Từ khi scandal nổ ra, hướng gió của Giang San rõ ràng bắt đầu thay đổi. Đầu tiên là một vài thương hiệu tương đối nổi tiếng bắt đầu lục tục mời Tần Di Di làm đại diện. Sau đó là thỉnh thoảng một ít bữa tiệc thương mại, Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ mang theo Tần Di Di. Giang Nguyệt giống như thất sủng trong một đêm. Cô cũng không thèm để ý, dựa theo lịch trình đã định trước đó, bận rộn làm từng thứ một. Đạo diễn Trương gọi điện thoại cho cô, đầu tiên là cảm ơn cô, sau đó gửi cho cô lịch quay phim. “Giang tiểu thư, bộ phim này của tôi hoàn toàn trông cậy vào cô đó!” Đạo diễn Trương cảm kích đến muốn rơi nước mắt: “Tin rằng đây sẽ là một trong những bộ phim ăn khách nhất năm nay!” Giang Nguyệt mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Năng lực của đạo diễn Trương ai cũng rõ, có thể diễn trong phim của đạo diễn, đó là vinh hạnh của tôi rồi.” Cô trước giờ vẫn cư xử với mọi người không chê vào đâu được, nói chuyện cũng rất chuẩn mực: “Đến lúc đó nếu tôi có chỗ làm không tốt, còn cần đạo diễn Trương chỉ bảo thêm.” Chính tính cách và nhân phẩm này đã khiến Giang Nguyệt được tôn trọng trong ngành. Vừa mới nói chuyện điện thoại với đạo diễn Trương xong, điện thoại của chị Trần đã gọi đến, giọng điệu có phần khẩn cấp. “Nguyệt Nguyệt, có tin xấu, Swee thông báo phải đổi người phát ngôn.” Giang Nguyệt tựa vào ghế, gần đây bận bịu khiến cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều kiệt quệ. Cô bực bội ấn mi tâm: “Tại sao, bởi vì lần trước làm bẩn váy của họ? Chúng ta không phải đã đền tiền rồi sao?” Đầu năm nay Swee vừa ký hợp đồng phát ngôn ba năm với Giang Nguyệt. Lúc này mới chưa tới một năm, đối phương dù phải trả tiền vi phạm hợp đồng, cũng muốn hủy hợp đồng, nhất định phải có nguyên nhân. Chị Trần thở dài ở đầu dây bên kia: “Có lẽ như vậy. Nguyên nhân cụ thể còn chưa rõ. Nhưng người phụ trách bên kia đã nói, bọn họ đã tìm được người phát ngôn thích hợp hơn.” “Thật sự là làm cho chị tức chết, suýt chút nữa thề! Thương hiệu làm ăn thất hứa như vậy, sớm muộn gì cũng phá sản!” Chị Trần phẫn nộ nói. Giang Nguyệt không lên tiếng, sự chú ý đều tập trung vào câu ‘Người phát ngôn thích hợp hơn’ mà chị Trần nói. Cô có một linh cảm. “Chị Trần, chị có biết người phát ngôn mới của Swee là ai không?” Cô rũ mí mắt xuống, trong đầu đã có một phỏng đoán. Chị Trần nói: “Chị không hỏi, nhưng đối phương ám chỉ, nói là tìm một vị ngôi sao lớn hơn em.” Chị Trần phẫn nộ đồng thời cũng nhịn không được hoang mang: “Đây không phải là nói bậy sao? Toàn bộ Bắc Thành, làm sao có nữ minh tinh nào nổi tiếng hơn em?” Giang Nguyệt rũ mắt nhìn ngón tay thon dài của mình, thần sắc nhàn nhạt. Sao không có, Tần Di Di không phải sao? Tuy rằng hiện tại còn chưa phải, nhưng không có nghĩa là tương lai sẽ không. Tiêu Kỳ Nhiên là ông chủ của Gian San, lại là nhà tư bản lớn nhất Bắc Thành, có bao nhiêu người vội vàng lấy lòng hắn, tự nhiên cũng sẽ hiến hết ân cần với Tần Di Di bên cạnh hắn. Swee tạm thời hủy hợp đồng đổi người, chính là biểu hiện tốt nhất. Hiện tại không chỉ có nội bộ Giang San, đoán chừng cả Bắc Thành đều sắp biết được, Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng là tính toán muốn nâng đỡ người mới Tần Di Di lên ngôi. Giống như bốn năm trước, nâng đỡ Giang Nguyệt. … Các thương hiệu lớn, còn có nhà đầu tư đối với những gió thổi cỏ lay này rất nhạy cảm. Hiện tại đều chuyển hướng về Tần Di Di, cô ta vừa ký hợp đồng với Giang San không bao lâu thì đã giành được sự chứng thực. Ngược lại, Giang Nguyệt có vẻ hơi hoang vắng. Tuy vẫn còn những hợp tác lẻ tẻ nhưng so với lúc trước là nhàn rỗi hơn rất nhiều. Cô cũng vui vẻ thoải mái, rất nhiều công việc trong công ty cũng không cần nhúng tay vào, mỗi ngày đều giống như đang nghỉ phép có