Vì ánh mắt Khương Ngôn Ý quá nóng rực nên Trì Thanh không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, phát hiện nàng nhìn bồn cây mà giống như đang nhìn thấy vàng, thầm nghĩ tiểu trù nương thật có ánh mắt.
Cây này thế nhưng là từ quan ngoại mang tới đấy, rất quý hiếm!
Khương Ngôn Ý thấy Trì Thanh đang nhìn mình chằm chằm cũng vội thu hồi tầm mắt, biết mình phải mau rời đi, lại lưu luyến nhìn bồn cây trong tay hắn ta rồi khom người lui ra.
Triều đại này có quả ớt!
Chỉ là hiện tại còn chưa bị mang lên bàn ăn mà thôi!
Chờ khi nào nàng ra khỏi quân doanh, nhất định phải vào chợ tìm mua một ít về trồng!
Chỉ trong chớp nhoáng mà nồi lẩu Tứ Xuyên, bún cay, lẩu cay, gà quay gì đó đều lướt qua trong đầu Khương Ngôn Ý một lần, nàng ước gì mình có thể lập tức rời đi quân doanh, tranh thủ thời gian mở tiệm lẩu!
Trì Thanh thấy nàng đi ra ngoài rồi thì một mặt lên án Phong Sóc: "Nhìn thấy không? Tiểu trù nương người ta còn biết nhìn hàng hơn ngươi!"
Phong Sóc thản nhiên liếc nhìn hắn ta một cái: "Đem bồn hoa rửa sạch sẽ đi."
Trì Thanh muốn nói ai làm bẩn thì người nấy rửa, nhưng nghĩ người này đã trực tiếp đem nước tẩy bút tưới lên thì khẳng định cũng không có đem bồn cây này nâng niu.
Trông cậy ngài ấy đi làm thì trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây!
Trì Thanh đành phải vừa càu nhàu vừa mang bồn cây ra khỏi đại trướng tưới nước.
Lúc này hắn ta còn chưa ý thức được Phong Sóc ngày thường vốn không để ý bồn cây thế nhưng vì sao bây giờ lại kêu mình mang xuống phía dưới rửa sạch sẽ.
______________
Lúc Khương Ngôn Ý về tới Hỏa Đầu doanh thì gặp mấy phụ bếp đang đi tới.
Nguyên lai là đầu bếp Lý thấy nàng lâu rồi còn chưa quay về, sợ xảy ra chuyện gì nên gọi mấy phụ bếp tới đây xem sao.
Vừa quay lại doanh phòng thì đã có cơm canh nóng còn đang chờ nàng.
Đầu bếp Lý đã cố ý ở lại giữ đồ ăn nóng cho nàng, khó có khi trễ như vậy rồi mà hắn còn chưa tan tầm.
Đầu bếp Lý đã nghe được chuyện Khương Ngôn Ý thuê cửa hàng từ chỗ Triệu Đầu Nhi.
Lúc Khương Ngôn Ý ăn cơm, hắn còn giảng giải cho nàng rất nhiều chuyện, từ việc phải mời thêm mấy phụ bếp cho đến chuyện ứng xử, đặc biệt căn dặn nàng muốn mở tiệm mà làm ăn tốt thì không nên đắc tội với mấy nhà quyền quý xung quanh.
Khương Ngôn Ý từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu cảm nhận được có người đối với nàng tốt như vậy.
Sau khi cảm động thì đáy mắt lại có chút chua xót.
Đời trước, mỗi lần nàng có việc phải xa nhà thì cha nàng cũng thường liên miên lải nhải một lúc, đem tất cả những gì ông có thể nghĩ đến đều nói qua một lần.
Nàng ở thế giới kia gặp tai nạn xe cộ, không biết cha mẹ có vượt qua được không...
Hốc mắt Khương Ngôn Ý vừa ẩm ướt liền nghe tiếng khóc ô ô truyền từ phía sau bếp của Thu Quỳ.
Khương Ngôn Ý giật nảy mình, tưởng là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi tới hỏi thăm nàng ấy.
Thu Quỳ khóc quá sức tới mức không kịp thở, dùng mu bàn tay lau lung tung rồi nức nở nói: "Ta nhớ cha ta..."
