Tiểu Tiên Nữ Trong Lòng Đại Ca

chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tia nắng cuối cùng rơi vào giữa mi mắt cô dát lên một tầng ánh sáng mềm mại. Lúc cô thổi cho anh, dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.

Quý Nhượng cảm thấy tim mình mềm nhũn, tan chảy thành nước.

Anh không nhịn được trêu cô: “Thổi không thôi thì không được.”

Thích Ánh chớp mắt.

Anh nói: “Phải hôn mới có tác dụng.”

Cô gái nhỏ thật sự bị anh trêu chọc. Cô ngây ra một lúc, gò má mềm mại dần dần ửng hồng, cô do dự nhìn anh, dường như đang suy nghĩ nên hôn chỗ nào mới phải.

Ánh mắt cô vừa trong vắt vừa dịu dàng, Quý Nhượng vì sự tùy hứng của mình mà cảm thấy xấu hổ.

Anh cười, bàn tay chống lên gối đứng dậy. Anh đưa tay xoa đầu cô, tiếp tục nắm lấy cổ tay cô bước ra ngoài: “Đói không? Tôi đói quá, chúng ta đi ăn thôi.”

Thích Ánh đưa địa chỉ tiệm cơm lúc mình ở thư viện tìm quanh đây cho anh xem.

Quý Nhượng hỏi: “Muốn ăn chỗ này à?”

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Anh cười: “Được, thế chúng ta đến đó ăn.”

Chiếc xe mô tô leo núi của anh đang đậu ngay bên ngoài con đường đá, nghiêng nghiêng ngả ngả đặt ở đó, vẫn chưa khóa lại. Quý Nhượng đội mũ bảo hiểm hồng cho cô, sau khi cài ngay ngắn, chờ cô leo lên, anh lại cười khanh khách hỏi: “Muốn chạy nhanh hay chạy chậm?”

Xấu xa, rõ ràng biết cô không thể nói được.

Cô ngồi đằng sau đến gõ chữ cũng không được.

Cô dùng ngón tay chọc vào chiếc eo gầy của anh.

Quý Nhượng nhột đến phì cười, nhưng vẫn không quên chọc cô: “Cậu không nói, tôi xem như cậu chấp nhận chạy nhanh một chút nha.”

Vồ ga ‘ùn’ một tiếng, Thích Ánh bị dọa đến ôm chặt lấy eo anh.

Anh chỉ là muốn trêu cô vui, để cô quên đi chuyện không vui vừa rồi thôi. Xe chạy rất an toàn rất chậm, anh sao nỡ để bảo bối của mình bị dọa sợ được chứ.

Lúc chạy ra ngoài cổng lớn khu biệt thự, một lão bảo vệ già đang dạy dỗ bảo vệ mới đến: “Ầm ĩ cái gì! Kia là cậu chủ nhỏ của nhà họ Quý! Bình thường kêu cậu đi tìm hiểu thêm thông tin của các hộ gia đình ở đây thì cứ lo lướt điện thoại! Còn gào to muốn bắt người, tôi thấy cậu mới là người cần bắt lại!”

Bên kia, đội tuần tra nhận được thông tin đang đứng trong phòng khách của Quý Vĩ Ngạn xin lỗi: “Xin lỗi ngài Quý, chúng tôi đã nhận được tin tức có người đến quấy rối là do bên bảo vệ có hiểu lầm, cậu ta vừa đến làm, ít gặp cậu chủ nhỏ, thật sự ngại quá.”

Quý Vĩ Ngạn mệt mỏi xua tay: “Không sao.”

Đội tuần tra nói vài câu xin lỗi mới rời đi. Không khí trong nhà vừa lúng túng vừa im lặng. Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt bệnh tật đi xuống, nhẹ giọng hỏi ông: “Là A Nhượng về sao?”

Quý Vĩ Ngạn quay đầu, nhíu mày: “Em xuống đây làm gì?”

“Nghe thấy anh lớn tiếng mắng chửi, em xuống đây xem thử.” Bà trách móc nhìn ông: “Con không dễ gì mới về đây một lần, sao anh lại mắng nó làm gì?”

Quý Vĩ Ngạn vô cùng mệt mỏi: “Em đừng nhọc lòng, về phòng nằm nghỉ đi.” Ông lại quay đầu gọi hộ tá: “Tiểu Dung, dìu phu nhân về phòng đi.”

