Mỗi ngày Quý Nhượng đều gỡ một ngôi sao nhỏ, nó trở thành toàn bộ động lực để anh tiếp tục kiên trì.
Anh thậm chí không nỡ gỡ nhiều, sợ ngày nào đó toàn bộ ngôi sao đều đã gỡ hết nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại, thế anh phải làm sao đây.
Anh mua hai lọ thủy tinh, gấp lại những ngôi sao đã gỡ ra bỏ vào trong, còn lại thì bỏ vào trong lọ kia, nhìn nó mỗi ngày tăng dần mà Thích Ánh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Cuối tháng, đã có điểm thi đại học.
Thành tích của Thích Ánh rất tốt, dù là thi vào Bắc Đại hay Thanh Hoa đều không cần lo lắng, Quý Nhượng kém hơn cô một chút nhưng đại học trọng điểm trong nước căn bản đều tùy anh lựa chọn.
Mọi người đều thi rất tốt, điểm số của Nhạc Lê đủ để cô vào được khoa đạo diễn của học viện truyền thông, đến cả Khuất Đại Tráng cũng vào được đại học loại hai.
Lúc này, họ vốn dĩ nên cùng nhau ăn mừng.
Anh vốn nên tặng cô một màn tỏ tình độc nhất vô nhị.
Nhưng không ai vui nổi, bạn học lớp / đến thăm mang rất nhiều thiệp chúc cùng hoa quả. Nhạc Lê lần nọ nghe Thích Ánh nói Hạc Khê Tự ước rất linh, cô không thích vận động cũng leo núi vài tiếng, đến Hạc Khê Tự cầu nguyện hi vọng bạn thân có thể sớm ngày tỉnh lại.
Chớp mắt liền đến ngày điền nguyện vọng, Khuất Đại Tráng ôm laptop đến bệnh viện hỏi anh: “Anh Nhượng, anh muốn học trường nào? Em giúp anh đăng kí.”
Quý Nhượng không thèm nhìn cậu, anh cúi đầu gỡ ngôi sao nhỏ, giọng nhàn nhạt: “Không học.”
Khuất Đại Tráng sốt ruột: “Không thể như thế được, anh cố gắng như thế mới thi được điểm này, cố gắng muốn vào đại học, không thể cứ như vậy mà từ bỏ!”
Ngón tay Quý Nhượng dừng lại, một lúc sau anh thấp giọng nói: “Tao cố gắng như thế, trước giờ đều không phải vì học đại học.”
Mà là vì cô.
Tao không muốn học đại học, chỉ muốn cùng cô học đại học mà thôi.
……
Lúc Thích Ánh bắt đầu có ý thức, cô phát hiện mình đang ở trong một khu viện cũ kỹ.
Hoa ngô đồng bay đầy trời, đằng trước có một đám bạn nhỏ tranh nhau ngẩng đầu thổi bông tơ ngô đồng.
Quy luật của trò chơi này là bông tơ ngô đồng của ai rơi xuống đất trước, người đó thua.
Tất cả các bạn nhỏ đều chơi rất vui, chỉ có một cô bé buộc hai bím tóc đuôi ngựa mang khẩu trang rụt rè đứng dưới cây ngô đồng, ngưỡng mộ nhìn bọn họ.
Có một cậu nhóc béo nhịn một hơi thật sâu thổi ngô đồng lên thật cao, nhân lúc nó bay lên cao, cậu xoay người gọi cô gái nhỏ: “Ánh Ánh, đến đây chơi cùng đi! Người thắng sẽ được một viên kẹo dâu!”
Thích Ánh ngây người, mờ mịt nhìn mình khi còn bé, không biết đây là mơ hay là đâu.
Thích Ánh nhỏ lắc đầu, giọng vừa khẽ vừa mềm: “Tớ bệnh rồi, mẹ nói không thể để bông tơ ngô đồng chui vào trong mũi được, nếu không sẽ nghiêm trọng hơn.”
Một bé trai nghịch ngợm làm mặt quỷ với cô: “Thật nhõng nhẽo! Sau này bọn tớ không dẫn cậu đi chơi nữa.”
Cô nghe thấy lời này, lập tức khó xử, lo lắng sau này mọi người sẽ không chơi với cô nữa.
Chần chừ nửa ngày, cô vẫn cởi khẩu trang ra, chơi cùng bọn họ.
Nhưng chơi không được bao lâu, sợi tơ ngô đồng dính vào trong mũi trong miệng cô, cô cong người lại ho khan, hắt xì, đến cả mặt đều là nước mắt.
