"Chị Giang Nguyệt, em không muốn làm trợ lý cho Tần Di Di!" Trong phòng nghỉ gần như đã được dọn dẹp sạch sẽ, Tiểu Diệp phát ra một tiếng kêu than, trong giọng nói tràn ngập không cam lòng: “Cô ta nhất định sẽ nhân cơ hội này hung hăng nhục nhã em!” Sắc mặt Giang Nguyệt bình tĩnh, không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, chỉ là tiếp tục thu dọn ngăn kéo: “Dù sao đều là nghệ sĩ của Giang San, làm trợ lý cho ai cũng vậy, em cứ đi trau dồi kỹ năng là được.” "Nhưng mà..." Tiểu Diệp mở miệng còn muốn nói gì đó, Giang Nguyệt từ dưới gầm bàn đứng lên, trong tay cầm quyển sổ lấy từ trong ngăn kéo ra. Giang Nguyệt nhàn nhạt nhìn cô một cái, giọng nói bình tĩnh thản nhiên: "Nhớ đến mẹ em ở quê nhà, phải nhẫn nhịn." Tiểu Diệp đến từ vùng nông thôn, từ nhỏ đã chăm chỉ học hành, bởi vì thành tích xuất sắc nên cô ấy đã vào trường đại học trên thành phố. Hiện tại đã tốt nghiệp, đi làm, mỗi tháng còn phải chuyển tiền khám chữa bệnh cho mẹ bị bệnh mãn tính. Đãi ngộ nhân viên của Giang San không thấp, nếu Tiểu Diệp bị đuổi việc, trong chốc lát rất khó tìm được công việc được trả lương cao như vậy. Đến lúc đó, Tiểu Diệp không chỉ phải chạy vạy khắp nơi để kiếm sống mà còn phải tìm cách vay tiền để chữa bệnh cho mẹ, áp lực cuộc sống sẽ trở nên rất lớn. Vừa rồi Giang Nguyệt cũng nghĩ đến điều này, vì vậy mới vội vàng nói chuyện để tìm cách cho Tiêu Kỳ Nhiên giữ Tiểu Diệp ở lại công ty. Nghe Giang Nguyệt nói vậy, Tiểu Diệp lập tức trầm mặc. Một lúc lâu sau, cô mới thấp giọng cảm ơn Giang Nguyệt, trong giọng nói mang theo cảm kích: “Cảm ơn chị Giang Nguyệt đã quan tâm đến em như vậy.” "Không cần cảm ơn, sau này em phải làm việc thật tốt, đừng để người ta nắm được nhược điểm của mình." Giang Nguyệt cười nhạt một chút: "Đợi qua một thời gian, chị sẽ kiểm cách chuyển em về lại." Tiểu Diệp cảm động đến sắp khóc: "Chị Giang Nguyệt, chị là tiên nữ mà ông trời phái xuống cứu thế giới đúng không?" Nghe Tiểu Diệp nói khoa trương vậy, Giang Nguyệt không nhịn được mà cười: "Được rồi, đồ đạc sắp thu dọn sắp xong rồi, chị đi gặp luật sư Tống đây, còn lại giao cho em." Tiểu Diệp đứng thẳng người, thanh âm rất vang dội: "Em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” … Buổi chiều tương đối ít người, vừa lúc công ty có xe muốn ra ngoài làm việc, Giang Nguyệt thuận tiện đi nhờ xe, trực tiếp đi tới công ty luật của Tống Du. Nhìn thấy Giang Nguyệt tới, Tống Du cũng không ngạc nhiên. "A Nhiên đã gọi điện thoại cho tôi trước rồi. Đây là hợp đồng đầu tư của tập đoàn Thịnh Thế và Giang San đúng không?" Tống Du là cố vấn pháp lý của công ty Giang San, chịu trách nhiệm giải quyết các vấn đề pháp lý của Giang San, đương nhiên cũng biết chuyện này. Chỉ là anh không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy. Giang Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, nói là muốn luật sư bên này lập hồ sơ.” Tống Du bình tĩnh tiếp nhận tập tài liệu, ngữ khí vô cùng ôn hòa hỏi: “Là A Nhiên bảo cô tự mình đưa tới à?” "Ừ, gần đây tôi đang học hỏi kiến thức về việc điều hành công ty quản lý, anh ấy cho tôi tham gia vào toàn bộ quá trình.” Giang Nguyệt trả lời ôn hòa lễ độ. “Gần đây cô có hứng thú với quản lý công ty à?” Tống Du vừa lật xem nội dung trong hợp đồng, vừa thuận miệng hỏi một câu. Giang Nguyệt ngay lập tức thừa nhận: "Ừ, tôi dự định chờ sau khi chấm dứt hợp đồng với Giang San sẽ tự mình mở công ty. Vậy nên muốn học hỏi một chút.” Nghe thấy câu này, Tống Du hơi kinh ngạc, nhịn không được chuyển tầm mắt đến trên người Giang Nguyệt hỏi: “A Nhiên đồng ý rồi?”