Tiểu Thư Trưởng Nữ

chương 51: tự đập vào chân mình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"chuyện gì vậy! đầu ta....aaaa" – Phi yên bị tiếng lộn xộn đánh thức dậy, dây dây thái dương nhìn thấy mọi người đều có mặt trong phòng nhìn mình, đưa mắt nhìn người bên cạnh hốt hoảng hét lên.

"chuyện này là sao huhuhu tại sao?" – Phi Yến nhanh chóng hiểu ra hoàn cảnh, nước mắt không ngừng rơi xuống, ánh mắt hoang mang nhìn xung quanh sau đó lại dừng lại trên gương mặt lạnh tanh của Lãnh Kỳ Lạc. Y đến liếc mắt nhìn nàng cũng không có khiến Phi Yên muốn tan nát cõi lòng.

"thái tử tại sao?" – Phi Yến khóc ngất lên nhìn Lãnh Kỳ Song nói. Sự trong sạch của nàng ta coi như xong rồi, mơ mộng được làm chủ Thất Vương phủ xem như cũng tan tành mây gió rồi.

"thái tử, nếu huynh thích Phi Yên thì chỉ cần nói một tiếng đệ sẽ tặng qua phủ cho huynh! Huynh biết là đối với ta chỉ có Doanh nhi thôi nên những cô nương mà Hoàng hậu ban vào phủ nghiễm nhiên ta không có để ý! Đâu cần làm chuyện như vậy!" – Lãnh Kỳ Lạc nhàn nhạt nói.

"không! Chẳng phải ngài đang chán ghét Vương phi hay sao? Chẳng phải ngài có tình cảm với thiếp hay sao! Vương gia người hãy tin thiếp, chuyện này thiếp bị hại hoàn toàn, người đừng giận thiếp huhuhu.." – Phi Yến khóc ngất lên.

"ngươi nói gì vậy? Có phu thê nào mà không có một vài lần bất hòa, ta với vương phi là tình ngàn năm làm sao lại như ngươi nói, hàm hồ!" – Lãnh Kỳ Lạc nói, ánh mắt lạnh nhạt chứa đầy sự chán ghét nhìn Phi Yên, ánh mắt khiến người khác có cảm giác y đang nhìn một thứ gì đó vô cùng kinh tởm.

"chuyện này là sao Doanh nhi, chẳng phải ta đang ở viện của nàng?" – Lãnh Kỳ Song cũng ù ù ạc ạc không rõ chuyện gì nữa, đưa ánh mắt hoang mang nhìn Diệp Doanh.

"thái tử xin ngươi tự trọng, ta bây giờ là Thất vương phi, người không thể gọi tục danh ta như vậy! còn việc ban nãy người đột nhiên chóng mặt nói muốn được nghỉ ngơi nên ta cho người đưa vào phòng khách nghỉ tạm. Sau đó ta không biết vì sao người lại ở đây!" – Nhan Diệp Doanh mở to mắt như vô hại nói, nàng tỏ ý vô cùng xa cách và chán ghét vô cùng.

"ta...." – Lãnh Kỳ Song bất ngờ trước thái độ của Nhan Diệp Doanh, mở to mắt nhìn nàng.

"chuyện này nên khép lại ở đây! Chuyện ngày hôm nay đừng truyền ra ngoài!" – Lãnh Kỳ Lạc chán nản chất giọng lộ ra vẻ không còn kiên nhẫn nữa – "lão Bát ngươi cho Phi Yên cô nương thu dọn hành lý rồi mang người vào phủ thái tử!" – câu sau xoay người nói với lão Bát và nắm tay Nhan Diệp Doanh rời đi. Phi Yên nghe như không tin vào tai mình òa khóc nức nỡ kêu Kỳ Lạc nhưng mọi lời nói đều rớt lại sau khi cánh cửa đóng lại.

Sau đó Nhan Diệp Doanh cùng Thất Vương gia Lãnh Kỳ Lạc cũng di chuyển về Thất Vương phủ ngay lập tức, đương nhiên không bao lâu sau trong cung cũng truyền đến tin tức Hoàng đế vô cùng bất mãn trước cách cư xử của Lãnh Kỳ Song đã nổi lên một cơn thịnh nộ. Mặc hoàng hậu có van nài thế nào cũng không xin xỏ được chuyện gì cả. Lãnh Kỳ Song bị cấm túc tại Đông cung 3 tháng không được ra bên ngoài cũng như cắt lương bổng 1 năm. 3 mỹ nữ được hoàng hậu đưa vào thất vương phủ nhanh chóng không còn ai. Dù không ai nói ra mặt nhưng ai cũng rất hâm mộ Thất vương phi, không thể hiện ra mặt cũng có vẻ như không làm gì nhưng những mỹ nhân nhanh chóng bằng cách này và cách khác đều dọn ra khỏi Vương phủ trong thời gian ngắn.