Các bạn nhỏ đều hoảng, không chơi nữa, vây quanh cô không biết phải làm thế nào.
Bên ngoài tiểu khu truyền đến tiếng còi xe, một người đàn ông mặc cảnh phục chạy xe điện về nhà. Các bạn nhỏ vừa nhìn thấy ông liền rất căng thẳng, cậu nhóc béo nói: “Chú Thích về rồi! Nếu chú ấy nhìn thấy Ánh Ánh khóc sẽ bắt hết chúng ta!”
Cô bé dùng mu bàn tay lau mắt lau mũi, mềm giọng phản bác: “Không đâu, bố tớ chỉ bắt kẻ xấu thôi.”
Xe điện dừng bên cạnh, người đàn ông mặc cảnh phục thấy cô bé vì ho mà khóe mắt ươn ướt đỏ hoe, cố ý uy nghiêm nói: “Đám tiểu tử thối các cháu có phải lại bắt nạt Ánh Ánh nhà chú không?”
Cả đám bạn nhỏ khoanh tay xếp hàng đứng ngay ngắn, căng thẳng lắc đầu.
Cô bé lấy tay nhỏ lau lau mắt, chạy đến trước xe điện, khẽ nói: “Bố ơi, các cậu ấy không hề bắt nạt con, là tơ ngô đồng ở trong mũi con, giống như con sâu nhỏ vậy.” Nói rồi, cô lại hắt xì một cái.
Người đàn ông đưa tay phủi đi tơ ngô đồng trên tóc cô, cười to hôn lên trán cô một cái: “Đợi ngày mai bố chặt hết cây ngô đồng này đi. Nào, theo bố về nhà ăn cơm.”
Cô bé vâng một tiếng, leo lên chiếc xe điện đằng trước, ngoan ngoãn vẫy tay với đám nhóc kia.
Thích Ánh đuổi theo hai bước, muốn gọi gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng.
Cô ý thức được mình thật sự đang nằm mơ.
Cô mơ về quá khứ.
Mơ về gia đình ba người bình thường lại ấm áp kia.
Những cảnh tượng vừa nghĩ đến liền khiến trái tim đau đớn tựa như đèn kéo quân, từng cảnh từng cảnh hiện lên trước mắt cô.
Cô nhìn cô bé từng chút một lớn lên, cô sống trong tình yêu thương của bố mẹ, vừa dịu dàng vừa lương thiện, trước giờ chưa từng trải qua đau khổ của thế gian.
Cô nhìn thấy người bố cảnh sát ấy phá được từng vụ án ma túy, mỗi năm đến tết các gia đình được ông cứu giúp đều đến chúc tốt, cảm niệm ân tình của ông.
Cô nhìn thấy mẹ dụng tâm chăm sóc gia đình, giải quyết các chuyện lớn nhỏ trong ngoài đều ổn thỏa chu đáo. Bố chỉ cần yên tâm làm việc, cô chỉ cần yên tâm đi học.
Cho đến khi sự cố ngoài ý muốn kia.
Thích Ánh trân mắt nhìn vụ nổ xảy ra, cô giống như một người ở bên ngoài đứng nhìn, dù rất đau lòng nhưng không có cách nào.
Cô biết sau đó, chủ nhân của khối cơ thể này muốn tìm cái chết.
Cô gái nhỏ luôn cười ấm áp kia, trong mắt không còn ý chí sinh tồn, giống như linh hồn trống rỗng bị bóp vụn, trở thành một con rối không xác. Một ngày nào đó, cô lén lút nuốt toàn bộ thuốc an thần.
Thích Ánh rất sốt ruột dù biết là mơ, cô không thể ngăn cản được cô ấy.
Trước mắt bỗng tối om.
Cả thế giới đều chìm vào bóng tối, im ắng không một tiếng động, tựa như vũ trụ chân không.
Cô nghe thấy đằng sau mình phát ra tiếng nức nở bi thương.
Cô xoay người nhìn thấy cô gái nhỏ giống hệt mình đang ngồi xổm trên đất khóc.
Thích Ánh đi về hướng cô ấy, ngồi xổm trước mặt cô.
Hai người ngẩng đầu, đưa mắt nhìn đối phương.
“Cậu là ai?”
“Tôi là Thích Ánh.”
“Tôi cũng là Thích Ánh.”
“Tại sao cậu khóc?”
