Trì Thanh vội vàng nói: "Ta đối với nữ đầu bếp này không có ý gì, chỉ là ta trời sinh không nhìn được nữ tử chịu khổ..."
Phong Sóc lãnh đạm nói: "Nàng vô cùng có khả năng cũng là mật thám."
Trì Thanh ngẩn người.
Hắn ta biết chuyện hộ tịch của tiểu trù nương này quá trùng hợp, lại hồi tưởng mỹ mạo khinh người của nàng, lập tức cảm thấy Phong Sóc hoài nghi cũng không có gì đáng trách.
Trì Thanh sờ lên cái cằm trơn bóng nói: "Có lẽ nên thử nàng một lần."
________________
Khương Ngôn Ý đối với chuyện bọn hắn đang suy đoán thân phận của mình hoàn toàn không biết gì.
Nàng để Thu Quỳ nhóm lửa, đem thịt chưng hâm nóng.
Giữa trưa nàng chưng thịt đều được bọn phụ bếp khen hết lời.
Món của đầu bếp Chu làm ăn hơi béo, món nàng làm thì vừa phải ăn rất ngon, một chút cũng không ngán, ăn nhiều vẫn không đã ghiền.
Ban đầu đầu bếp Chu vô cùng đắc ý mà châm chọc nàng không biết làm thịt chưng, nên cuối cùng thịt chưng đem đưa cho mấy vị tướng quân là của hắn ta.
Thịt chưng Khương Ngôn Ý làm đến giờ vẫn còn dư ba thố nhưng nàng cũng không để ý, dù sao cách làm của nàng là thiên về khẩu vị của người hiện đại, thích kiểu béo mà không ngán.
Tướng sĩ của đại doanh Tây Châu một năm không biết ăn được mấy lần thịt nên hảo thịt mỡ béo ngậy, thịt chưng nàng làm ra tự nhiên sẽ không hợp kỳ vọng của bọn họ.
Đem thịt đi hâm xong nàng làm làm một ít bánh nướng.
Nơi này không có nồi hơi chuyên dụng để làm bánh cho món mai thái khâu nhục nên nàng chỉ có thể dùng nồi sắt bình thường.
Cũng may lúc nãy bột làm bánh nướng vẫn còn dư, nàng đem cái chày cán dẹp vỏ bánh rồi bỏ nhân là cải muối khô xào và thịt chưng vào gói lại.
Đợi nồi nóng lên rồi thì đem bánh bỏ vào cho xốp giòn, bánh bột ngô nướng tản ra mùi tiểu mạch thơm nhẹ, đem thịt và rau bên trong bao lại chặt chẽ, đợi lúc cắn vào thì nước tương tuôn ra, mùi hương đậm đà của thịt hòa vào bánh nướng lại thêm kích thích vị giác.
Khương Ngôn Ý làm xong ba cái bánh nướng nhân mai thái khâu nhục bỏ vào trong mâm, dùng một cái dĩa khác đựng mai thái khâu nhục, lại tưới nước sốt lên bề mặt thịt, màu nâu đỏ của da heo kết hợp cùng màu nâu vàng của nước tương nhìn vô cùng ngon miệng, mùi thịt khiến người khác thèm thuồng.
Thu Quỳ trông mong nhìn qua, sờ lên bụng tròn vo của mình, rõ ràng đã ăn rất no nhưng không biết sao nhìn thịt chưng vẫn thấy đói.
Lúc Khương Ngôn Ý bưng khay đi ra ngoài vừa vặn nghe hai người kia tựa hồ đang trao đổi tình hình quân sự.
Nam tử mặc áo xanh bộ dáng thư sinh dùng ngón tay dính nước trà ở trên bàn tô tô vẽ vẽ.
"...! Vừa vào thu, Đột Quyết ở phương bắc liền không yên ổn, trước đó vài ngày vừa đoạt đồn dê bò của Triệu gia.
