[...]
Năm phút sau.
Kha Luân chỉ cần đúng năm phút thì đã có thể giải quyết nhanh gọn ba tên đó rồi.
Khi bọn chúng lao đến lần thứ hai thì Kha Luân đã bắt đầu động thủ.
Từ trên cổ tay Kha Luân trượt xuống một con dao khiến Chu Hạ phải thắc mắc, tò mò rằng anh giấu những con dao phẫu thuật này ở đâu trên người mà có thể rút ra một cách thần kì như thế.
Thân thể nhanh nhẹn tránh né được hết những thế võ gà mờ của hai gã đó, mỗi lần như vậy thì trên cánh tay bọn họ đều hiện hữu lên những vết dao cứa cho Kha Luân để lại.
- Đại ca ơi, đại ca nhớ mua thuốc trị sẹo cho bọn em đấy nha.
Nó nhanh quá tụi em còn chẳng động được vào cọng tóc của nó.
Thế mà Trác Minh và Trình Độ vẫn còn rất lì đòn.
Phải đến lúc hai cánh tay và bả vai của họ không còn nơi nào để cắt thì mới chịu đầu hàng, lui về nấp sau lưng đại ca.
Mọi người đang dùng bữa, vui chơi trong quán vì sợ bị liên lụy nên đã có người thanh toán rồi rời đi, có người tránh xa hiện trường đứng bên ngoài hóng chuyện.
- Ung Trì.
Giọng nói lạnh lùng vô cảm của Kha Luân vang lên.
Anh đến đây không chỉ một mình mà còn có mặt của cái người đàn ông tên Ung Trì kia theo sau.
- Có...có tôi.
Ung Trì đang ngồi ăn ké ở bàn kế bên nhận được lệnh cũng liền bỏ đũa chạy sang.
Kha Luân tháo kính râm để lộ ra đôi mắt chứa đầy sự hung tàn, nhẫn tâm không một tia thiện cảm.
- Tôi muốn lưỡi của bọn chúng.
Đôi mắt kiếm đảo qua đảo lại vào của hướng tên cầm đầu và hai cô gái Hinh Nhi, Hinh Nhã kia.
Cuối cũng tầm mắt ấy dừng lại trên người gã Sơn.
- Thả hai cô gái kia đi.
Còn hắn...thiến cho tôi.
- Rõ.
Kha Luân uy nghiêm ra lệnh cho trợ lý đắc lực của mình.
Nét mặt Ung Trì không hề thay đổi, dường như chuyện này đối với anh ta diễn ra như cơm bữa rồi.
- Là lỗi của tôi, là tôi có mắt như mù, cầu xin cậu hãy niệm tình bỏ qua.
Gã Sơn đầu trọc quỳ gối, dập đầu trước mũi chân Kha Luân.
Ông ta rống to, oà khóc không màng đến lòng tự trọng, danh dự của mình nữa.
Trác Minh và Trình Độ cũng bị doạ cho chết khiếp, chân tay đều mềm nhũn, nhanh chóng bò đến cầu xin giống như đại ca của mình.
Nhưng rồi từng người một đều bị Ung Trì kéo đi.
- Đừng...!
Giọng nói Chu Hạ thỏ thẻ vang lên, tiết trời nắng nóng nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy lạnh lẽo như thế này.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi Chu Hạ đã có thể nhận ra người đàn ông này tàn độc như thế nào.
Chu Hạ không ngờ Kha Luân có thể thản nhiên làm ra những chuyện nhẫn tâm như thế, bộ phận trên cơ thể người khác muốn cắt là cắt sao?
Nhận thấy anh cũng sẽ không để yên cho mình nên Chu Hạ đã lợi dụng thời cơ Kha Luân không để ý bước chân liền thục lùi về sau với mong muốn chuồn khỏi nơi này trước khi quá muộn.
- Chạy đi đâu? Mau đi theo tôi.
Xử lý xong đám tép riêu đó Kha Luân liền bắt cô về, anh mạnh bạo vác Chu Hạ lên vai, nhanh bước chân đi ra ngoài nơi đậu xe.
- Tức bụng quá, anh thả em xuống đi mà.
Bép.
- Im miệng.
Anh thế mà lại quát cô rõ to, còn đáng vào mông cô một cái rất mạnh.
Kha Luân khác xa hoàn toàn với dáng vẻ điềm nhiên ban nãy.
Đây mới là cảm xúc thật của Kha Luân hiện tại.
Anh vô cũng tức giận, tức đến nỗi nếu như trong quán không có khách khứa thì anh đã tận tay giết chết bọn chúng mà không cần nhờ đến Ung Trì.
- Vào trong nhanh lên.
Kha Luân thô bạo mở cửa xe ô tô rồi nhét mạnh Chu Hạ vào trong đấy.
Khuỷu tay cùng đầu gối của Chu Hạ va quẹt vào cửa xe đau điếng người nhưng không dám lên tiếng than trách anh.
Cô chỉ biết nghẹn ngào rơi từng giọt nước mắt, cố gắng không để bản thân phát ra tiếng nấc nhất có thể.
