" Vừa rồi mình có nghe được không?" Phương Chính gãi gãi đầu: "Vãn Tể không phải tên mà Ôn Thời Triệt kêu sao Trì ca?"
Tạ tự Dật cũng nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra người nào, nhưng bản thân cũng nghe thấy: "Có thể là ảo giác đi.
"
Chu Nhạc Kỳ nhìn khắp nơi, chỉ vào Tô Vãn Khanh: "Lại là hai cô gái đó, họ thường xuyên đến đây.
Tất cả mị người nhìn qua, càng nhìn càng quen thuộc, Tạ Tự Dật đột nhiên nói một câu: "Bóng lưng này rất giống với đôi chân cùng bàn với Trì ca.
"
Nghe được ngồi cùng bàn với Trì ca, mọi người lại nhìn thêm hai lần, Chu Nhạc Kỳ càng nhìn càng thấy giống: "Tôi đã nói sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy hôm nay nhìn thấy người cùng bàn với Trì ca, hóa ra hai người này khá giống nhau.
"
"Ngồi cùng bàn với Trì ca là học sinh giỏi, nhìn tóc cô ấy là thường xuyên tới đây, lần trước đánh người cũng phải không có ở đây, thân thể kia không nghĩ là người cùng bàn với Trì ca.
"
Phương Chính vừa vặn thấy bên tai Tô Vãn Khanh: "Trên tai cô ấy phỏng chừng có , lỗ, nhìn đều đau, vừa nhìn là biết người xa hội, sao có thể so với cô gái ngoan ngoãn ngồi cùng bàn với Trì ca.
"
Cố Trì không nói gì, nhìn chằm chằm bên đấy rất lâu, ánh đèn chiếu vào cái mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng vừa lúc này lại lộ ra nụ cười chói mắt với người khác.
Đại khái qua một lúc lâu, chờ mấy nam sinh đi vào phòng riêng, Tô Vãn Khanh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm: Hình tượng tốt đẹp của tôi thiếu chút nữa bị cậu hủy hoại rồi.
Không phải do kinh ngạc sao.
Đào Tâm Hàm đến bây giờ vẫn chưa kịp trở về: Cố Trì là hội viên siêu cấp ở đây, trong nhà có mỏ, anh ta lại có nhan sắc, nữ sinh thường theo đuổi thừng đến đây chặn anh ta, dĩ nhiên là bạn cùng bàn.
Không có gì ngạc nhiên, dù sao sau thay đổi vị trí sẽ không ngồi với nhau.
Tô Vãn Khanh cũng không để ý nhiều, sau khi Bắc Thành khai giảng lập tức sẽ thi, ngược lại thi xong sẽ được xếp theo thành tích.
Đào Tâm Hàm không cho là đúng, đẩy cánh tay: "Mình có dự cảm mạnh mẽ, hai người còn có thể ngồi cùng bàn, nói không chừng cậu sẽ có anh ta, dù sao đến bây giờ chưa có nữ sinh nào khiến anh ta động tâm.
"
Tô Vãn Khanh nhìn thời gian, uống ngụm trái cây cuối cùng: Thôi đi, mình và anh ta là người hai thế giới.
"
Quả thật, ngoại trừ Tô Vãn Khanh có thể chơi ột chút, những người trong nhà đều xuất thân từ gia đinh thư hương, hoàn toàn không liên quan đến hắc đạo nhà Cố Trì.
Mặc dù mình lãng phí, nhưng coa một số việc không nên chạm vào, nếu cùng Cố Trì ở cùng một chỗ sẽ xảy ra chuyện.
"Đi thôi, ngày mai phải đi học.
" Tô Vãn Khanh nhìn di động, đứng dậy đi ra ngoài.
Đào Tâm hàm biết tính cách của Tô Vãn Khanh, nên không đưa cô về nhà, để cho cô tự mình ra ngoài: "Về đến nhà gửi tin nhắn.
"
Trở lại Ôn gia Tô Vãn Khanh không có đi quấy rầy Ôn Thời Triệt, gội đầu tắm rửa tẩy trang, nằm lên giường bắt đầu bấm điện thoại---
YYMO: [Hôm nay thế nào? Quen rồi chứ?]
Tô Vãn Khanh thấy anh trai gửi tin nhắn, gõ chữ trả lời.
Vãn Tể nhỏ: [Khá tốt, bắt quá đọ khó so với Ninh Thành còn kém nhiều]
YYMO: [Tại sao không ở Ninh Thành mà nhất định ở Bắc Thành, thật là không hiểu.
]
Vãn Tể nhỏ: [Khiến em cảm thấy thoải mái trong năm, sau đó sẽ xem sự sắp xếp của của gia đinh.
.
]
YYMO: [Đi ngủ sớm chút, ngủ ngon]
Tô Vãn Khanh tắt điện thoại để sang một bên, có lễ tuwf khi sinh ra vận mệnh ccuar mình đã được chỉ định.
Mặc dù ba mẹ khai sáng, sẽ để cô chơi như vậy, nhưng cuối cùng ngụy trang thành một người khác.
" Cố Trì! " Cô thì thầm.
Anh ta rốt cuộc là người như nào?
Suy nghĩ một chút Tô Vãn Khanh liền ngủ, một đêm mộng đẹp!.