Thu Quỳ nghe đầu bếp Lý ân cần dặn dò Khương Ngôn Ý, không khỏi nghĩ đến cha nương đã chết trên dường chạy nạn.
Lúc nhỏ nàng ấy bị bệnh nặng, sau khi khỏi rồi đầu óc có chút khù khờ, người trong thôn đều cười nhạo nàng ấy là kẻ ngu nhưng cha nương vẫn xem như trân bảo mà nâng niu.
Thế nhưng khi hai người họ chết, đến một tấm chiếu rơm cũng không có để an táng.
Nàng ấy phải dùng mấy nhánh cây đào hố hết hai ngày, đem hai người hạ táng.
Nước mắt Khương Ngôn Ý thật vất vả đè nén lại vì những lời này của Thu Quỳ mà bị đẩy ra ngoài.
Nàng ngồi xuống ôm lấy Thu Quỳ: "Đừng khóc, cha ngươi hẳn là mong ngươi sau này trải qua thật tốt, ngươi phải sống tốt thì ông ấy ở bên kia mới an tâm."
Thu Quỳ ghé vào bả vai Khương Ngôn Ý khóc lớn giống như đứa trẻ, chỉ một lúc sau đã làm bả vai Khương Ngôn Ý ướt một mảnh.
"Ta...!ô ô...!không ngờ phải thành doanh kỹ...!ô ô ô..."
"Ta...!ô...!nhiều lần nghĩ đi theo cha nương...!ô ô...!cho rồi..."
"Nhưng cha nương ta...!ô...!cha nương ta trước khi lâm chung có nói...!muốn ta...!sống tật tốt..."
Khương Ngôn Ý vỗ nhẹ lưng cho Thu Quỳ để giúp nàng ấy thuận khí, an ủi: "Chúng ta không làm doanh kỹ, sáng mai chúng ta liền có thể rời đi quân doanh."
Thu Quỳ lắc đầu, bởi vì khóc đến quá kịch liệt nên gần như không nói ra lời: "Ta...!ô ô...!ta cũng muốn được...!giống như Hoa Hoa ngươi..."
Nàng ấy vừa khóc vừa nấc: "Ta cũng muốn...!làm người trong sạch...!trở về đem cha nương...!an táng một lần nữa..."
Đầu bếp Lý lớn tuổi, không thể chịu nổi cảnh khóc lóc thê thảm như thế này, đành quay mặt đi chỗ khác không nhìn các nàng.
Nhưng trong lòng cũng buồn cực kỳ, hắn mười lăm tuổi đã tiến vào Hỏa Đầu doanh làm việc, làm chính là cả đời, dưới gối không có con cái, lúc tuổi già không biết phải qua như thế nào.
Trước tối hôm nay, hắn luôn không thích cái doanh kỹ này, vừa khờ vừa nhát lại không có ngộ tính, nhưng bây giờ thấy Thu Quỳ hiếu thuận như vậy cũng động lòng trắc ẩn, thậm chí có mấy phần ghen tỵ với cha nương của nha đầu này.
Khương Ngôn Ý thấy Thu Quỳ khóc mà tim cũng đau, nghĩ đến cha nương nàng ấy đều chết trên đường chạy nạn thì trong lòng thấy vô cùng khó chịu, đồng thời cũng càng thấy may mắn vì hôm nay được Phong Sóc ban cho ân điển.
Nghĩ vậy liền đem chuyện ban thưởng nói cho nàng ấy nghe.
Thu Quỳ đang khóc thì nghe được tin này, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ: "Là...!là...!thật sao?"
Khương Ngôn Ý vội nói: "Chính miệng Đại tướng quân đã đáp ứng sẽ giúp ngươi xóa tội tịch, có điều dâng sổ con lên kinh thành cần tốn chút thời gian.
Ngày mai ta mang ngươi mua lại trước, ngươi cứ theo phụ ta mở tiệm ăn đi.
Khi nào lương tịch của ngươi tới thì lại trở về an táng cha nương ngươi sau."
Thu Quỳ nghe vậy thì nước mắt từng hạt rơi xuống: "Cảm ơn ngươi, Hoa Hoa.
