên phát giác.
Thiên vội vã đặt tay lên trán Ly, rồi lại đặt tay lên trán mình. - “Hơi nóng! Mà chưa đến mức sốt!”
- “Mà hai người cũng vừa đi đâu về thế?”
- “Đi dạo!”
“Lên phòng họp”
Thiên và Ly đồng thanh, mà mỗi đứa ý.
Cả bọn nhìn hai đứa khó hiểu. - “À thì đang đi dạo thì gặp nhị vị hiệu trưởng, được mời lên phòng họp uống trà tán phét tí ấy mà!”
Thiên biện minh.
Cả lũ “À!”
gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Dù sao bọn nó lên văn phòng ngồi uống nước trà cũng không phải lần lần . - “Có truyện gì quan trọng không Ly?”
Thấy vẻ mặt Ly thẫn thờ, Tâm lo lắng hỏi han. - “Không… không có gì!”
Ly xua tay, chối đây đẩy.
Tâm mỉm cười không nói gì. - “Nè! Hai người đừng có mà ăn bánh mì bơ đấy nhé!”
Linh lại la hét.
Đến giờ Ly mới thấy, Huy và Yến đang bị ép sát góc, đứa này đang vây quanh. - “Có truyện gì vậy?”
Ly níu tay Tâm hỏi. - “Truyện vui!”
Tâm cười đến là thần bí. Thì ra, lúc Thiên và Ly vừa đi, có một cô bé từng là bạn gái của Huy, còn từ lúc nào chính Huy còn không rõ huống chi bọn nó, tìm đến, khóc lóc đòi nối lại tình xưa.
Ban đầu Huy nhà ta còn giữ phong độ, an ủi, từ chối khéo léo, mà trước sự cứng đầu cứng cổ của cô bé đó, Huy cũng hết giữ nổi bình tĩnh.
Trước đông đảo học sinh, Huy nhận Yến làm bạn gái, còn nói cái gì mà “vì một bông hoa bỏ một rừng hoa”
, rồi cái gì “từ giờ sẽ chỉ yêu một người con gái”
làm oanh động toàn trường.
Ai ngờ con bé kia như ăn nhầm thuốc kích thích, nổi điên xông lên định đánh Yến.
Yến vốn chuẩn bị sẵn sang ứng chiến rồi… Một cái tát hạ xuống, Yến đang định đỡ, thuận tiện cho cô bé kia một bài học… Nào ngờ… - “Chát!”
vệt đỏ hằn trên má Huy, thay vì cau có hay giận dữ, Huy lại mỉm cười, nói một câu đầy thâm tình làm tan nát biết bao trái tim: - “ Em đánh anh bao nhiêu cũng được, nhưng đừng động đến ngón tay của cô ấy, bởi vì nỗi đau mà cô ấy nhận, sẽ khiến anh đau hơn gấp trăm ngàn lần”
…… Kết thúc nhớ lại. Nghe Tâm thuật lại câu nói cuối cùng của Huy, Ly đang mơ màng mơ tưởng, quay ra nhìn Tâm, ăn ý, cả hai đứa rùng mình nổi hết da gà. - “ Huy không nói thì bà nói đi! Hai người bắt đầu từ bao giờ?”
Linh vẫn tiếp tục tra hỏi. - “Bắt đầu cái gì?”
Yến đáp tỉnh bơ. - “Yêu nhau?”
Linh dẫn dụ từng bước. …. Đáp lại Linh là một hồi trầm lặng.
Yến mặt không thay đổi, coi như chưa từng nghe qua câu hỏi của Linh, mà Huy thì cười cợt đến thực… vô lại!! Linh thấy mình bị làm lơ, tức giận vô cùng, đập mạnh tay xuống bàn.. - “Ai u!”
Tự làm tự chịu, Linh nhăn nhó xoa xoa tay.
Gườm gườm Yến với Huy “Không nói phải không? Ly, Tâm!”
Linh hét lớn.
Ly và Tâm thò mặt về phía trước.
Linh chỉ về phía Yến. - “ NGHIÊM HÌNH ÉP CUNG!”
Linh hét lớn từng chữ… Yến mặt tái mét, Ly và Tâm cười nham nhở tiến về phía Yến… Yến lui lại từng bước… định xoay người bỏ chạy thì Linh đã nhanh hơn một bước chặn ở cửa, cười gian nhìn Yến.
Yến dần dần bị ép vào chân tường. - “Áaaaaaaaaaaa!”
tiếng hét thảm từ phòng học lớp A vang ra….