.....

Trên đường di chuyển về phía nam, khung cảnh vô cùng hữu tình nhưng trong tình cảnh gấp gáp xe ngựa của Thất vương phải giục chạy nhanh để đến nơi càng sớm càng tốt khiến trong lòng Nhan Diệp Doanh cả thán. Nàng chưa từng được đi đến phía nam bao giờ nên vô cùng hối tiếc, thái tử bị ép nên chắc chắn có thể sẽ hành động nhanh hơn nên hai người cần phải khẩn trương hơn nữa.

"Tham kiến Vương gia và Vương phi!" – Nhan Diệp Minh hành lễ, Lãnh Kỳ Lạc nhàn nhạt gật đầu cho y đứng lên.

"ca ca, ta nhớ người quá!" – Nhan Diệp Doanh nhanh chóng đứng lên tiến đến bên cạnh Nhan Diệp Minh, nũng nịu nói.

"Nha đầu này dù đã gả ra ngoài rồi mà vẫn không thay đổi gì cả!" – Nhan Diệp Minh cười cười, đưa mắt nhìn tâm tình của Lãnh Kỳ Lạc thấy y vẫn bình chân như vại không biểu hiện gì thì mỉm cười nói.

"ta nhớ ca ca và mẫu thân quá! Mẫu thân đâu rồi ạ?" – Nhan Diệp Doanh xì mặt nói. kiếp trước vì chuyện của mình Nhan Diệp Minh đã bị cắt chức đày đi biên cương vĩnh viễn không được quay lại kinh thành. Kiếp này tại thời điểm này nhìn thấy huynh trưởng vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt làm sao nàng không cảm động cho được.

"vương gia và vương phi đến sớm hơn dự kiến, mẫu thân đang ở Phật đường sẽ quay trở về sớm thôi!" – Nhan Diệp Minh cười nói. từ sau khi cập kê sự thay đổi của muội muội khiến y vô cùng khó hiểu nhưng đến ngày hôm nay Diệp Minh nhận ra Diệp Doanh luôn làm đúng mọi chuyện. Nếu như ngày trước vẫn u muội bám theo thái tử không chừng người chết bây giờ không phải Nhan diệp Dung mà chính là tiểu muội ngốc nghếch này của y.

"Diệp Minh chúng ta vào thư phòng, ta có chuyện cần bàn bạc!" – Lãnh Kỳ Lạc đứng lên nói, thời gian hàn thuyên đối với y như vậy là quá đủ, không thể chần chừ được mọi chuyện cần phải thống nhất thật sớm.

"kính mời Vương gia!" – Nhan Diệp Minh cúi người cung kính hướng Lãnh Kỳ lạc. Trước khi Thất vương gia này xin hôn sự với muội muội mình, y cảm thấy Kỳ Lạc là một trong các hoàng tử kỳ lạ và kín tiếng nhất cũng chính là người nguy hiểm nhất. và có lẽ cũng chính là người vô tình nhất trong hoàng thất nhưng y không ngờ Lãnh Kỳ Lạc lại chủ động xin hôn sự với Nhan Diệp Doanh, khi đó y vô cùng lo lắng, nhưng không ngờ Kỳ Lạc lại vô cùng yêu chìu Diệp Doanh. Chưa có một vị vương tử nào trong khuê phòng không có ít nhất cũng vài mỹ nhân nhưng đến nay trong Thất vương phủ vẫn độc nhất một thất vương phi. cũng vì chuyện này mà có rất nhiều lời ra tiếng vào bàn tán về Thất Vương phi Nhan Diệp Doanh cũng như gán ghép tội trạng ích kỷ, tội đầu tiên trong bốn tội lớn của một người làm vờ lên người nàng, nhưng vì sợ Lãnh Kỳ Lạc nên cũng chưa một ai dám ra mặt nói thẳng thừng điều đó.

"chuyện đã tiến hành đến đâu rồi?" – Lãnh Kỳ lạc thấp giọng nói, ánh mắt hướng nhìn bóng người đang thấp thoáng bên ngoài cửa sổ. Nhìn theo ánh mắt của Kỳ Lạc, Diệp Minh phát hiện bóng dáng muội muội Diệp Doanh của mình đang ở đó, mặt y tái xanh sợ hãi, nếu vì chuyện này mà Kỳ Lạc trách tội thì y phải xin đỡ cho muội muội của y như thế nào đây.