Theo ta thấy, Đinh Gia thôn lưng tựa Nhạn Hồi lĩnh, người Đột Quyết quen cưỡi ngựa ở bình nguyên, sẽ không mạo hiểm lên núi đoạt lương thực.
Ngược lại là Lưu gia dụ có địa thế là vùng đất bằng phẳng, cần đề phòng nhiều hơn..."
Khương Ngôn Ý vốn không có tâm nghe bọn hắn nói cái gì, nhưng ba chữ "Đinh Gia thôn" này thật sự là quen tai.
Nàng cẩn thận nhớ lại, lập tức tâm thấy lộp bộp.
Đó là một thôn làng bị người Đột Quyết đồ sát trong nguyên thư!
Nàng sở dĩ nhớ kỹ là bởi vì lúc ấy nam phụ Lục Lâm Viễn trụ ngay tại Đinh Gia thôn, hắn ta được tử sĩ Lục gia che chở mới miễn cưỡng nhặt về một cái mạng, tiện thể cứu ra nữ nhi của gia đình thu lưu hắn ta, mà những người khác của Đinh gia thôn tất cả đều chết thảm.
Vì có ân cứu mạng, hơn nữa đời này nữ nhi nông hộ chưa từng thấy qua nam nhân tài hoa tuấn tú nổi bật như Lục Lâm Viễn nên liền thích hắn ta, sau này trở thành một nữ phụ ác độc ở phần sau của truyện, thay cho nguyên chủ đã chết.
Nhưng bởi vì phụ thân của cô nương nông hộ này đối với Lục Lâm Viễn có ân, người của Đinh Gia thôn đều chết sạch, nàng ta lại không nhà để về, cho nên mặc kệ nữ nhi nông hộ này làm ra chuyện quá đáng cỡ nào, thì Lục Lâm Viễn đều lựa chọn tha thứ cho nàng ta.
Dù sao theo Lục Lâm Viễn, nữ nhi nông hộ thô bỉ vô tri kia là đơn thuần không làm bộ, chứ không như Khương Ngôn Ý độc ác thâm trầm, âm mưu quỷ kế.
Lúc nữ chính không quản ngàn dặm chạy tới Tây Châu tìm Lục Lâm Viễn, thì bị nữ nhi nông hộ trà xanh biểu bên cạnh hắn ta chọc cho quá tức giận phải rời đi.
Nửa đường thì bị vương tử Đột Quyết bắt đi, muốn mang nàng ta về làm vương phi.
Hoàng đế giận dữ vì hồng nhan, lúc này quyết định cùng Đột Quyết khai chiến làm cho Đại Tuyên máu chảy thành sông, vô số dân chúng trôi dạt khắp nơi, cửa nát nhà tan...
Những nhân vật này vì tình yêu mà cầm tính mệnh của thiên hạ bách tính đi trải đường.
Lúc đọc sách chỉ là vài dòng rải rác, nhưng khi chân thật bước vào thế giới này thì đây chính là những sinh mệnh đang sống sờ sờ.
Khương Ngôn Ý không thờ ơ nổi.
Hai người trước mắt này, một cái là quân sư, một cái là phụ tá, đều có thể tiếp xúc với Đại tướng quân.
Nàng nhất định phải đem chuyện Đinh Gia thôn sẽ bị tập kích báo cho hắn mới được! Nơi đó thế nhưng có tới mấy trăm hộ gia đình!
Khương Ngôn Ý mượn thời điểm mang thức ăn lên mở miệng nói: "Hai vị quân gia, có phải là muốn đánh trận không? Trước đó không lâu ta mới nghe một vị quân gia tới Hỏa Đầu doanh lấy cơm nói, Đinh Gia thôn bên kia tựa hồ không được yên ổn..."
Trì Thanh ngay tại lúc Khương Ngôn Ý mở miệng thì đáy mắt liền hiện lên một vòng u quang, hắn ta bất động thanh sắc nhìn Phong Sóc một chút, phảng phất lại nói cá cắn câu.
Biểu tình trên mặt Phong Sóc vẫn như cũ là kiểu người sống chớ tới gần, chỉ hỏi: "Làm sao lại không yên ổn?"
Ánh mắt của hắn băng lãnh lại bén nhọn, giống như một thanh đao, có thể nhìn tới sâu thẳm trong tâm hồn một người.
Khương Ngôn Ý không dám nhìn ánh mắt của hắn, buông mắt: "Nghe nói là có người kỳ kỳ quái quái thỉnh thoảng xuất hiện."
Dựa theo kịch bản thì thời gian này Lục Lâm Viễn đã tới Đinh Gia thôn, tử sĩ được Lục gia phái tới bảo hộ hắn ta đều trụ ở bên ngoài, nàng nói lời này cũng không tính là nói láo.
Mà trước khi người Đột Quyết tập kích Đinh Gia thôn, nhất định sẽ phái trinh sát đi trước, xem xét binh lực ở đó có bao nhiêu.
Chỉ cần đại doanh Tây Châu bên này phái người tới tra một cái, nhất định có thể phát hiện khác thường!
Phong Sóc không biết đang suy nghĩ gì, một hồi lâu không lên tiếng.
Trì Thanh sợ "Mật thám" này phát hiện manh mối gì, thay Phong Sóc trở về câu: "Chúng ta sẽ bẩm lại với Đại tướng quân, sẽ phái người đi điều tra xem sao."
Lời này nói ra làm Khương Ngôn Ý an tâm chút.
Chuyện nàng có thể làm chỉ có như vậy, nếu cứ một mực chắc chắn Đinh Gia thôn sẽ xảy ra chuyện thì nàng không có cách nào giải thích tại sao mình biết.
Đem chuyện mình là người xuyên không nói thẳng ra không chừng sẽ bị xem như yêu quái trói lại thiêu chết.
Khương Ngôn Ý theo bản năng của thân thể uốn gối rồi mới lui ra.
Khương Ngôn Ý giờ phút này tâm thần có chút không tập trung, căn bản không chú ý tới Phong Sóc thấy nàng hành lễ thì nhăn lại lông mày.
Sau khi Khương Ngôn ý lui xuống thì Trì Thanh đuổi mấy phụ bếp muốn tiến lên hầu hạ ra chỗ khác, nói: "Nữ đầu bếp này có chút vấn đề, ngài dự định xử trí thế nào?"
Phong Sóc chỉ nói một câu "Trước không đánh rắn động cỏ", nghĩ nghĩ lại gọi Hình Nghiêu đang canh chừng bên ngoài: "Ngươi chọn mấy cái trinh sát đi Đinh Gia thôn ngay đêm nay xem có dị thường gì không."
Hình Nghiêu lĩnh mệnh lui ra.
Trì Thanh bởi vì cơm trưa có thịt hấp quá mức dầu mỡ nên bỏ bữa, bây giờ sớm đã đói tới mức ngực dán vào lưng.
Tiểu trù nương bưng lên thịt chưng màu sắc nâu đỏ, lượng mỡ thích hợp, nhìn qua không có vẻ béo ngậy, mùi dưa cải khô cùng mùi thịt đồng loạt hướng vào lỗ mũi, câu đến con sâu đói trong bụng hắn ta đều sống lại.
Trì Thanh nuốt nước miếng một cái, trông mong nhìn qua dĩa thịt chưng trước mặt Phong Sóc, đáng thương cầm lên bánh bột ngô gặm.
Chỉ là bánh bột ngô này cắn vào mới phát hiện bên trong lại có thịt băm, vị nước sốt thịt thuần hậu, phối hợp dưa cải khô đậm đà, tư vị thật vừa vặn.
Trì Thanh phá lệ kinh hỉ nhìn thoáng qua món bánh có vẻ thường thường trên tay mình: "Cái này ăn ngon!"
Phong Sóc quét mắt nhìn hắn ta một cái, cũng không để ý tới mà cầm lấy đũa kẹp một miếng mai thái khâu nhục để vào bát cơm, ăn một miếng thì vị giác đã lâu không thấy lại trên đầu lưỡi tràn ra.
So với lần đầu tiên kinh hỉ, Phong Sóc lần này ngược lại là nghi hoặc chiếm đa số.
Đêm qua hắn cầm phối phương từ tay của tiểu trù nương đem về cho đại phu trong phủ, lại phát hiện đó chỉ là một phối phương bình thường, cũng không có dược liệu khôi phục vị giác gì.
Đại phu cũng kiểm tra hạt dẻ rang đường mà hắn đóng gói mang về, cũng không phát hiện vấn đề gì.
Mà hạt dẻ rõ ràng lúc ăn ở Hỏa Đầu doanh phá lệ thơm ngọt, lúc về phủ thì nửa điểm hương vị cũng không có.
Phong Sóc chậm rãi nhận ra một quy luật, nếu hắn ăn ở trong doanh trướng thì sẽ nếm ra ba phần vị, càng đến gần Hỏa Đầu doanh, vị giác liền khôi phục rõ ràng hơn, nếu ăn ngay tại Hỏa Đầu doanh thì vị giác khôi phục mười phần.
Như vậy không phải nói rõ, thứ khiến hắn khôi phục vị giác không phải là đồ ăn mà là phong thủy của Hỏa Đầu doanh ư?
Phong Sóc mi tâm càng nhíu chặt chút.
Hắn chưa bao giờ tin quỷ thần, nhưng việc này đích thật là quá mức mơ hồ.
Có lẽ hắn nên mời đạo sĩ tới nhìn một cái...
Phong Sóc vẫn suy tư, căn bản không chú ý tới Trì Thanh đã ăn xong hai cái bánh đang nhìn chằm chằm dĩa mai thái khâu nhục nuốt nước miếng.
"Cái kia....!Ta ăn thử một miếng..."
Trì Thanh cẩn thận từng li từng tí trưng cầu ý kiến của Phong Sóc, nếu chén thịt này ở trước mặt hắn ta thì không cần cố kị mà ăn thỏa thích, nhưng vấn đề nằm ở chỗ đây không phải là của hắn ta!
Thiên tính của con người nói chung chính là vĩnh viễn cảm thấy đồ ăn trong chén người khác ngon hơn!
Phong Sóc đang lo nghĩ nên không có phản ứng, Trì Thanh coi như Phong Sóc ngầm cho phép, hắn ta từ trong ống trúc cầm một đôi đũa, định gắp lên một khối thịt hấp lên ăn...
Bỗng nhiên đôi mắt hồ ly thoáng kinh ngạc, quay đầu liền hướng về phía sau bếp hô: "Nữ đầu bếp! Ta cũng muốn một phần thịt chưng —— "
Quay đầu nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Phong Sóc, hắn ta ngượng ngùng cười một tiếng: "Đều do thịt chưng giữa trưa quá khó ăn, lúc này chính là đói đến hoảng..."
Phong Sóc dời ánh mắt, nhắm mắt làm ngơ.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint.
...
Lúc tính tiền Phong Sóc không mang theo tiền lẻ nên trực tiếp đưa cho Khương Ngôn Ý hai lượng bạc vụn, làm nàng cười đến hai mắt cong cong.
Quả nhiên là người giàu xa xỉ lúc xuất thủ đều so với người khác thoải mái hơn nhiều!
Trì Thanh keo kiệt kiếm khắp người mới lục ra vài đồng, thấy Phong Sóc đưa nhiều tiền như vậy thì tranh thủ cất tiền của mình vào, nửa điểm không xấu hổ hướng Khương Ngôn Ý nói: "Tiền cơm của ta tính chung với hắn."
Phong Sóc khinh bỉ nói: "Tiền lương của ngươi đâu?"
Trì Thanh lý trực khí tráng nói: "Ngươi cho là tích tiền cưới vợ dễ như vậy?"
Trước khi đi, Khương Ngôn Ý đem áo choàng đưa cho hắn: "Không biết đây có phải áo của quân sư hay không, đại ân của quân sư dân nữ xin ghi nhớ trong lòng, hôm nay xin đem vật quy nguyên chủ."
Phong Sóc cao hơn Khương Ngôn Ý rất nhiều, hắn nhìn bộ dạng phục tùng của tiểu trù nương trước mắt, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc, cuối cùng chỉ nói: "Không phải ta."
Nói xong liền rời đi Hỏa Đầu doanh.
Trì Thanh bĩu môi, hiển nhiên cũng không ngờ tới kết cục như vậy, đuổi theo sau Phong Sóc, để lại Khương Ngôn Ý vẫn còn sững sờ tại chỗ.
Không phải hắn?
Đây là ngại áo choàng bị mình làm bẩn nên nói áo không phải của hắn? Hay là người đêm qua cứu mình không phải là hắn?
______________
Ngày thứ hai, Khương Ngôn Ý cùng nhóm mấy nữ nhân đi tới Hỏa Đầu doanh.
Đầu bếp Lý là người không chịu ngồi yên, thân thể mới tốt một chút đã đến làm việc, hắn nghe mấy phụ bếp nói mới biết mình được cứu về toàn bộ là nhờ Khương Ngôn Ý.
Ngoài miệng dù không nói nhưng vừa về liền dạy nàng mấy món sở trường, người sáng suốt đều nhìn ra được đầu bếp Lý đây là muốn bồi dưỡng nàng thành người nối nghiệp.
Khương Ngôn Ý biết làm đồ ăn, trước đây là bởi vì theo lão cha xuống nông thôn nấu tiệc nên học, sau này vì muốn ăn ngon nên cũng học làm nhiều món, nhưng có cái nhược điểm là không phải món nào nàng cũng biết.
Đầu bếp Lý dù sao cũng cầm muôi mấy chục năm, kinh nghiệm chính là lão đại, nên Khương Ngôn Ý học hỏi được không ít thứ.
Hôm nay Hỏa Đầu doanh cần ra ngoài mua nguyên liệu, Khương Ngôn Ý từ lúc xuyên tới đây còn chưa từng nhìn thấy thành Tây Châu có bộ dáng gì, sau này nàng còn muốn rời khỏi đây để ra ngoài dựng nghiệp nên muốn đi tìm hiểu thị trường một chút.
Khương Ngôn Ý nói với đầu bếp Lý nàng muốn cùng ra ngoài mua đồ liền được hắn sảng khoái đáp ứng, bảo nàng trực tiếp đi tìm Triệu Đầu Nhi.
Có đầu bếp Lý lên tiếng nên Triệu Đầu Nhi cũng không làm khó, chỉ là để thuận tiện ra doanh nên nàng phải cải trang thành tên tiểu tử.
Da Khương Ngôn Ý quá mức trắng nõn nên nàng chủ động lau nhọ nồi lên mặt, nháy mắt thành một cục than đen.
Chính là loại nhìn nhiều liền thấy cay con mắt kia.
Triệu Đầu Nhi mang theo nàng cùng vài phụ bếp phụ trách thu mua nguyên liệu thuận lợi ra khỏi đại doanh Tây Châu.
Mà lúc này trong đại doanh của chủ soái, Phong Sóc vừa lấy được tin tức mà trinh sát mang về.
"...! Bọn người mạt tướng xác thực phát hiện tung tích của người Đột quyết tại Đinh Gia thôn, chiến mã của Đột Quyết đều đến từ vùng thảo nguyên Bình Tây, ngựa có đặc điểm cao lớn, dấu vó ngựa cũng lớn hơn so với ngựa Trung Nguyên một chút.
Vùng núi phụ cận Đinh Gia thôn có lưu lại dấu vết vó ngựa, rất giống với dấu vết vó ngựa của người Đột Quyết lưu ở Triệu gia trước đó!"
Phong Sóc nghe báo cáo mà lâm vào trầm tư, ánh mắt ảm đạm không rõ, một lát sau nói: "Truyền mật lệnh của bản vương, phái năm ngàn kỵ binh canh chừng sườn núi của Đinh gia thôn, đêm nay hành quân."
Có lẽ lời của nữ đầu bếp kia nói không phải giả, hoặc đối phương đã thông đồng tốt để dụ hắn mắc câu.
Mặc kệ là tình huống nào vẫn phải đem quân tiếp viện cho Đinh Gia thôn, tóm lại là lo trước khỏi hoạ.
Đợi việc này qua đi, nữ đầu bếp kia có phải mật thám không cũng sẽ rõ ràng.
Hắn bưng lên chén trà uống cạn, bỗng nhiên nhíu mày.
Lúc nãy uống trà còn ba phần vị giác, sao bây giờ không cảm thấy gì nữa.
Phong Sóc trực giác không đúng.
Hình Nghiêu thấy sắc mặt hắn không vui, cẩn thận hỏi thăm: "Chủ tử, là trà pha không tốt sao?"
Phong Sóc đặt chén trà xuống, đứng dậy đi ra ngoài: "Đói bụng, đi Hỏa Đầu doanh xem một chút."
Hình Nghiêu không quá chắc chắn đây là lời mà chủ tử nhà mình sẽ nói, hắn ta đi theo bên người Phong Sóc nhiều năm rồi, cho dù là thời điểm thiếu lương thực trên chiến trường, hay hai ngày ba đêm không có giọt nước, hắn ta cũng không nghe gia chủ nói qua một chữ "Đói", hôm nay là thế nào đây?
Phong Sóc đột nhiên điệu thấp đến thăm Hỏa Đầu doanh làm cho mấy cái đầu bếp đều bị dọa sợ.
Còn tưởng có chuyện gì, sao vị Đại tướng quân này lại tự thân tới đây chỉ để ăn tô mì thế!
Nhưng Phong Sóc chỉ ăn một miếng liền nhăn mày buông đũa xuống, khí tức quanh người càng thêm âm trầm.
Bát mì là đầu bếp Chu nấu, hắn ta bây giờ trán đã túa mồ hôi lạnh, kém chút không có trực tiếp ngất đi.
Phong Sóc không nghĩ ra, mình vì sao đến Hỏa Đầu doanh rồi mà vị giác vẫn không có.
Đến tột cùng là có vấn đề gì?
Ánh mắt hắn sâm lãnh từng tấc từng tấc đảo qua Hỏa Đầu doanh, mấy cái đầu bếp hai chân rung rung, mồ hôi lạnh sau lưng ướt đẫm.
Phong Sóc nhìn một vòng không thấy Khương Ngôn Ý, đột nhiên nói: "Nữ đầu bếp kia đâu?"
______________
Khương Ngôn Ý lúc này còn đang ngồi ở trên xe đẩy đi vào thành, nhàn nhã thoải mái thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Triệu Đầu Nhi là thay quân doanh làm việc nên thủ vệ cửa thành không dám làm khó dễ, nhìn lệnh bài thông hành của bọn họ xong liền cho người vào thành.
Lúc xe của bọn họ đi vào thì vừa vặn có một thương đội từ trong thành đi ra.
Nhìn xe ngựa đi đầu đoán chắc là chủ nhân của thương đội, phía sau còn có ba cái xe đẩy, mỗi xe đẩy đều chất đầy lồng rương, bởi vì rương đều khóa chặt nên không biết bọn họ kinh doanh cái gì.
Bất quá lúc có một xe đẩy đi qua, Khương Ngôn Ý vô tình nghe được một cỗ mùi thối, giống như vật gì mục nát lại bị hương liệu cố tình che giấu.
Thủ vệ đối với nhóm thương nhân không cho sắc mặt tốt, la hét muốn bọn họ mang lồng rương trên xe lần lượt mở ra kiểm tra.
Khương Ngôn Ý cũng tò mò thương đội này rốt cuộc vận chuyển cái gì.
Cũng chính giờ khắc này, rèm xe ngựa bị một bàn tay lớn chậm rãi nhấc lên..