“Tôi mất bố mẹ rồi, trên thế giới này tôi không còn gì hết, tôi rất sợ.”
Trong bóng tối vô tận, một tia sáng dần dần ở xa lan đến. Trong mắt cô gái nhỏ lộ ra sự sợ hãi cùng đau khổ, hoang mang trốn trong bóng tối: “Tôi không muốn ra ngoài, bên đó không có gì cả, tôi rất sợ.” Cô ấy như bắt được cọng rơm cứu mạng, cầu xin nhìn cô: “Cậu cũng là Thích Ánh, cậu thay tôi ra ngoài được không?”
Ánh mắt đau khổ, tuyệt vọng thế kia.
Thích Ánh nghe thấy mình nói: “Được.”
Ánh sáng trắng bao phủ tất thảy.
Cô vô thức nhắm mắt, đợi đến lúc mắt thích nghi, mới phát hiện mình đang đứng trong hư không, không có gì cả, mênh mông vô tận, mặc cô chạy thế nào cô cũng không tìm được lối ra.
Cô có chút ảo não, không biết mình có thể đi đâu, cũng không biết mình phải đi đâu. Đợi thật lâu, cô bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Cô nằm xuống trong hư không, bắt đầu dựa vào kí ức để giết thời gian. Cô nhớ từ kiếp trước, cũng nhớ đến kiếp này, trước mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh sống động tươi đẹp.
Cô gặp được bạn cùng bàn giống như mặt trời nhỏ, gặp được các bạn học mỗi ngày đều vui vẻ không tim không phổi, gặp được một chú cảnh sát vĩ đại như bố cô, còn có một chàng trai xem cô như sinh mạng mình.
Chỉ cần nghĩ đến anh, dù là ở chỗ này cô cũng không cảm thấy sợ hãi.
Xung quanh dần dần phủ sương, trong sương mù trắng đục, có một bóng người nho nhỏ càng đi càng xa.
Thích Ánh không biết mình đã ở đây bao lâu, cô vội đuổi theo, nắm tay của bóng lưng ấy.
Cô gái nhỏ quay đầu, nhìn thấy cô giống hệt cô ấy, cô ấy cong mắt cười với cô: “Là cậu à, sao cậu lại quay về rồi?”
Cô nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô ấy: “Tôi quay về tìm cậu. Ánh Ánh chúng ta cùng ra ngoài đi.”
Cô ấy lắc đầu, cả người run rẩy: “Không, chỗ đó không có gì cả, tôi sợ.”
“Đừng sợ, có người sẽ bảo vệ chúng ta.”
“Ai vậy?”
“Anh ấy tên là Quý Nhượng, là người tốt nhất trên đời này, chúng ta cùng ra ngoài gặp anh ấy có được không?”
Sương mù sau lưng dần tan đi, dần dần có ánh nắng ấm áp.
Cô cúi người, dịu dàng ôm lấy người giống hệt mình, nhẹ giọng nói: “Anh ấy sẽ giống như bố mẹ yêu cậu, mỗi ngày sẽ tặng cậu kẹo dâu, còn lén lút học làm bánh. Anh ấy rất thông minh, đồng ý cùng cậu học đại học, đương nhiên anh ấy nói được làm được. Anh ấy rất lợi hại, sẽ chắn hết những người muốn hại cậu ở bên ngoài, anh ấy sẽ đem toàn bộ tình yêu cho cậu. Cho nên, đừng sợ nữa.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Chàng trai ấy yêu cô như sinh mệnh.
Cô biết, chỉ cần cô sống tốt, anh mới có thể sống thật tốt.
Cho nên, phải nhanh chóng tỉnh lại mới được, không thể để anh ấy lo lắng.
Cô nắm tay cô ấy, từng bước từng bước đi về hướng ánh sáng ấm áp.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.
Thích Ánh chậm rãi mở mắt.
Quả tim đau đớn trống rỗng kia cuối cùng cũng đã bổ sung vết khuyết vào.
Cô nhớ ra rồi.
Cô là Thích Ánh, cũng là Thích Ánh.
Là Thích Ánh từng mất đi tướng quân mà tự vẫn, cũng là Thích Ánh mất đi bố mẹ mà tự kết liễu sinh mạng mình.
Hai kiếp, cô đều chọn cùng một cách thức mềm yếu để đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Tình cảnh kịch liệt kích thích khiến cô trong lúc hôn mê nhớ ra ký ức kiếp trước của mình.