"lão Bát! Ra mời Vương phi vào đây!" – Lãnh Kỳ Lạc nhếch môi thể hiện nụ cười nói. nhìn nụ cười của y Nhan Diệp Minh càng cảm thấy lạnh sống lưng.

"chàng thấy thiếp à!" – Nhan Diệp Doanh cúi đầu thấp giọng nói.

"nàng muốn biết có thế đường hoàn vào đây cơ mà!" – Lãnh Kỳ Lạc nói.

"vương gia!" – một người im lặng, âm trầm nãy giờ vẫn ngồi trong thư phòng bất ngờ lên tiếng, y chính là người đứng đầu lững lẫy danh tiếng trong Ám tín, trung tâm tình báo lớn nhất đất nước này.

Lãnh Kỳ Lạc không hài lòng ngước lên nhìn Thuyết Hồng, y giậc mình không dám lên nói thêm bất kỳ tiếng nào nữa. Đã nghe qua việc Vương gia rất sủng Vương phi nhưng đến mức bất kỳ chính sự nào cũng cho người biết như vậy thật sự không ổn chút nào. Nếu ngộ nhỡ nàng là tay trong của Thái tử thì không phải công cốc hay sao. Có chút không phục mặt Thuyết Hồng sắc đen lại.

"Vương gia, chuyện này có phải không đúng!" – lần này chính là Nhan Diệp Minh lên tiếng can ngăn, quả thật thấy Vương gia không trách tội tiểu muội của mình, y rất mừng nhưng sủng đến mức này thì thật sự không hợp lý.

"tiếp tục!" – không bàn cãi nhiều Lãnh Kỳ Lạc lạnh lùng nói không ai dám có thêm bất kỳ ý kiến nào, đưa mắt nhìn nhau. Người bất bình nhất chính là Thuyết Hồng, y theo bên cạnh Lãnh Kỳ Lạc đã ngót 10 năm chưa bao giờ y thấy không phục cách làm của Lãnh Kỳ Lạc ngoại trừ lần này. Lão Bát âm thầm ra hiệu cho Thuyết Hồng nhưng y không màng đến.

"bẩm Vương gia, bên phía thái tử muốn mua cung tên và thương của chúng ta và muốn gặp người đứng đầu tại nơi này!" – Thuyết Hồng cung kính nói với Lãnh Kỳ Lạc, lâu lâu ánh mắt y liếc đánh giá Nhan Diệp Doanh, nàng vẫn giữ thái độ như cũ ngồi nghe chuyện.

"số lượng, giá cả? chọn loại nào?"

"số lượng là một trăm vạn, lấy loại đắc nhất và trã tiền trực tiếp khi nhận hàng!" – Thuyết Hồng nói.

"bẩm Vương gia, thần thấy nếu như chúng ta cung cấp cho Thái tử những cái đó thì rất khó vì binh mã của thái tử hiện tại đông hơn chúng ta, chưa kể còn có sự giúp sức của Cát Lang sa bên ngoài! Thần e...như vậy quá mạo hiểm!" – Nhan Diệp Minh nói.

"nhưng chúng ta cũng cần ngân lượng đó!" – Lãnh Kỳ Lạc nói. hiện y đang dồn nguồn lực hoàn toàn vào việc chế tạo vũ khí mới độ sát thương cao hơn và không cần tốn quá nhiều nhân lực đấu tranh.

"nếu như ngài muốn trong 1 đêm Ám Tín sẽ sang bằng hết mọi thứ!" – Thuyết Hồng nói.

"không được làm càng. Ám vệ bên phía thái tử cũng không phải loại thường. nếu đã điều tra ra được Ám tín đứng sau xưởng vũ khí đương nhiên có thể biết thực lực của Ám tín mà còn dám đưa ra điều kiện thì không phải chuyện đùa."

"thiếp có ý này!" – Nhan Diệp Doanh thấp gióng nói. nàng nhớ kiếp trước Thái tử nghiêm cứu vũ khí mới đó chính là hỏa lạc châu. chính vũ khí tối tân đó đã giúp hắn lên ngôi dẹp tan đi những vương tử khác và các nước đang lâm le dòn ngó đợi thời cơ xung quanh.

Nghe nàng nói tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên duy chỉ có Lãnh Kỳ Lạc vẫn giữ thái độ nhàn nhạt nhìn nàng gật khẽ đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"vũ khí không thể bán nhưng tiền vẫn phải có đó là điều chúng ta đang muốn! và ta có một cách có thể làm điều đó!"

"người đừng bảo Ám tín đi cướp nhé!" – Thuyết Hồng nhếch môi cười nhạt nói. thái độ y tỏ ra rõ vẻ hoàn toàn không phục một chút nào.

"đương nhiên ta không bao giờ muốn điều đó xảy ra.!" – Nhan Diệp Doanh cười nhạt, thái độ có 7 phần giống Lãnh Kỳ Lạc. có lẻ phu thê sống với nhau lâu ngày liền trở nên giống nhau.

"sắp đến sẽ là đợt hạn hán thiên tai kinh khủng nhất trong 10 năm qua, ta tin với sự lang bạt như Thuyết Hồng ngươi chắc chắn đã từng biết đến bão châu chấu đúng không?" – mọi người trong phòng đều giật mình nhìn Nhan Diệp Doanh, ai ở đây mà chưa từng biết đến nó, cơn bão đen ngòm bay qua tất cả mọi thứ từ cây cỏ, rau quả đều biến mất trong nháy mắt, sự kinh hoàng hiện rất rõ trong ánh mắt của mỗi người trong phòng.

"kết hợp với hạn hán, lương thực sẽ trở nên thiếu thốn một cách trầm trọng! không ai biết được trước điều đó cho nên không có nguồn lương thực dự trữ!" – Nhan Diệp Doanh ngưng lại.

"ý nàng muốn nói đến lấy tiền trong việc cung cấp lương thực cho Thái tử từ Diệp gia trang!"

"đúng! Thiếp đã hứa với Thái Tử là để 2 phần kho lương Diệp gia cho y! nhưng ai có thể biết được trong kho lương Diệp gia có những gì và có bao nhiêu lương thực!" – Nhan Diệp Doanh cười gật đầu nói. Quả thật trong trí nhớ của nàng nạn đói do thiên tai gây ra kiếp trước vô cùng đáng sợ, đến trong Hoàng cung mọi thực phẩm đều bị cắt giảm đáng kể, để vượt qua điều này kho lương dự trữ đã cạn sạch không còn một hột gạo. Còn Thái tử do có xưởng binh khí trong tay đã bán cho các nước khác được rất nhiều tiền chi mua lương thực với giá gấp 10 lần của Cát Lang Sa nên quân đội của y vẫn rất mạnh khỏe đã nhanh chóng làm loạn cướp lấy chính quyền.

"chuyện đó làm sao Vương phi chắc chắn!" – Thuyết Hồng nhíu mày nói.

"ta có thể tiên tri được!" – Nhan Diệp Doanh cười nói. Nghe nàng nói như vậy Thuyết Hồng cả kinh, nhận ra được chất giọng châm chọc của Diệp Doanh y tức đến mức muốn thổ huyết nhưng vì có mặt Lãnh Kỳ Lạc y không cách nào phản kháng được chỉ có thể hậm hực nuốt cục tức vào bụng.

"cho nên chàng cứ thỏa hiệp bán binh khí lấy một khoản tiền cọc nhưng kéo dài một chút. Đến khi thiên tai đến y sẽ không còn đủ tiền mua binh khí nữa đâu! Khi đó ta đường hoàn mất tiền đã đặt cọc. " – Nhan Diệp Doanh cười cười nói – "ta hứa bán cho y 2 phần tổng lương thực, nhưng Diệp gia ngoài gạo trắng còn có gạo huyết long và ta sẽ động tay chân một chút! Ta cam đoan dù có lấy được gạo cũng không thể dùng được gạo!"

Nghe nàng nói tất cả mọi người đều vỡ lẽ ra. Lãnh Kỳ Lạc mỉm cười gật đầu. Thuyết Hồng nhìn Nhan Diệp Doanh bằng ánh mắt kỳ lạ. cuộc nói chuyện nhanh chóng được kết thúc và mọi người lui ra bên ngoài.

"Thất Vương phi những lời nàng ta nói có thể tin được?" – Thuyết Hồng vẫn đa nghi nói.

"Thuyết Hồng ơi Thuyết Hồng, ngươi nên học cách nhìn sắc mặt người một chút! Ngươi có biết rất nhiều người phải chịu đắng cay khi đối xử không đúng với Vương phi không? Ngươi có biết nhìn người ôn nhu như vậy nhưng ra tay thì đến ta cũng cảm thấy có chút nể phục!" – lão Bát lắc đầu nói.

"chuyện tiên đoán..."

"đã nhiều lần Vương phi tiên đoán đều chưa bao giờ sai lệch một chút nào. Lần này ta nghĩ cũng không ngoại lệ! ngươi có thấy Vương gia có bao giờ nể trọng một ai đó như Vương phi không, như vậy đều có nguyên nhân cả đấy!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio