Một tiếng trước đó.
- Ung Trì, thằng Luân nó không sao chứ?
Trong một căn phòng khác tại Maxim - Kha Mĩ Kì vừa lúc nãy mới ghé qua thăm Chu Hạ trong lúc cô vẫn còn đàn ngủ.
Thấy vậy nên bà liền lên tầng trên này thăm ngó thằng con trai của mình.
- Con nghĩ là sẽ không sao đâu, vì cơ thể bị đuối sức nên tạm thời giám đốc vẫn chưa tỉnh lại mà thôi.
Sau khi Chu Hạ được đưa đi thì giám đốc cũng được cứu lên ngay sau đó mà.
Ung Trì ra sức trấn an bà chủ của mình.
Kha Luân được chẩn đoán là gãy chân và gãy một đốt xương sườn.
Còn lại thì chẳng có vấn đề gì cả.
Xem ra Kha Luân được ông bà gánh còng lưng mới vượt qua được kiếp nạn này đấy.
- Nước...nước.
Trong lúc Ung Trì và Kha Mĩ Kì đang trò chuyện với nhau thì bỗng dưng giọng nói của Kha Luân thều thào vang lên.
Hai người họ vội tới gần xem xét tình hình của anh.
Bà ấy chụp bình thủy rót ra một ly nước ấm rồi dùng muỗng đút từ từ từng ngụm nước vào cho con trai của mình.
- Chu Hạ đâu rồi? Con muốn đi gặp cô ấy!
Lần nào cũng như lần náy, câu đầu tiên khi anh vừa tỉnh lại là y như rằng sẽ hỏi về Chu Hạ đầu tiên.
Trong khi mẹ nó chạy đôn chạy đáo tối giờ mệt đến lả người, bở hơi tai thì chẳng có nỗi một câu hỏi thăm.
Bà chỉ biết lắc đầu ngao ngán, chịu thua chứ cũng chẳng thể mắng chửi anh được.
- Ung Trì, con lấy giúp dì chiếc xe lăn đẩy nó qua phòng của Chu Hạ đi.
Kha Mĩ Kì đứng chống nạnh hai tay, bà nhờ trợ lý mang ra đây một chiếc lăn để Kha Luân có thể di chuyến dễ dàng với cái chân muốn què của mình hơn.
Chứ anh nặng như voi ai mà ẵm bồng cho nỗi đây?
- Nào...nào, từ từ...đúng rồi, giám đốc đặt một chân lên đây rồi trịn cái mông xuống.
Ung Trì đứng bên cạnh giúp đỡ Kha Luân từ giường xuống xe lăn.
Sau ít phút trắc trở thì Kha Luân cũng đã thành công ngồi vào đấy an toàn.
- Cô ấy đi đâu rồi?
Kha Luân được cả hai bọn họ hộ tống qua bên phòng bệnh của Chu Hạ.
Nhưng vừa đến nơi thì đã thấy cửa phòng tạc quạc hết ra ngoài, anh nghiêng đầu nhìn vào trong thì chẳng thấy một ai cả.
- Tôi biết cô ấy đi đâu rồi, mau chuẩn bị xe đưa tôi đến con phố đấy nhanh lên!!
[...]
- Chu Hạ, anh què rồi...!liệu em có bỏ anh không?
Quay trở về thực tại, sau một màn ân ái đầy mãnh liệt ở chốn đông người cũng đã kết thúc.
Chu Hạ cũng cảm thấy mình quá nặng nên đã leo xuống khỏi cơ thể của Kha Luân mà đứng bên cạnh.
Rồi tự dưng anh lại nhìn vào đôi chân của cô mà than thở.
- Không sao, không sao...miễn là cái chân thứ ba của anh còn hoạt động tốt là được.
Khi Chu Hạ nói ra những lời này thì ai nấy ở đây đều phải phì cười vì những lời lẽ chí mạng của cô.
- Anh đùa thôi, nghỉ ngơi vài tháng là hết ấy mà!
Chỉ có duy nhất Kha Luân là ngượng ngùng đến đỏ mặt, thậm chí còn dùng tay vỗ vào cái mồm vô tội vạ này của mình.
- Ung Trì, cậu có mang theo cái đó không?
- Có chứ!
Kha Luân gượng gạo quay ra chìa tay về phía trợ lý rồi hỏi gì đó.
Ung Trình hồi giờ dùng mạng G nên bắt sóng rất nhanh.
Anh ta loay hoay, lục lọi trong túi áo rồi lấy ra một chiếc hộp nhung đặt lên tay Kha Luân.
- Chu Hạ, những lời mà em nói ban nãy có còn tính không?
Kha Luân nắm nhẹ lấy tay cô mà kéo qua trước mặt mình, đôi mắt dướn lên nhìn vào cô mà chân thành hỏi.
Chu Hạ gãi đầu, quay đi chỗ khác rồi lắp bắp đáp lại.
- Em...nghĩ là có!
Vừa dứt lời thì Chu Hạ liền cảm nhận được rằng ngón tay áp út của mình như vừa được đẩy vào một thứ gì đó vòng tròn.
Và đúng như cô đã suy đoán.
Anh đang đeo vào tay Chu Hạ một chiếc nhẫn kim cương rất xinh đẹp, lộng lẫy.
- Lấy anh nha Chu Hạ!
Chu Hạ xúc động đến nỗi nước mắt không kiềm chế được mà đã tuông rơi ra bên ngoài.
Cô che miệng rồi phát ra một tiếng " hố " để thể hiện nỗi hoảng hốt, kinh ngạc và hạnh phúc của mình.
- Dạ.
Cô chỉ nói có mỗi duy nhất một từ nhưng nó như đang rót đường mật vào lỗ tai anh vậy.
Nghe sung sướng vô cùng, đây mới là Chu Hạ mà anh từng biết, chứ không phải một cô gái đanh đá, hung hăng trước kia.
- Tụi con xong chưa? Hai thằng già này muốn mắc tiểu đường luôn rồi này.
Cầu hôn được rồi thì tuần sau cưới liền đi.
Để lúc Chu Hạ sanh thì khổ.
Hai ông bà sui gia đứng phía sau mà cẩu lương ập đến không kịp nuốt luôn đấy.
Kha Mỹ Kì và Tưởng Chu Trình không thể ngắm nhìn một màn ngọt ngào của cặp đôi này nữa rồi, đã đồng loạt lên tiếng ngăn chặn.
- Con cưới xong thì đến cha cưới nhé Chu Hạ!
[...]
Một tuần sau.
Hôm này sẽ là ngày trọng đại nhất của đời người con gái.
Sau ít phút nữa thôi, khi đọc những lời tuyên thệ thì cô và người đàn ông này sẽ chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp, điều mà cô luôn mong muốn chứ, ước ao một thời đã trở thành hiện thực, chứ không phải là một tiểu tình nhân nhỏ bé ẩn sau lưng của anh.
Đám cưới của hai người được tổ chức rất là hoành tráng, thậm chí ảnh cưới của Chu Hạ và Kha Luân còn được chiếu đầy trên những màn hình rộng ngoài công viên, hay đường xá để thu hút truyền thông.
Thậm chí đến cả chính phủ và Quốc vương của Seria cũng gửi thiệp chúc mừng.
Tuy rầm rộ là vậy nhưng không gian tiệc cưới được bảo vệ rất nghiêm ngặt để đảm bảo an toàn cho khách mời và quan trọng hơn là mẹ con Chu Hạ.
Mọi khách khứa đều được sắp xếp những vị trí ngồi cách khá xa lễ đài.
Ngoài ra anh còn kĩ càng bố trí thêm hàng chục người vệ sĩ đứng canh gác ở tứ phương.
Những người được mời đến dự tiệc cưới đa số là những người có quan hệ thân quen với Kha Luân, còn có thêm một số người nhà của bệnh nhân mà anh từng tiếp nhận điều trị cũng đã đến đây chung vui.
Hôn lễ của Kha Luân và Chu Hạ được tổ chức tại một khu resort theo hướng cổ điển và thuộc sở hữu của Thiên Hạo.
Không gian vô cùng lãng mạn, nhẹ nhàng kiểu Pháp.
Xung quanh đây đều được bố trí những láng hoa Thủy Tiên rực rỡ để tượng trưng cho một tình yêu vô bờ bến, mãi mãi không chia lìa của Kha Luân trân trọng dành cho người phụ nữ quan trọng nhất đời mình.
Lễ đám cưới thế kỷ này được tổ chức vào giấc chiều tối, vào lúc sáu giờ vì ở giấc này không khí xung quanh đã dịu nhẹ, không gây khó chịu, áp bức cho cô.
Bụp.
Những ánh đèn vốn đã mập mờ, lu lét, mờ ảo nhưng đột nhiên tắt ngúm, chỉ chừa lại một khoảng sáng bên trên lễ đài phía xa, nơi mà Kha Luân và Chu Hạ sẽ cùng nhau đứng trước mặt cha Sứ và đọc lời thề.
Tiếng nhạc du dương, êm ái ngay sau đó cũng được bật lên.
Vì chân của Kha Luân vẫn chưa hồi phục, không thể tự do đi lại được.
Nên anh đã phải trở thành một vị chú rể ngồi trên xe lăn chờ đợi vợ yêu bước đến.
Hôm nay Chu Hạ là cô gái nổi bật nhất ở đây.
Vì Kha Luân không muốn Chu Hạ bị chìm giữa dòng khách khứa nên đã quy định màu trắng là màu chủ đạo của trang phục cho những người đến tham gia.
Nhưng dường như anh đã làm chuyện vô bổ rồi thì phải.
Chu Hạ diện trên người một chiếc váy cưới có màu hồng pastel, kiểu dáng bồng bềnh khoe trọn hai đầu vai có chút mũm mĩm của cô, và chiếc váy này chỉ dài đến hơn đầu gối một tí để thuận tiện trong việc đi lại.
Nhưng để tăng thêm nét mĩ miều, không bị đơn sơ thì chiếc váy còn được nhà thiết kế đặc biệt đính kèm thêm một phần đuôi cá trải dài đến tận hai mét.
Vì đang mang thai nên Chu Hạ cũng chẳng màng đắp lên mặt những lớp trang điểm dầy cộm như bao cô dâu khác, đến son cô cũng không cần đánh vì màu môi thật của cô đã hồng hào sẵn rồi.
Chu Hạ cũng không quan tâm mình trong mắt mọi người như thế nào, chỉ cần trong mắt anh thấy cô đẹp là được.
Phần tóc được thắt thành một bím sam to dài cùng các sợi tóc con lả lơi, được uốn xoăn nhẹ thả trước mặt càng khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô càng trở nên thanh thoát, kiêu sa.
Đi kèm với kiểu tóc giản dị ấy là một chiếc vương miện đắc giá với các hạt kim cương, pha lê tạo hiệu ứng hắt sáng.
Trông cô cứ như một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích đời thật vậy.
- Đi chậm chậm thôi con, nó vẫn đứng đó không có đi đâu, con nôn làm gì.
Con gái của ba phải có giá một chút chứ!
Chu Hạ được ba mình điều dắt vào trong lễ đường để đi đến nơi mà Kha Luân đã ở đấy đợi sẵn.
Thấy cô còn nôn nao hơn cả chú rể nên ông ấy đã nói nhỏ nhắc nhở con gái của mình.
Chu Hạ gượng cười xấu hổ rồi cũng tiết chế lại hành động của bản thân, cô hướng thẳng ánh mắt mà nhìn người đàn ông sáng ngời ngời với bộ vest đen ngồi đằng kia mà hạnh phúc râm ran.
Đến nơi rồi thì Tưởng Chu Trình nghẹn ngào, đôi tay ông run run nắm lấy tay con gái đặt lên tay của Kha Luân rồi xúc động nói.
- Chu Hạ, cha xin lỗi vì trước kia đã đối xử rất tệ với con.
Khi hai cha con ta mới hàn gắn được một khoảng thời gian ngắn thì ba lại phải xa con thêm một lần nữa rồi.
Tưởng Chu Trình một đời mạnh mẽ nhưng đã phải yếu đuối trước hai người phụ nữ, trước đó là Nhã Tịnh vợ cũ của ông, bây giờ thì lại đến cô.
Nước mắt của một người cha khi được tận mắt chứng kiến ngày vui của con gái mình đã tuông rơi thật rồi.
Tưởng Chu Trình rút khăn tay từ trong túi áo ra lau đi những giọt vệ mừng vui của mình rồi quay sang hung dữ với Kha Luân.
- Anh Kha Luân! Tôi giao con gái tôi cho anh.
Nếu sau này anh đây không còn yêu thương nó nữa thì hãy báo với tôi một tiếng, tôi sẽ tới và đưa con gái của tôi về.
Chứ anh mà đánh Chu Hạ dù chỉ một chút thì tôi liều mạng với anh đấy!
Kha Luân nắm chặt lấy tay Chu Hạ, ánh mắt uy tín, nghiêm túc hứa hẹn.
- Cha vợ à...con sẽ không để ngày đó xảy ra đâu.
Con nhất định sẽ mang đến cho Chu Hạ những hạnh phúc to lớn mà người con gái nào cũng mong muốn, cũng như cả tài sản của con, vì thế sau này có chịu thiệt thì người thiệt là con chứ không phải cô ấy đâu ạ!
Trước ngày diễn ra hôn lễ này Kha Luân đã âm thầm sang hết toàn bộ tiền tài, của cải của mình qua cho Chu Hạ đứng tên.
Kể cả cái bệnh viện Maxim kia anh cũng không ngần ngại mà chuyển hết.
Thế nên bây giờ anh chỉ đang làm công cho vợ mà thôi.
Nếu anh và cô có xảy ra xung đột gì dẫn đến trường hợp xấu nhất là ly hôn thì người ra đi với hai bàn tay trắng, không một xu dính túi là anh mà thôi.
Tưởng Chu Trình nghe Kha Luân nói vậy thì mới nhẹ nhõm mà yên tâm.
Ông mỉm cười đáp.
- Chúc hai con hạnh phúc, viên mãn đến cuối đời.
- Chúng con cảm ơn ba ạ!
Kha Luân và Chu Hạ đồng thanh cất tiếng, sau đó ông ấy cũng lui về sau, đi tới phần ghế trống dành riêng cho mình mà ngồi xuống ngắm nhìn hai đứa con thề non hẹn biển với nhau.
- Áaa...anh thả em ra.
Đọc hẹn ước, nhấn dấu vân tay đỏ chót vào trong cuốn sổ vĩnh cửu của cha Sứ xong xui thì Kha Luân bất ngờ kéo Chu Hạ xuống, để cô ngồi trên bắp đùi của mình.
Chu Hạ da mặt non nớt, lại là mặt mộc nên anh ngay lập tức thấy được hai bên gò má của cô đã ửng đỏ lên như một quả cà chua rồi.
Kha Luân dịu dàng nắm lấy gáy của của cô mà chân thành nói.
- Anh yêu em Chu Hạ!
Kha Luân chậm rãi đưa đôi môi của mình nếm lấy hai cánh hoa đào thơm ngon trước mắt, trong tiếng vỗ tay và hò hét của mọi người có mặt ở đây.
Ban đâu Chu Hạ có hơi xấu hổ nhưng rồi cũng quen, cô nhanh chóng bắt kịp nhịp điệu của Kha Luân.
Chụt, chụt.
Cái hôn của hai người nhưng khiến ai nấy cũng đều phải đỏ mặt bởi tiếng mút môi lưỡi phát ra.
Được khoảng năm phút thì Chu Hạ thấy mình hơi quá trớn, vì dù gì ở đây cũng còn người lớn vậy mà hai người lại tự nhiên như vậy.
Nên đã vội đẩy anh ra rồi chấm dứt nụ hôn cuồng ái này..