Buổi sáng Đỗ Ninh là bị nóng làm tỉnh, Tiểu Trư tựa như cái hỏa lò, được y ôm thật ấm áp, một chút rét lạnh của sáng sớm mùa đông cũng không cảm giác được, nhưng mà…
Đỗ Ninh mặt đỏ lên, thứ cứng cứng chọi sau mông hắn là cái gì.
Lồng ngực Tiểu Trư dán sau lưng Đỗ Ninh, một cánh tay đặt ở cổ của hắn, một tay khác ôm eo của hắn, hai người cứ như vậy ôm ngủ một đêm, rất thân mật, rất thoải mái.
Đỗ Ninh càng không muốn chú ý thứ sau lưng, thân thể ngược lại càng nhạy cảm, hắn cẩn thận chuyển chuyển thân thể về phía trước, Tiểu Trư hừ hừ một tiếng, cũng từ từ tiến về phía trước, vật kia ở trên thân thể Đỗ Ninh ma sát mấy cái, càng trở nên cứng hơn. Đỗ Ninh vừa thẹn vừa lúng túng, thân thể như muốn bốc cháy, thở mạnh cũng không dám thở.
Rốt cục không nhịn được, hắn nhẹ nhàng lấy cùi chỏ đụng đụng Tiểu Trư: “Này, trời đã sáng.”
“Ừ.”Tiểu Trư lại đang trên người hắn quét từ từ, Đỗ Ninh cơ hồ muốn nhảy dựng lên — lại cọ!
Tâm tình dưới sự kích động, Đỗ Ninh sợ hết hồn, hắn… Hắn cũng xảy ra phản ứng! Đây là chuyện gì xảy ra? Hắn lo sợ nghi hoặc xấu hổ, đưa tay che hạ thân, mặc dù giấu ở trong chăn, vẫn sợ bị người phát hiện.
Tiểu Trư đã tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi dậy, xem một chút cái lều nhỏ dựng lên trong khố tử của mình, gãi gãi đầu.
Đỗ Ninh vừa quay đầu lại, thấy g ngực trần trụi cường tráng của y, nhất thời miệng đắng lưỡi khô, trách mắng: “Mặc quần áo vào!”
“Nha.”Tiểu Trư chậm rì rì nhặt lên y phục vứt dưới đất, Đỗ Ninh vội nói: “Ai, đều dơ rồi còn mặc!”Tiểu Trư chớp chớp đôi mắt nhìn, Đỗ Ninh nổi giận đùng đùng bò dậy, từ tủ đầu giường lấy ra y phục sạch sẽ cho y: “Mặc cái này.” Y phục Tiểu Trư thật ra thì đều ở đây, bởi vì đều là Đỗ Ninh giặt sạch cất vào cho y, rồi đưa cho y mặc.
Tiểu Trư vươn tay nhận lấy, ánh mắt rơi trên bụng dưới của Đỗ Ninh, nơi đó vải khẽ đội lên. Đỗ Ninh nhất thời đỏ mặt, vội vàng chui về chăn ngồi, đem chăn che đến ngực, khẩu khí gượng gạo nói: ” Nhanh mặc xong… Đem ‘thằng nhỏ’ kia về.”
“Nha.”Tiểu Trư mặc xong y phục, xuống giường, Đỗ Ninh mới thở phào một cái, Tiểu Trư đột nhiên quay đầu lại nhìn. Đỗ Ninh đỏ bừng cả mặt.
“Ngươi làm gì!”Đỗ Ninh có loại riêng tư bị đánh vỡ thẹn quá thành giận.
“Ngươi sẽ trở thành thân sao?”
“A?”Đỗ Ninh mơ hồ không hiểu.
“Ngươi sẽ thành thân, sau đó không quan tâm ta sao?”Tiểu Trư đi lại bên giường, nghiêm túc hỏi, mắt không chớp nhìn Đỗ Ninh.
Đỗ Ninh trong lòng đau xót, hóa ra y lo lắng cái này.
“Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không.”Đỗ Ninh nhẹ giọng nói, vừa là an ủi Tiểu Trư, cũng là nói cho mình nghe. Hắn sẽ không thành thân, không muốn rời Tiểu Trư, hắn muốn tiếp tục ở bên cạnh y… Nếu như có thể. Thân thể rõ ràng lưu luyến ấm áp mà Tiểu Trư mang cho hắn, nhìn ánh mắt đen láy như ô ngọc của y, Đỗ Ninh ở trong lòng nhẹ nhàng nói: ta muốn vĩnh viễn ở cùng ngươi!
Tiểu Trư nhìn kỹ ánh mắt của hắn, Đỗ Ninh đột nhiên cho là mình đã đem câu nói kia nói ra miệng, hoảng sợ vội vàng nhắm mắt lại, một đoàn nhiệt khí áp lại gần, Đỗ Ninh vừa muốn lui về phía sau, trên mũi nóng lên, Tiểu Trư thấp giọng nói: “Tốt.”
Y xoay người đi, cho đến khi cửa phòng đóng lại, Đỗ Ninh mới tỉnh ngộ, Tiểu Trư khẽ hôn mũi của hắn!
Hắn vuốt cái mũi của mình, tim đập hồi hộp, trong đầu một mảnh hỗn loạn — đây là, đây là tình huống gì? Tiểu Trư hơi thở vẫn còn quanh hắn, đó là mùi vị tỏa ra từ nam tử thành thục, y… Thật ra đã sớm không phải là hài tử…
Mặt Đỗ Ninh hồng như rỉ máu, thân thể không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy, nơi đó… Lại ương ngạnh không chịu mềmxuống, đây là chuyện gì xảy ra a!
Cửa vừa vang lên, Tiểu Trư xách gã sai vặt kia đi vào, Đỗ Ninh quẫn bách địa nhìn y, Tiểu Trư đem kia gã sai vặt nhét vào chăn, quay đầu lại hướng hắn cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Chết tiệt, y cười cái gì! Đỗ Ninh tâm thần nhộn nhạo, say mê nghĩ tới khuôn mặt tươi cươi rạng rỡ của Tiểu Trư, thân thể khô nóng hồi lâu không bỏ xuống được, lại không thể thủ dưới tình huống có người ngoài trong phòng, quả thực khó chịu chết đi được!
Thật vất vả bình ổn xuống, Đỗ Ninh từ từ rời giường mặc quần áo tử tế, mở cửa phòng, thấy Tiểu Trư đang trong viện luyện quyền, từng chiêu từng thức, mạnh mẽ có lực, thân ảnh khỏe mạnh như rồng như hổ. Đỗ Ninh lại đỏ mặt.
Tại sao có thể như vậy… Rõ ràng nhìn y quen đến mức không thể quen hơn, làm sao…
Trước kia chưa từng có loại ý nghĩ này nha!
Đỗ Ninh hít một hơi thật sâu, định trụ tâm thần, Tiểu Trư đối với hắn là yêu mến, không muốn xa rời, nhưng y cũng không nhất định nghĩ giống như Đỗ Ninh, sẽ đối với hắn…
Cho nên, duy trì hiện trạng là được.
Tiểu Trư thấy Đỗ Ninh, lập tức thu chiêu, một bước nhảy tới, khẩn thiết nói: “Ta đói!”
Đỗ Ninh phì cười, đây mới là cách dùng từ đúng chuẩn Tiểu Trư a! Nghĩ đến y tối hôm qua không ăn cơm, Đỗ Ninh một trận đau lòng, vội vàng dẫn y đến phòng bếp, tự mình nấu cho y ăn, nhìn Tiểu Trư ăn đến mặt mày hớn hở, tâm Đỗ Ninh giống như uống mật ngọt, mặc kệ hết, chỉ cần Tiểu Trư ăn vui vẻ, Lan công tử muốn bao nhiêu tiền thì tùy hắn, chuyện này nhất định có biện pháp giải quyết, Đỗ Ninh không tin không có nơi phân rõ phải trái!