Hộ tá vội vàng vâng dạ, hai ba bước chạy lên lầu đỡ lấy cánh tay gầy yếu của người phụ nữ kia. Bà nhìn dáng vẻ lao tâm lao lực quá độ của chồng, thở dài, xoay người lên lầu.

Cho đến khi đến lầu ba, hộ tá mới hết sợ hãi, thấp giọng mở miệng: “Phu nhân, người vừa rồi chính là cậu con trai nhỏ của Quý tổng mà bà nói với tôi phải không? Anh ta trông rất dữ, hoàn toàn không giống với miêu tả của bà, tôi hoàn toàn không nhận ra.”

Hộ tá đến Quý gia chăm sóc bà đã được hai ba năm rồi, quan hệ giữa hai người thân thiết, nên cô ta nói chuyện cũng không kiêng kỵ.

Người phụ nữ nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ tại sao lại cãi nhau?”

Hộ tá ấp úng, không dám nói câu thiếu niên hỏi bà đã chết chưa, chỉ sơ lược nói: “Quý tổng dẫn một cô bé về, hình như là bạn của cậu chủ nhỏ.”

Người phụ nữ được dìu về giường nằm. Bà bị bệnh tim đập nhanh rất nghiêm trọng, hằng năm đều nằm trên giường, đến nói chuyện cũng không dám nói lớn.

Hộ tá giúp bà lần nữa buộc lại thiết bị đo nhịp tim cùng lượng huyết áp, lại nghe bà khẽ thở dài: “Không dễ gì mới tìm được điểm đột phá hòa hoãn quan hệ của hai người, nó lại làm gì thế, sau này chắc chắn sẽ càng tồi tệ hơn.”

Hộ tá an ủi bà: “Quý tổng chỉ có một cậu con trai này, sau này vẫn cần cậu ta quay về. Những thứ khác không nói, gia nghiệp vẫn cần có người kế thừa.”

Người phụ nữ lắc đầu: “Đứa nhỏ đó tính tình bất khuất, năm đó sau khi bị hiểu lầm rời đi, ai cũng không thể khuyên nó trở về, đến bây giờ đã nhiều năm như thế, nó vẫn không có chút dấu hiệu nhượng bộ nào, cũng không biết...”

Bà dừng chút, rốt cuộc cũng không nói gì nữa, suy yếu nhắm mắt.

Hộ tá nhìn sắc mặt nhợt nhạt của bà, trong lòng thầm nghĩ, nếu phu nhân cũng có con thì tốt rồi.

Nhưng đáng tiếc mạng bà không tốt, đã xảy thai hai lần, đời này bà cũng không thể sinh con được nữa rồi.

……

Tiệm cơm mà Thích Ánh tìm trên bản đồ cũng có chút nét riêng. Tuy hương vị thức ăn bình thường, nhưng hoàn cảnh bố trí rất ưu nhã, được xem là tiệm nổi tiếng đắt khách trên mạng.

Lúc hai người ngồi bên cửa sổ ăn cơm, trong tiệm có không ít cô gái ăn mặc tinh xảo đang chụp ảnh.

Cô gái nhuộm tóc hồng lúc tự sướng bất cẩn chụp trúng thiếu niên ngồi cạnh cửa. Khi chỉnh ảnh mới nhìn thấy, vừa phóng to xem, liền vội gọi chị em ở bàn đối diện: “Mau qua đây xem, anh trai này ăn ảnh quá! Mẹ nó, đẹp thật, chính là người ngồi bên cửa sổ đằng sau mình đó!”

Chị em cười mắng cô: “Cậu mặt dày quá, chàng trai này vừa nhìn liền biết là học sinh cấp ba rồi, cậu có thể làm dì của người ta rồi, còn gọi là anh trai.”

Cô gái tóc hồng ‘xì’ một tiếng, xoay người lén ngắm Quý Nhượng, nhìn thấy gì đó lại hưng phấn quay đầu: “Ôi mẹ ơi, cô gái nhỏ bên cạnh cậu ta đáng yêu quá! Trời ạ, tớ là gặp được tình yêu thần tiên gì đó ư, tớ muốn qua đó cọ chút tình yêu tiên khí! Sớm ngày thoát khỏi kiếp độc thân!”

