“Gần đây tôi cũng đang suy nghĩ, nhưng không biết chỗ nào phù hợp hơn.” Giang Nguyệt nói. Kể từ khi cô bị Tiêu Kỳ Nhiên chế nhạo vào ngày hôm đó, cô đã luôn nghĩ về nó. Nhà ở Thụy Uyển là Tiêu Kỳ Nhiên sắp xếp cho cô. Nếu một ngày nào đó tâm trạng anh ta không tốt, đột nhiên đuổi cô rời đi. Đến lúc đó cô cũng chỉ có thể ngủ ngoài đường. Để tránh chuyện như thế xảy ra, cô phải tìm nhà trước. Nhìn Giang Nguyệt chìm vào trầm tư, tầm mắt Tống Du dừng trên mặt cô, nụ cười dịu dàng vẫn ở trên môi anh: “Nếu không ngại, có muốn tới làm hàng xóm của tôi không?” Để thuận tiện cho công việc, Tống Du ở gần văn phòng luật sư. Căn hộ của anh cách Thụy Uyển cũng không xa. Tống Du nói: “Người thuê nhà đối diện nhà tôi tháng trước mới chuyển đi, căn đó vẫn còn trống. Cách đây không lâu, chủ nhà còn đăng tin cho thuê nhà.” Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại di động ra cho Giang Nguyệt xem để chứng minh mình không nói dối. Giang Nguyệt nghe vậy vội vàng cầm điện thoại xem, sau khi nhìn thấy thông tin trên đó, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thật sự trùng hợp như vậy sao?” “Tôi cũng không muốn thừa nhận, nhưng đúng thật là rất trùng hợp!” Tống Du mỉm cười nhìn cô: "Hơn nữa, cuối năm khó tìm người thuê, hai ngày trước tôi còn nghe chủ nhà nói là sẽ giảm giá cho thuê đó.” Một câu nói như vô tình này của anh càng làm cho Giang Nguyệt rung động. Hiện tại cô không có nhiều tiền, nếu tiền thuê nhà quá đắt thì đối với cô sẽ là một khoản chi lớn. Cô cảm thấy rất may mắn. Tống Du nhìn ra được Giang Nguyệt đang kích động, thần sắc trên mặt anh vẫn bình thản như trước: "Yên tâm, an ninh ở khu tôi ở rất tốt, người ở đều là công chức." Anh là luật sư nên đương nhiên có yêu cầu nhất định đối với hệ số an toàn của môi trường sống. Lần này, Giang Nguyệt có thể nói là không còn gì băn khoăn nữa rồi. "Nếu cô cần, tôi có thể liên hệ với chủ nhà, giúp cô đặt lịch hẹn xem nhà." Sự săn sóc của Tống Du khiến Giang Nguyệt cảm thấy ấm áp, cô chân thành cảm ơn anh: “Tống Du, cám ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy.” “Chờ thuê nhà xong rồi cảm ơn tôi luôn cũng không muộn.” Tống Du cười nói. Ánh mắt Giang Nguyệt sáng lấp lánh, gương mặt xinh đẹp kia hiếm khi toát ra nụ cười từ nội tâm: “Được, đến lúc đó anh muốn ăn cái gì, tôi cũng có thể nấu cho anh.” Tống Du nhìn cô vui vẻ: “Đến lúc đó chúng ta là hàng xóm, nói không chừng tôi còn có thể thường xuyên tìm cô ăn ké đó.”