lương. Trưa hôm đó, Giang Nguyệt đang nghỉ trưa trong phòng nghỉ, đột nhiên một trận hoan hô vang lên làm cô tỉnh giấc. Cô khẽ cau mày, mở cửa bước ra ngoài. Người bên ngoài ồn ào, vây quanh một chỗ giống như đang thảo luận cái gì đó. “Di Di, không hổ là cô! Mới vào nghề được hơn một tháng, đã giành được vai nữ chính của bộ phim ngắn nổi tiếng này, tiềm lực của người mới quả nhiên là rất lớn!” “Nghe nói đội hình của bộ phim ngắn này rất mạnh, cô nhất định có thể một đường nổi tiếng!” “Nhớ lúc trước chị Giang Nguyệt vừa mới vào nghề, cũng không có nhận được tài nguyên tốt như vậy, tôi nhớ năm đó chị ấy chỉ là một nữ phụ mà thôi.” Tần Di Di cười tủm tỉm, được nhiều người khen ngợi như vậy nhưng vẫn rất khiêm tốn: “Thật vậy à? Nhưng mà tôi còn thua xa chị Giang Nguyệt. Chị ấy là một tiền bối rất ưu tú, tôi cần học hỏi từ chị ấy nhiều.” Nếu không phải Tần Di Di trong mắt lộ ra đắc ý quá rõ, cô chắc cũng sẽ tin lời nói này là thật. Giang Nguyệt mặt không chút thay đổi đứng ở cửa, ho nhẹ hai tiếng. Thanh âm của cô từ trước đến nay vẫn luôn dễ nhận ra, mọi người nghe ra là Giang Nguyệt, lập tức im bặt, mấy người vừa rồi còn nâng cao, giẫm đạp gì đó đều là chột dạ cuối đầu. “Giữa trưa mà náo loạn cái gì?” Giọng nói của Giang Nguyệt trong trẻo lạnh lùng: “Công ty là nơi làm việc, không phải là sân chơi vui vẻ của các cô, muốn chúc mừng thì chờ tan tầm.” Giang Nguyệt nghiêm khắc với chính mình, đối với người khác cũng như vậy. Ở Giang San, lời nói của cô rất có uy quyền, nói vài câu cũng không ai dám làm ầm ĩ nữa, rất nhanh liền trở về công việc của mình. Tần Di Di một mình đứng tại chỗ, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Giang Nguyệt, có chút mất mát. Cô giật giật vạt áo, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Giang Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Chị Giang Nguyệt, em mới tới đây chưa lâu, còn chưa biết quy củ của Giang San. Sau này em sẽ chú ý, không làm ầm ĩ như vậy nữa.” Ánh mắt Giang Nguyệt rơi trên khuôn mặt trong sáng ngọt ngào của cô, ngữ khí không chút dao động: “Giang San không có quy củ gì, nhưng là nghệ sĩ thì cần phải chú ý đến lời nói và hành động của mình, nhất định phải chuẩn mực và hợp lý.” Tần Di Di cúi đầu, cắn cắn môi: “Em hiểu rồi, chị Giang Nguyệt.” Nhìn thấy cô gái nhỏ còn đang hưng phấn đột nhiên trầm mặc, Giang Nguyệt trong lòng có chút không thoải mái. Vì vậy, cô vội vàng bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, chúc mừng cô đã nhận được một bộ phim truyền hình mới sớm như vậy. Hy vọng cô sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, cố gắng trở nên ngày càng tốt hơn trong tương lai.” Những lời này, là thật tâm chúc phúc với vị trí của một tiền bối. Lông mi Tần Di Di lại run rẩy, vẻ mặt sợ hãi, thanh âm lanh lảnh: “Chị Giang Nguyệt, chị không cần miễn cưỡng nói như vậy, em biết thật ra em rất kém cỏi, còn cần học tập rất nhiều.” Giang Nguyệt im lặng, biết Tần Di Di đã hiểu lầm ý tứ của mình. Cô muốn giải thích rằng mình không có ý như vậy, nhưng nhìn bộ dáng ủy khuất của cô nàng, cô đoán nếu cô nói thêm một câu nữa thôi, nước mắt của Tần Di Di sẽ rơi xuống. Giang Nguyệt lông mày hơi nhíu lại, lại thở dài một tiếng: “Được rồi, cô làm tiếp việc của mình đi.” Giang Nguyệt còn chưa xoay người đi vào phòng nghỉ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông phía sau đã truyền tới, ngữ khí không dễ nói chuyện: “Giang Nguyệt, đến văn phòng gặp tôi.” Giang Nguyệt chậm lại, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Tiêu Kỳ Nhiên. Cô làm theo lời anh đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa đóng cửa lại liền nghe thấy bên ngoài có người khinh thường nói: “Cô ta bây giờ đã thất sủng rồi. Hiện tại Tiêu tổng thích Di Di, cô ta còn dám lên mặt?”