Cô không cách nào chấp nhận được hiện thực thương đau, trốn tránh tất thảy, thế là cô tự phong bế chính mình, đẩy kí ức kiếp trước ra để tiếp quản ý thức của cơ thể, tự mình thôi miên cô không phải là cô ấy.
Cô nghĩ, chỉ cần cô không phải là cô ấy thì sẽ không đau khổ như thế.
Đây chính là tâm ma của cô.
Mà bây giờ cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Cô nguyện ý vì chàng trai ấy lần nữa chấp nhận thế giới đầy yêu thương này.
Trong không gian có mùi nước sát trùng nhàn nhạt hoà lẫn hương ngọt của kẹo dâu.
Cô chậm rãi ngồi dậy, nhìn đống kẹo dâu bên gối. Trong phòng chứa đầy hoa tươi cùng hoa quả, tủ đầu giường còn có một đống lớn thiệp chúc phúc.
Cửa sổ mở ra, gió đêm cùng trăng sáng khẽ lùa vào.
Cánh cửa khép hờ, chàng trai đứng quay lưng với cô.
Bên ngoài, Khuất Đại Tráng ôm laptop lần nữa buồn lòng: “Anh Nhượng, một giờ cuối rồi, qua giờ, thật sự không còn cơ hội chọn trường đâu.”
Quý Nhượng lạnh nhạt: “Muốn tao nói mấy lần đây? Cút về.”
Hai mắt Khuất Đại Tráng bất đắc dĩ cùng khó xử, cậu chậm rãi đóng máy tính lại.
Quý Nhượng đang muốn xoay vào, bỗng cảm thấy góc áo sau lưng khẽ bị kéo kéo.
Anh cứng đờ, cả người đều đang run rẩy, lại không dám quay đầu, sợ là ảo giác.
Cho đến khi sau lưng truyền đến giọng mềm mại của cô gái nhỏ: “Anh muốn học chuyên ngành gì vậy/”
Anh hệt như rối gỗ, cứng ngắc quay người lại. Gương mặt của cô gái nhỏ nhợt nhạt nhưng đôi mắt rất sáng, cô cười đến rất ngọt ngào.
Anh đưa tay, khẽ chạm nhẹ lên gò má cô, lại lập tức rụt về, sợ là đang nằm mơ, vừa chạm vào cô sẽ biến mất.
Thích Ánh nắm lấy tay anh, đặt lên mặt mình.
Cảm giác ấm nóng truyền từ lòng bàn tay truyền vào tim anh.
Quả tim khô cằn héo tàn cuối cùng cũng sống lại.
Quý Nhượng có chút muốn khóc nhưng anh không muốn cô gái nhỏ nhìn thấy nước mắt của mình, anh nhắm mắt lại, nuốt nước mắt về, lộ ra một nụ cười: “Em cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Cô gái nhỏ cong mắt cười: “Chúng ta đã hẹn xong cùng vào đại học.” Cô nói: “Em không thể nuốt lời được.”
Quý Nhượng khom người, tránh vết thương trên đầu cô, anh khẽ ôm lấy cô, giọng vừa thấp vừa ấm: “Ừ, bảo bối giữ lời hứa nhất.”
Khuất Đại Tráng ở bên ngoài kích động đến òa khóc.
Cậu vừa khóc vừa hô to: “Mau! Hai người mau đăng kí nguyện vọng! Điền xong lại ôm ôm hôn hôn!”
Thích Ánh sớm đã chọn xong trường học và chuyên ngành, cô chọn học viện y dược của Bắc Đại.
Quý Nhượng nhìn trang chủ đăng kí, chần chừ không làm.
Thích Ánh cũng không giục anh, ngoan ngoãn nhìn anh.
Một lúc sau, Quý Nhượng xoay đầu hỏi cô: “Anh cũng đến Bắc Kinh được không?”
Đôi mắt cô long lanh: “Đương nhiên được rồi.”
Anh cười, nhìn vào máy tính, dần gõ tên trường học.
- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Hôm nay bọn con làm tập làm văn, là bài chúng ta sau khi trưởng thành!
- A Nhượng giỏi quá, thế sau này A Nhượng lớn lên muốn làm gì nào?
- Con muốn làm cảnh sát!
- Tại sao thế?
- Con muốn bắt tất cả kẻ xấu!
- Ừm, A Nhượng cừ quá, mẹ tự hào về con lắm.
Anh từng đích thân từ bỏ ước mơ của mình, mà nay anh vì cô lần nữa thực hiện.