Chương 1145 “Nhanh nhất là khi nào có thể chiếu?” “Dựa theo kế hoạch ban đầu, thời gian ước chừng sẽ rơi vào mấy ngày Tết Nguyên đán – em cũng biết lúc đó là thời điểm có nhiều người xem nhất, số lượng người xem và doanh thu phòng vé đều sẽ rất cao.” Theo kế hoạch ban đầu? Chuỗi sắp xếp này thuận lợi đến mức Giang Nguyệt không thể tin được. Chị Trần cười nói: “Đám lão già kia đều là gió chiều nào theo chiều ấy, nhìn thấy hào quang đúng lúc thì vội vàng sắp xếp lại lịch trình để có thời gian trống, xem xét đánh giá suốt đêm, chỉ sợ sai một bước sẽ khiến lợi nhuận bị giảm sút.” Cô cho rằng ít nhất cũng phải đợi một năm, nhưng tiến độ này quả thật quá nhanh rồi. Vòng đi vòng lại, trong quá trình sản xuất xảy ra nhiều chuyện khó khăn như vậy mà bộ phim điện ảnh này vẫn có thể thuận lợi công chiếu trong nước theo kế hoạch ban đầu. Cô kích động run lên. Giang Nguyệt không khỏi dở khóc dở cười, ngay cả cái mũi cũng cảm thấy đau nhức: “Cảm ơn chị Trần.” “Cảm ơn chị làm gì, chị làm việc lấy tiền mà thôi.” Chị Trần cười khúc khích, nói: “Người em nên cảm ơn không phải nên là người đứng bên cạnh em sao?” Chị Trần từ trước đến nay luôn nghiêm túc đứng đắn, hiếm khi trêu chọc cô, cô không khỏi ngạc nhiên trong giây lát, gương mặt vô thức đỏ ửng lên. Trước khi chị Trần kịp hỏi “Khi nào hai người đưa ra thông báo chính thức” thì cô đã nhanh chóng cúp điện thoại. Tiêu Kỳ Nhiên ôm Giang Nguyệt, nghe rất rõ nội dung trong điện thoại, anh khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Tại sao không trả lời, em định khi nào thì thông báo chính thức đây?” “Chị Trần ồn ào tính toán chuyện này, sao anh cũng xem náo nhiệt vậy?” Không hiểu vì sao trái tim của Giang Nguyệt đập rất nhanh, gương mặt càng đỏ hồng hơn ban nãy. Anh chỉ thuận miệng trêu chọc cô, cũng không thực sự yêu cầu cô đưa ra một câu trả lời chính thức cho anh. Giang Nguyệt dựa vào ngực Tiêu Kỳ Nhiên, ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ quen thuộc trên người anh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Nói thật đi, tất cả những chuyện này đều là do anh sắp xếp sao?” Đầu tiên Lyon là thực hiện những cảnh quay đầu tiên của bộ phim đã được chọn là nơi công chiếu, nhưng sau đó chị Trần được yêu cầu gửi một bản để tự đề cử; sau khi những tin tức trái chiều bùng nổ, chị ấy lập tức thông báo một tin vui rằng bộ phim đã lọt vào danh sách công bố phim điện ảnh, trực tiếp hóa nguy thành an cho cả đoàn phim, khiến cho độ nổi tiếng của bộ phim điện ảnh càng nâng cao hơn. Nếu nói tất cả những chuyện này đều dựa vào ngẫu nhiên và may mắn thì chỉ có kẻ ngốc mới tin vào những lời nói dối này. Tiêu Kỳ Nhiên chỉnh đầu cô để cô gối đầu thoải mái hơn, chỉnh lại phần tóc đã che đôi mắt cô: “Anh chỉ làm một chút, còn lại đều dựa vào em hoàn thành nó.” “Nhưng chuyện này đã rất hoàn hảo rồi, không thể nào xảy ra sai sót gì nữa.” Tiêu Kỳ Nhiên cười một tiếng, nói với cô: “Sao có thể được? Giang Nguyệt, em là một diễn viên. Nếu bộ phim không đủ hay thì cho dù có bỏ tiền ra ủng hộ cũng chỉ là một bộ phim vô nghĩa, những người đánh giá phim ảnh đó không phải là kẻ ngu ngốc.” “Tuy nói như vậy…” Giang Nguyệt cố gắng tìm lý do: “Nhưng em là nữ chính của bộ phim điện ảnh này, trách nhiệm của em là phải diễn thật tốt bộ phim này, bất kể sau đó có xảy ra chuyện gì, đây là yêu cầu chuyên môn của em.”