Quý Nhượng đang bóc vỏ tôm cho Thích Ánh.

Đầu bếp đã lấy chỉ đen trong tôm ra, nhưng vỏ tôm vẫn còn, anh dùng đũa ấn lấy đầu tôm, mang găng tay bóc vỏ tôm, lại lấy thịt tôm óng ánh chấm nước tương, đặt vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt Thích Ánh.

Cô rất thích ăn tôm, anh lại không ăn, toàn bóc cho cô.

Đang bóc đến con cuối cùng, bỗng nghe thấy bên cạnh có người hỏi: “Hai bạn nhỏ ơi, xin hỏi chị có thể chụp ảnh cùng hai em được không?”

Quý Nhượng không kiên nhẫn nhất là chuyện này.

Thường ngày vẫn là phun ra chữ ‘cút’ lạnh lẽo.

Trên mặt anh vừa lộ ra vẻ không kiên nhẫn, Thích Ánh liền kéo góc áo anh, mím môi lắc đầu với anh, dường như đang tỏ ý bảo anh đừng nổi nóng.

Quý Nhượng cụp mắt, nghe lời cô, không nổi nóng, thậm chí còn cười với cô gái tóc hồng, chỉ là giọng nói không ôn hòa lắm: “Ngại quá, không thể.”

Cô gái có chút thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng, khen một câu để che giấu sự lúng túng: “Em gái nhỏ em thật xinh đẹp, thật dễ thương nha, nhất định là uống nước sương của tiên nữ mà lớn phải không?”

Thích Ánh ngoan ngoãn cười với cô.

Quý Nhượng bên cạnh: “Chụp hình phải không? Chụp đi.”

Cô gái: Hả???

Chỉ cần cô khen tiểu tiên nữ của tôi đáng yêu, chúng ta chính là bạn bè.

Sau khi chụp hình quay về, cô gái tóc hồng vẫn còn chút sợ hãi nói với chị em mình: “Ôi đệch, tớ bị gương mặt dối lừa rồi! Chàng trai đó rất dữ, vừa rồi ánh mắt của cậu ta dọa chết tớ rồi. May mà cô gái nhỏ bên cạnh lại rất dịu dàng. Ôi, thật là một vật trị một vật.”

Hai người ‘một vật trị một vật’ đã ăn xong cơm, thanh toán rời đi.

Thời gian còn sớm nhưng sắc trời đã rất tối rồi.

Mùng một tết trên phố, khắp nơi đều là dòng người đi chơi, náo nhiệt.

Đối diện nhà hàng là một trung tâm mua sắm, ngoài cửa treo một màn hình đèn LED phát quảng cáo phim điện ảnh. Tết đến có rất nhiều phim tết, người đến xem phim cũng nối tiếp không dứt.

Quý Nhượng cúi đầu hỏi: “Hay là đi xem phim nhé?”

Đa số đều là phim hài, rất có lợi cho việc cải thiện tâm trạng.

Anh hi vọng có thể nhanh chóng khiến cô quên đi những thứ không vui trong hôm nay.

Thích Ánh vẫn chưa từng đi đến rạp xem phim cùng anh, có chút hưng phấn gật đầu. Quý Nhượng cười cười, dẫn cô qua đường. Vừa đến rạp phim liền ngửi thấy hương sữa nồng nàn cùng mùi thơm của bắp rang.

Thích Ánh lập tức bị hấp dẫn, kéo tay áo anh.

Quý Nhượng chọc chọc mặt cô: “Sao lại thèm ăn rồi, chẳng phải chúng ta vừa ăn xong sao?”

Tuy nói như thế nhưng anh vẫn dẫn cô đi mua bắp rang bơ cùng trà sữa, sau đó lại để cô vừa ăn vừa chọn phim.

Quý Nhượng cũng không biết bộ nào hay, chỉ đành dựa vào diễn viên hài quen mắt để chọn.

Đang muốn xoay đầu hỏi Thích Ánh được không, liền thấy cô cả mặt hưng phấn chỉ poster không bắt mắt ngoài rìa.

- 《Xác chết sống lại》

Quý Nhượng:???

Tết nhất đến nơi, cậu muốn ông đây cùng cậu xem phim ma?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio