[...]
- Anh không thích họ, anh chỉ thích em!!
Anh chàng Mặc Cảnh thản nhiên nói ra những lời thả tính vô cùng ngọt ngào với Chu Hạ khiến cô nổi cả da gà.
Không lẽ con trai thời nay họ đều thẳng thắn như vậy sao?
Mang trong người vẻ đẹp thư sinh nhưng anh ta lại có tâm hồn của một chàng bad boy thực thụ.
Đây rõ ràng là Mặc Cảnh đang có ý định muốn trêu đùa tình cảm của Chu Hạ, chứ làm gì có thằng cha nào vừa gặp đã yêu, đã thích cơ chứ?
Chu Hạ làm mặt lạnh không đáp lại, cô không thèm chú ý đến cái tên Mặc Cảnh đấy nữa.
Nhờ anh ta mà cô tốn mấy phút đồng hồ đấy.
Hạ Hạ tiếp tục chăm chú vào màn biểu diễn múa lân yêu thích của mình.
- Này...anh giỡn thôi, em đừng phớt lờ anh như vậy.
Chúng ta làm bạn được không?
Lần đầu tiên Mặc Cảnh bị một cô gái đối xử như vậy.
Thử nhìn xung quanh đây xem, các cô gái có mặt ở trong sân trường đều đổ dồn ánh mắt về phía anh và dùng ánh nhìn ghen tị, áp bức nhìn vào Chu Hạ.
Thế mà cô chỉ biết chăm chú vào cái màn múa lân trẻ con,đầy nhàm chán kia.
- Này Chu Hạ, ở đây có biết bao nhiêu người.
Em cho tôi một chút sỉ diện đi!!
Ai bảo anh nhận lời thách thức từ đám bạn học khốn nạn kia làm gì vậy chứ.
Thật ra là ban nãy Mặc Cảnh cùng hội bạn thân của mình có cùng nhau chơi một trò chơi tên là xoay chai.
Mũi chai khi quay chỉ vào người nào thì người đấy phải làm theo yêu cầu của những người khác đưa ra.
Và rồi mũi chai xoay trúng người Mặc Cảnh, đám bạn đó họ yêu cầu anh phải tán đố Chu Hạ trong vòng vài phút.
Cứ ngỡ cô sẽ như những người con gái khác không cần anh tán cũng sẽ tự đổ chứ anh nào ngờ Hạ Hạ lại khó chiều đến như thế này đâu chứ?
- Đừng có làm phiền...
Reng...Reng...Reng.
Chu Hạ còn chưa kịp nói hết câu thì điện thoại trong túi áo bất ngờ vang lên.
- Là số của mẹ, mà mới có ba giờ chiều thôi mà mẹ gọi cho mình chi vậy nhỉ?
Chu Hạ rút điện thoại ra xem thì nhận ra đấy là số của Thục Mai gọi đến.
Lúc đi đến trường cô có dặn mẹ là năm giờ chiều sẽ về nhưng hiện tại đồng hồ mới chỉ đúng ba giờ thì mẹ đã gọi rồi.
- Tôi ra ngoài một tí, nhớ giữ ghế cho tôi đấy!!
Vì nơi này quá ồn ào, nhộn nhịp nên Chu Hạ phải chạy ra tận phía xa xa kia để nghe điện thoại.
Trước khi đi cô còn không quên dặn dò Mặc Cảnh phải giữ ghế hộ mình.
- Ơ...Tại sao anh phải làm việc này?
Mặc Cảnh ngơ ngác khi bị người con gái này xem mình là culi.
Anh ta có lên tiếng phản bác nhưng Chu Hạ đã chạy đi mất tiêu rồi.
Mặc dù trong lòng anh chẳng can tâm tình nguyện chút nào nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên đó giữ ghế cho Chu Hạ.
- Alo? Có chuyện gì hả mẹ?
- Hạ Hạ là dì Cẩm hàng xóm đây, mẹ con...mẹ con lên cơn đau tim.
Bà ấy đang được chuyển vào bệnh viện Maxim.
Con đến đó ngay nhé!!
Bộp...!
Lên cơn đau tim? Nghe được bốn chữ này Chu Hạ như chết lặng.
Điện thoại cầm trên tay cũng rơi mạnh xuống dưới đất.
Hạ Hạ nhất thời không kịp phản ứng, cô cứ đứng như trời trồng ở đấy.
- Này...em làm gì lâu thế?
Cho đến khi giọng nói của Mặc Cảnh vọng lên từ phía sau thì mới có thể kéo được Chu Hạ trở về thực tại.
- Mẹ...mẹ, mẹ của tôi.
Anh tránh ra, làm ơn tránh ra đi!!.
