Trước kia lúc Tằng lão gia tử còn sống, ta không có gì làm liền cải nam trang trốn ra phủ đi chơi khắp nơi, cũng chẳng có gì ghê gớm, Tằng lão gia tử luôn mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nhưng từ ngày hắn chết đi, Tằng đại thiếu gia làm chủ, ta không được tốt mệnh như vậy.
Chỉ cần hắn ở nhà, ta không có cơ hội thành công chuồn ra ngoài đi chơi. Cái tên đại thiếu gia biến thái kia, thật không hiểu hắn có phải là ăn no không chuyện gì làm hay không, đến cả hai bên lổ chó đều bày cơ sở ngầm, mấy lần ta thử chui ra ngoài hít thở không khí trong lành đều bị hắn đương trường bắt sống.
Ta tức giận đến mức từng ở trước mặt của hắn chỉ thiên hung tàn thề: nếu để cho ta phát hiện là ai cáo mật, ta nhất định sẽ lột da róc xương xẻ thịt kẻ đó!
Đối mặt với sự giận dữ của ta Tằng đại thiếu gia gia vô cùng bình tĩnh. Hắn sai người dắt lại đây rất nhiều con Vượng Tài, nhẹ nhàng nói với ta: “Tằng Ly, nhiều kẻ mật báo như vậy, ngươi muốn bắt đầu ăn từ tên nào? Cứ việc thẳng tay chọn, ăn không hết ta sẽ giúp ngươi!”
Đối mặt với một đám súc sinh chỉ biết hổn hển thở lại vô cùng hung hãn dũng mãnh, ta không tự chủ được run lên, cuối cùng chỉ mắng ra một câu: “Chó săn!”