Chờ ta an táng cha nương xong sẽ tiếp tục ở trong tiệm phụ ngươi cả đời.
Không cần tiền công, cho ta miếng ăn chỗ ở là tốt rồi."
Khương Ngôn Ý vừa cảm động vừa đau lòng: "Nói bậy cái gì đó!"
Đợi cảm xúc của Thu Quỳ ổn định rồi, đầu bếp Lý lại bàn giao với Khương Ngôn Ý thêm vài chuyện, mắt thấy không còn sớm nữa liền để mấy phụ bếp hộ tống hai người về doanh trại nghỉ ngơi.
Lúc hai người trở lại doanh trại ở Hồ Dương Lâm thì thấy không có mấy người chìm vào giấc ngủ, những người khôi phục tự do thì buồn vui đan xen ngủ không được, người gánh vác tội tịch lại nghĩ trăm phương ngàn kế vì chính mình tìm đường ra.
Có người đem tất cả vốn riêng của bản thân đưa cho nhân tình, ngóng trông đối phương có thể đem mình mua về; có người vì không muốn đi hoán sa làm khổ dịch, liền đem mình tẩy rửa sạch sẽ, hy vọng ngày mai có tú bà nào nhìn trúng mua về; còn có loại hai mắt vô thần, đại khái không biết số phận sau này sẽ thế nào...
Làm Khương Ngôn Ý có chút ngoài ý muốn là Xuân Hương kêu người khác múc nước đến để nàng ta tắm rửa một lần, lại đổi một bộ y phục đẹp mắt.
Đổi lại nàng ta đưa cho đối phương một hộp son phấn.
Tiền để dành trước kia bây giờ đều bị Xuân Hương đem ra trả hết cho thuốc men.
Cũng may lúc trước khá giả có tích lũy không ít son phấn bột nước.
Cũng có nhiều doanh kỹ có tâm tư, muốn trang điểm cho mình đẹp chút nên chấp nhận trao đổi với Xuân Hương.
Khương Ngôn Ý nhìn mấy nữ nhân đang bận rộn, đột nhiên cảm thấy ngực giống như là bị thứ gì chặn lại, đè nén khó chịu.
Thời đại này thật bi ai, mệnh của chính mình còn như lục bình, huống chi là người khác.
Nàng trở mình, ép buộc mình không đi nghĩ những thứ này nữa.
Thu Quỳ là một người đơn thuần, biết ngày mai mình sẽ cùng đi với Khương Ngôn Ý thì không còn lo lắng gì nữa, nhắm mắt một cái liền ngủ, thậm chí còn phát ra tiếng gáy nhè nhẹ.
Xuân Hương ở giường đối diện được nhiều người mượn xin son phấn, thoáng chốc làm cho nàng ta có ảo giác mình lại trở về quá khứ phong quang, thấy Thu Quỳ ngủ liền châm chọc nói: "Đều nói ngốc có ngốc phúc thật không sai.
Lúc này mà nàng ta còn có thể ngủ an ổn như vậy, chắc là nghĩ ngày mai có thể theo Khương đại trù sống một sống tốt đẹp a."
Trước khi trở về doanh trại, Khương Ngôn Ý có dặn Thu Quỳ đừng nói với người khác chuyện nàng ấy có thể khôi phục lương tịch hay chuyện mình sẽ bỏ tiền mua lại nàng ấy.
Có được bài học từ chuyện của Xuân Hương Lưu Thành, lần này Khương Ngôn Ý không dám lộ tài.
Ngày đó Phong Sóc đưa nàng ngân phiếu một trăm lượng, dù nhóm doanh kỹ không có ở đó nhưng có mấy phụ bếp trực đêm chắc chắn biết.
Mà sự tình ban thưởng tối nay chắc chắn là không gạt được.
Khương Ngôn Ý cố tình mang tiền thưởng của hôm nay cùng bạc vụn đều đặt dưới gối, đây coi như là phòng trường hợp xấu nhất —— nếu như tiền này bị đánh cắp thì nàng vẫn còn tờ ngân phiếu một trăm lượng kia.
Tờ ngân phiếu đó nàng đã giấu dưới đệm giày của Thu Quỳ.
Khương Ngôn ý biết, nếu có người muốn trộm tiền thì chắc chắn nàng sẽ là mục tiêu đầu tiên, dù sao lúc ở Hỏa Đầu doanh nàng đã được ban thưởng không ít.
Nếu đã nhắm tới nàng chắc chắn sẽ không chừa lại bất cứ thứ gì xung quanh nàng.
Ngược lại Thu Quỳ bình thường nhìn ngây ngốc, là một người không có cảm giác tồn tại trong nhóm doanh kỹ, đương nhiên sẽ không ai nghĩ tới trên người nàng ấy có bạc.
Lúc này Xuân Hương không biết tại sao lại cố tình nhắc tới nàng, có điều nàng cũng giả bộ như không nghe thấy.
Nàng ta lại tưởng rằng Khương Ngôn Ý không định để ý Thu Quỳ nữa, cho nên càng thêm đắc ý nói: "Cho nên làm người a, trước khi muốn trèo cao thì vẫn nên nghĩ kỹ một chút, đừng để tới lúc đó giống như giỏ trúc múc nước, công dã tràng."
Nhóm doanh kỹ ngày mai sẽ đường ai nấy đi nên trừ mấy người mượn Xuân Hương son phấn thì không ai thèm nói chuyện.
Xuân Hương thấy có mình mình nói cũng cảm thấy không có ý nghĩa, không tiếp tục ồn ào nữa.
Qua giờ Tý, trong doanh phòng yên tĩnh triệt để nhưng Khương Ngôn Ý không dám ngủ say, mãi cho đến gần canh bốn mới chợp mắt trong chốc lát.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint.
Ngày tiếp theo khi trời gần sáng thì mấy nữ nhân trong doanh trại liền bắt đầu lục đục rời giường thu thập.
Khương Ngôn Ý tỉnh lại phát hiện bạc giấu dưới gối vẫn còn ở đó.
Nhưng lúc chuẩn bị xuống giường lại thấy đệm giày có chút lỏng, giống như là bị người khác lật lên.
Bụng kinh hãi nhìn qua giày Thu Quỳ, thấy đệm giày của nàng ấy vẫn bình thường mới thả lỏng.
Không bị mất đồ nên nàng cũng không vội vã, đợi chuẩn bị thỏa đáng rồi mới kêu Thu Quỳ dậy.
Tời giờ Dần thì tiểu đầu mục quản lý nhóm doanh kỹ xuất hiện, hét lớn gọi mọi người rồi dẫn đường cho các nàng đi theo, rất giống tràng cảnh ngày đầu tiên nàng xuyên tới đây.
Chỉ bất quá lần đó là dẫn các nàng đi Hỏa Đầu doanh giúp đỡ việc bếp núc, mà lần này là rời doanh.
Trên đường đi Khương Ngôn Ý nhìn số quân trướng cùng binh lính tuần tra gấp đôi lần trước, trong lòng đột nhiên có mấy phần cảm khái.
Lúc đến cửa đại doanh Tây Châu thấy có mấy chiếc xe la xe bò dừng bên ngoài, ước chừng là tú bà đến mua doanh kỹ hoặc là người nhà của mấy nữ tử nhà lành bị bắt vào đây tranh thủ thời gian tới đón.
Tiểu đầu mục cầm theo một bản danh sách, mỗi lần đọc tên ai thì có một người từ trong đội ngũ bước ra, tiểu binh phía sau hắn còn đưa cho nữ tử tiến lên văn thư chứng minh hộ tịch cùng năm lượng bạc làm lộ phí.
Khương Ngôn Ý là người cuối cùng.
"Đại tướng quân nhân đức, giải oan khuất cùng khôi phục lương tịch cho các ngươi, tự do rồi liền trở về nhà đi thôi!" Tiểu đầu mục nói với các nàng.
Sau đó là đến doanh kỹ có tội tịch, lệnh xóa tội cho Thu Quỳ còn chưa tới nên nàng ấy cũng nằm trong số đó.
Lúc tiểu đầu mục nói các nàng có thể bán ra, nhiều phụ nhân trung niên trên mấy cỗ xe la nãy giờ còn chưa đi liền lắc mông đi tới, quần áo cách trang điểm hơi có vẻ phong trần, tướng mạo thì lộ ra cay nghiệt bén nhọn, vừa nhìn liền biết là người lợi hại.
Trong lòng Khương Ngôn Ý biết cái này sợ là mấy tú bà trong kỹ viện, trước khi mấy người đó tới liền lôi kéo Thu Quỳ đến trước mặt tiểu đầu mục: "Quân gia, ta mua nàng."
Da Thu Quỳ hơi ngăm, dù có gương mặt tròn, đường nét cũng thanh tú, nhưng khí chất quá chất phác làm cho dung mạo giảm đi ba phần.
Hơn nữa hôm nay mấy doanh kỹ khác đều đặc biệt rửa mặt trang điểm qua, còn nàng ấy cả người đầy bụi bẩn ngốc trong đám người, càng không đáng chú ý.
Khương Ngôn Ý bây giờ đã có lương tịch nên có quyền mua bán nô bộc.
Tiểu đầu mục cũng không nhiều lời, chỉ dặn phải đi quan phủ làm kế ước tội nô, lại nhắc nhở nàng không thể tuỳ tiện bán trao tay, muốn đổi chủ cũng phải đi quan phủ đăng ký mới được.
Khương Ngôn Ý nghe xong tất cả liền đáp ứng.
Tây Châu nghèo, doanh kỹ có tội tịch trên cơ bản không có ai thèm mua, vô luận cao gầy mập lùn thì đều có giá một ngàn văn tiền một người.
Thu Quỳ nhìn thấy tiểu đầu mục đem văn tự bán mình giao cho Khương Ngôn Ý, vừa cao hứng lại vừa khổ sở, hốc mắt đều có chút đỏ.
Từ khi nàng ấy bị cữu mẫu bán vào thanh lâu liền xem như ngã vào vũng bùn, rốt cuộc bây giờ có thể đi ra ngoài.
Dung mạo của Khương Ngôn Ý xuất chúng nên mấy tú bà tới chọn người không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, lúc sau thấy nàng cũng mua người thì biết nàng cũng là nữ tử nhà lành, đành bỏ đi tâm tư nãy giờ.
Xuân Hương đứng trong đám người nhìn thấy một màn Khương Ngôn Ý mua Thu Quỳ, tức giận đến mặt biến dạng, nguyên lai nàng tối hôm qua cố ý không trả lời mình là vì lý do này!
Mắt thấy tú bà đang đi tới, Xuân Hương lập tức thu hồi bộ mặt dữ tợn mà mời chào, nàng ta mặc quần áo diễm lệ, tư thái yêu nhiêu, trên mặt còn có son phấn, chính là người chói mắt nhất trong đám nữ tử có tội tịch.
Tú bà vừa nhìn qua đã chú ý tới Xuân Hương, đến gần một chút mới phát hiện nàng ta phải vịn vào hai doanh kỹ bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững, chỉ mới một lúc mà trán đã ra không ít mồ hôi, son phấn trôi đi lộ ra gương mặt tái nhợt.
Tú bà lại dò xét trên dưới nàng ta một lần nữa.
Xuân Hương tranh thủ thời gian cười gọi bà ta: "Ma ma, ngươi mua ta về nhất định có thể kiếm được nhiều tiền a."
Đôi mắt tú bà rất tinh, chỉ nhìn một cái liền cười hừ một tiếng, quay đi xem mấy doanh kỹ khác.
Xuân Hương triệt để luống cuống, lớn tiếng bảo: "Ngài mua ta đi! Ta thật sự có thể kiếm tiền cho ngài!"
Nàng ta đột nhiên tiến lên muốn túm lấy tay áo tú bà, hai doanh kỹ bên cạnh căn bản không kịp đỡ làm nàng ta trực tiếp té trên mặt đất, vết thương trên mông vỡ ra, đau đớn mà kêu thảm một tiếng, vừa kêu vừa bò tới chỗ tú bà, kéo lấy vạt áo van xin: "Ngài mua ta đi mà!"
Tú bà giống như bị dính vào thứ gì bẩn thỉu mà giật góc áo mình lại, cay nghiệt nói: "Đi đi đi, không sống nữa thì cũng đừng chạy tới lây vận rủi cho ta! Thật xúi quẩy!"