Tưởng Chu Hạ vì kích động mà đã nổi quạo với Mặc Cảnh.
Mà cũng cho chừa, ai bảo hắn ta cứ chặn đường cô làm gì.
Chu Hạ bước sang phải thì anh ta cũng bước theo, Chu Hạ né sang trái thì anh ta cũng né theo.
Như thế bảo ai không tức giận cho được?
Chu Hạ nóng lòng nên đã dùng sức đẩy anh ta ngã xóng soài xuống đất rồi ngay lập tức chạy đi.
- Không...!không mang đủ tiền.
Ra đến cổng trường thì Chu Hạ mới nhận ra là mình không mang đủ tiền để đi taxi.
Thời buổi bây giờ cũng chẳng còn xe thồ hay xe ôm nữa.
Bệnh viện Maxim lại cách khá xa với nơi này, nếu cuốc bộ thì phải tới bao giờ Chu Hạ mới có thể đến được đó đây.
- Tôi xin lỗi, anh có thể cho tôi mượn một ít tiền có được không? Chỉ....chỉ cần hai đô thôi, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.
Hết cách rồi, Chu Hạ chỉ có thể chạy ngược vào bên trong tìm gặp Mặc Cảnh và mượn tiền của anh ta.
Lúc này Mặc Cảnh cũng đang trên đường về lại chỗ ngồi của những người bạn, trong lòng còn đang thầm chửi cô gái vô lương tâm đấy đã đẩy ngã mình thì lại không ngờ cô ta lại tự tìm đến đây.
- Em...đừng hòng!!
Mặc Cảnh vẫn còn đang bực bội vì chuyện ban nãy Chu Hạ đã làm với anh.
Nhưng khi thấy trên khuôn mặt xinh đẹp ấy dàn dụa nước mắt thì trong lòng liền sinh ra cảm giác ấy náy, có lỗi vì đã lỡ nói ra những lời như vậy.
- Đây, của em...em cầm lấy đi.
Em chịu khó mở nó ra nha!!Không cần trả lại cho anh đâu.
Mặc Cảnh lấy ra ví tiền từ trong túi quần rồi rút lấy tờ mười đô hình trái tim được đặt ở ngăn trong suốt đầu tiên của ví.
Đây là tờ tiền anh gấp rồi để vào đây cho đẹp nhưng vì Chu Hạ đang cần gấp mà trong người anh chỉ có mỗi thẻ ngân hàng.
Nên Mặc Cảnh chỉ có thể mang tờ tiền này ra đưa cho Chu Hạ mà thôi.
- Cảm ơn anh.
[...]
Mười lăm phút sau...!
- Dì Cẩm, dì cẩm.
Mẹ con đâu rồi?
Sau người lăm phút ngồi xe thì cuối cùng Chu Hạ cũng đã có thể đặt chân vào bệnh viện Maxim.
Bệnh viện danh giá nhất trong thành phố với những thiết bị và dụng cụ y tế hiện đại, tiên tiến đến bậc nhất, dịch vụ chăm sóc y tế vô cùng tận tình, chu đáo.
Và chính vì thế mà viện phí cũng đắt đỏ vô cùng.
Khi Chu Hạ vừa bước vào trong bệnh viện thì cô đã bị choáng ngợp bởi không gian sang trọng và vẻ ngoài hào nhoáng của nơi này rồi, là bệnh viên nhưng nhìn nó chẳng khác nào một khách sạn năm sao vậy.
Hồi giờ Chu Hạ chỉ được nằm ở bệnh viện tầm trung mà thôi, đây cũng là lần đầu tiên cô được đặt chân vào đây nên có phần hơi bỡ ngỡ.
Chu Hạ phải mất vài phút đồng hồ thì mới có thể mò được đường đi tới phòng cấp cứu của bệnh viện.
- Mẹ...mẹ con đang ở bên trong đấy, bác sĩ đang cấp cứu cho mẹ con.
Ban nãy dì có qua nhà con mượn một tí muối hột về nấu canh thì thấy bà ấy đã ngã quỵ xuống sàn nhà rồi.
Mà mẹ con bị bệnh tim lúc nào vậy Hạ Hạ?
- Con...con cũng không biết.
Mẹ Thục chưa bao giờ nói với con là bà ấy bị bệnh tim cả.
Chu Hạ chỉ biết lắc đầu rồi bật khóc nức nở.
Trong bảy năm qua cô chưa từng thấy mẹ ốm đau hay bệnh tật gì cả.
Bà cũng chưa từng nói với cô về tình hình sức khỏe của mình.
Làm Chu Hạ cứ tưởng là mẹ mình rất khoẻ mạnh chứ không ngờ mẹ lại mắc một căn bệnh hiểm nghèo như thế này..