Dường như Kha Luân cũng đã nhìn thấy được bản thân đã lỡ làm đau Chu Hạ nhưng anh bây giờ chẳng còn tâm trạng nào để dỗ dành cô cả.
Nếu như lần này anh lại mềm lòng thì sẽ không thể nào dạy dỗ được nhóc con này nữa.
Đây là thời điểm tốt nhất rồi.
Rầmmm.
Kha Luân đi sang bên kia mở cửa ngồi vào ghế lái.
Tiếng đóng của vang lên rất to như thể anh đang dằn mặt cô vậy.
- Cài dây an toàn vào.
Chu Hạ ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của anh.
Sau khi dây an toàn đã được cố định xong xuôi chiếc xe bắt đầu lăng bánh.
- Anh chạy chậm thôi, em sợ.
Chu Hạ thỉnh thoảng có lén nhìn vận tốc chuyển động của xe.
Vậy mà anh lại chạy đến hơn km/h.
Cô hốt hoảng, vội níu lấy áo sơ mi của anh.
Tốc độ nhanh đến nỗi Chu Hạ còn tưởng tượng được bánh xe đang bay lên chứ không còn chạy dưới mặt đường nữa.
Từ nãy đến giờ Chu Hạ luôn tìm cách bắt chuyện với anh nhưng thái độ Kha Luân vẫn vậy, không nói không rằng, anh không thèm quan tâm đến cô.
- Anh...anh đưa em đi đâu vậy?
Con đường cô đang đi rất lạ, Chu Hạ chưa từng đến đây lần nào cả, nơi nay là dãy đường thuộc khu nhà giàu.
Xung quanh hai bên chỉ toàn những dãy biệt thự, các toà cao ốc vô cùng hùng vĩ, tráng lệ.
Kíttt.
Chiếc xe đang băng băng trên đoạn đường thẳng tấp thì bỗng nhiên Kha Luân cua gấp, bánh xe ma sát trực với mặt đường tạo nên các vệt màu đen sì.
Cơ thể Chu Hạ cũng vì thế mà nghiêng hẳn sang một bên, nếu không có cửa xe và dây an toàn cố định chắc chắn thì có lẽ cô đã bay ra khỏi xe mất rồi.
- Anh lại nữa rồi, mau thả em xuống.
Cơn choáng váng vẫn chưa qua đi nhưng cơ thể Chu Hạ lại một lần nữa bị anh vác lên vai.
Đầu chúi xuống đất, phần bụng nhỏ bị chèn ép làm Chu Hạ cảm thấy rất chóng mặt, có chút buồn nôn.
- Kha Luân anh đáng ghét, mau buông em ra, buông ra.
Khó chịu quá.
Chu Hạ cuộn tròn nắm đấm, dùng hết sức lực đánh mạnh vào tấm lưng vững chắc của người đàn ông.
Nhưng dù cho cô có chửi, có mắng, có đánh như thế nào thì anh vẫn chẳng xi nhê, Kha Luân nhẹ nhàng, thong dong vác cô đi vào trong nhà trước hàng chục con mắt trầm trồ của người giúp việc.
- Cô gái đó là ai thế? Cô ấy chọc gì đến cậu chủ sao?
- Nhìn cậu chủ có vẻ đang tức giận lắm.
- Không xong rồi, mau gọi cho bà chủ đi nếu không cô gái kia chết mất.
[...]
- Aaa...cái lưng của tôi.
Kha Luân vác Chu Hạ đi một mạch lên phòng ngủ riêng của mình.
Anh tiện tay khoá luôn cửa phòng.
Mặc kệ mọi người bên dưới đang nháo nhào cả lên.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, Kha Luân mang Chu Hạ vào trong nhà tắm, anh tiện tay vứt cô vào trong bồn.
Nhưng đây là bồn tắm bằng sứ chứ không phải nệm êm ngoài kia, lưng Chu Hạ va nhẹ vào thành bồn tắm cũng đủ khiến cô phải nhăn mặt vì đau.
- Kha Luân, anh làm gì vậy? Dừng lại đi...đừng xịt nước vào em nữa, khụ khụ.
Kha Luân cởi bỏ áo sơ mi, để lộ ra vòm ngực săn chắc cùng những cơ bụng đẹp như tạc tượng, kết hợp với làn da trắng trẻo nhưng vẫn không thể làm mất đi sự nam tính, mạnh mẽ trong anh.
Kha Luân không hề thương hoa tiếc ngọc, anh cầm lấy vòi sen được vắt bên cạnh rồi dùng nó xối liên tục lên cơ thể mềm yếu của cô gái.
- Oa...em xin lỗi, anh làm ơn dừng lại đi mà.
Chu Hạ sắp không ổn rồi, nước tràn vào mũi làm cô không thở được.
Chu Hạ dẫy dụa, phản kháng muốn thoát ra khỏi nơi này nhưng mỗi lần lấy sức chống lên thì đều bị anh quật ngã.
Sự bất lực dồn nén tích tụ khiến Chu Hạ phải oà khóc nức nở.
- Muốn kiếm tiền? Được, tôi sẽ thành toàn cho em..