Tú bà kia nhanh chóng chọn ra vài người vừa mắt, tới chỗ tiểu đầu mục lấy văn tự bán mình.
Xuân Hương lập tức tràn đầy tuyệt vọng, nàng ta bây giờ đứng còn không vững, nếu không ai chịu mua thì phải đi làm khổ dịch, càng nghĩ càng thấy vết thương trên người càng đau, nằm rạp trên mặt đất khóc rống lên.
Khương Ngôn Ý mang theo Thu Quỳ đi xa một đoạn mà vẫn nghe được tiếng khóc ầm ĩ, hai người quay đầu nhìn thoáng qua.
Xuân Hương người này, thật ứng với câu "Người đáng thương tất có chỗ đáng hận".
Kết quả bây giờ đều là do nàng ta tự làm tự chịu, bản thân Khương Ngôn Ý suýt chút nữa đã chết bởi độc kế của Lưu Thành nên thật sự không đồng tình nổi với Xuân Hương.
Nàng nói với Thu Quỳ: "Đi thôi."
Thu Quỳ gật gật đầu.
Triệu Đầu Nhi có thuê một cỗ xe bò ở phía trước đợi các nàng, thân thích của hắn vì sốt ruột nên chiều hôm qua đã lên đường đi Giang Nam rồi.
Hôm nay Triệu Đầu Nhi xin nghỉ để tới tiệm ký kế ước cho thuê với Khương Ngôn Ý, tiện đường nên mang các nàng qua đó luôn.
______________
Lúc đến cửa hàng đã là giờ Thìn, Khương Ngôn Ý cùng Triệu Đầu Nhi viết kế ước thuê nhà rồi giao đủ tiền thuê ba tháng.
Vì cửa hàng chưa còn chưa kịp thu thập nên không có lưu Triệu Đầu Nhi lại dùng cơm, chỉ nói khi nào tiệm ăn chính thức khai trương sẽ mời hắn tới ăn một bữa.
Triệu Đầu Nhi tất nhiên là đồng ý.
Khương Ngôn Ý cùng Thu Quỳ sau khi dọn dẹp sơ qua cửa hàng cùng viện tử thì đã gần trưa, hai người cả ngày chưa ăn gì, cũng chưa đi mua nguyên liệu nấu ăn nên Khương Ngôn Ý quyết định mang theo Thu Quỳ ra ngoài ăn một bữa.
Thu Quỳ cúi đầu, nắm góc áo không muốn đi: "Hoa Hoa, ngươi đã bỏ ra một ngàn tiền mua ta rồi, bây giờ còn phải giữ tiền để mở tiệm, nhất định tiêu tốn không ít.
Ta thấy trong bếp có dư một ít gạo, hay là để ta nhóm lửa nấu cơm đi, tốn không bao nhiêu thời gian."
Nha đầu này mặc dù có chút chất phác, nhưng kỳ thật tâm tư mẫn cảm, Thu Quỳ đây là lo sẽ trở thành gánh nặng cho nàng.
Khương Ngôn Ý đau lòng cô nương này, nghĩ đến nếu như mạnh mẽ kéo Thu Quỳ ra ngoài ăn, sợ là nàng ấy cũng ăn không được ngon, đành phải nói: "Vậy ngươi đi nhóm lửa, nấu nước trước đi."
Triệu Đại Bảo mới đi hôm qua nên trong phòng bếp vẫn còn đầu đủ củi gạo dầu muối.
Triệu Đầu Nhi trước khi đi cũng có nói mấy thứ này không còn nhiều, đường xuống Giang Nam thì xa xôi nên Triệu Đại Bảo không tiện chuyển theo, để lại cho các nàng tùy ý dùng.
Khương Ngôn Ý đi vào phòng bếp nhìn một vòng, phát hiện không có rau cải tươi gì, bất quá trong góc tường có chất đống mấy quả bí đỏ rất lớn.
Nháy mắt nàng đã nghĩ ra nên nấu món gì, hôm nay có thể làm cơm chiên bí đỏ đơn giản, bí đỏ còn dư thì làm thành bánh bí đỏ!.