Đạo trưởng vừa ra cửa, liền phát hiện khí tức của Trúc yêu bay xa.
Viên Trầm Tâm Lệ hắn đưa cho Trúc yêu đang treo ở trên nhánh cây. Một đám gấu trúc con nhỏ nhỏ tròn vo đang cố gắng đắp thành thang gấu trúc, muốn hái Trầm Tâm Lệ trên cây xuống chơi.
Mặt Đạo trưởng chợt biến sắc, lấy Trầm Tâm Lệ xuống nắm trong lòng bàn tay, phẫn nộ hét tên của Trúc yêu: “Thanh Diễn! Thanh Diễn!”
……………………………………….
Trúc yêu ở trong núi sâu buồn bực ngán ngẩm thở dài.
Tu hành thì không có khả năng tu hành rồi. Mấy chục năm qua y đều dựa việc vào hút tiên khí của Đạo trưởng tu luyện nguyên thần, chưa từng có chuyện tự mình tu hành.
Trong núi sâu vật còn sống quá ít, không có lông bù xù của động vật nhỏ để vuốt, cũng không có cái con khỉ thích ủ rượu kia để bắt nạt.
Kể cả yêu hồn gì đó chết trong Thiên kiếp cũng không chịu phản ứng với y, từng tên từng tên cách xa y tới tám trượng.
Trúc yêu ở trong núi sâu giận hờn rốt cuộc không tới hai canh giờ, liền hối hận rồi.
Nói thế nào… Cũng là y đánh sư đệ Đạo trưởng một chưởng dẫn đến bị thương nặng…
Đạo trưởng cũng không thể vứt bỏ sư đệ tự sinh tự diệt tại chỗ.
Đạo trưởng đã tu luyện một ngàn năm, tình cảm đồng môn sư đệ nhất định rất sâu.
Chậc, tình cảm rất sâu.
Trúc yêu nghiến răng, liền thở dài.
Tính toán một chút, tuy rằng sư đệ này là một gã sư đệ vô liêm sỉ, nhưng Đạo trưởng lại là một đạo trưởng tốt.
Trúc yêu đứng lên, nhìn xuống hồ nước trong veo chỉnh lại quần áo, sáo nhỏ trong tay hóa thành quạt xếp. Trúc yêu nhìn hình chiếu khẽ mỉm cười, quá chuẩn, một công tử ôn văn nhĩ nhã ngọc thụ lâm phong.
Trúc yêu lầm bầm lầu bầu: “Nếu như Đạo trưởng không xin lỗi bổn công tử, ta liền ở ngoài cửa sổ hắn thổi thập bát mô ba ngày ba đêm.”
Thời điểm y đi dọc theo đường mình đến để trở lại, y đi tới chỗ nào, yêu hồn trong rừng liền dồn dập lui lại, càng có mấy phần sợ hãi.
Trúc yêu sờ sờ mặt, ngũ quan tuấn tú da dẻ mịn màng.
Y lại giang hai tay, hình tượng tiên môn tiêu chuẩn thuần khiết.
Tại sao yêu hồn gì đó nhìn thấy mình liền run cầm cập vậy?
Trúc yêu nghĩ mãi không ra, vừa đi vừa dùng quạt xếp nhịp nhịp gõ nhẹ lên trán.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện cuồng phong gào thét, lá vụn bay loạn trong khu rừng âm trầm. Yêu hồn trong rừng sợ hãi hét lên, trong nháy mắt biến mất ở nơi sâu xa tối tăm.
Sương mù màu đen quỷ dị bao quanh Trúc yêu, một thân ảnh thanh y tóc đen từ trong cuồng phong bay tới.
Trong lòng Trúc yêu dâng lên một sự sợ hãi và khủng hoảng quen thuộc: “Là… Là ngươi!”
Ở trong sương khói, Ma vật khoác trường bào màu đen, tóc dài và sương mù giao hòa vào nhau, trên mặt còn mang một tấm mặt nạ dữ tợn khủng bố.
Trúc yêu tự lẩm bẩm: “Nằm mơ nằm mơ, nhất định là ta nằm mơ.”
Y lấy quạt xếp gõ lên đầu của mình, lòng bàn tay hội tụ yêu lực đột nhiên đánh tới Ma vật.
Ma vật nhẹ nhàng nâng tay, ngón tay lạnh như băng cầm cổ tay y, lực đạo rất lớn khiến cho Trúc yêu cơ hồ nghe được thanh âm xương cốt mình gãy vỡ.
Y rên lên một tiếng, trên gương mặt thanh tuấn tú nhã hiện lên thần sắc đau đớn: “Không…”
Ma vật cậy mạnh kéo y vào trong lòng, mặt nạ băng lãnh tầng tầng chạm lên vầng trán trơn bóng sạch sẽ của Trúc yêu, lực đạo cánh tay lớn đến nỗi cơ hồ muốn cắt đứt bờ eo thon gầy tinh tế của y.
Trúc yêu nằm trong lòng Ma vật liền nhớ lại ngày ấy, tư vị bị Ma vật đặt dưới thân.
Ở địa phương kia, cảm giác tê dại không thể miêu tả lại xuất hiện như có như không. Y không tự chủ được mềm nhũn chân, hơi thở rơi vào cần cổ Ma vật.
Trong cổ họng Ma vật tràn ra một tiếng gầm phẫn nộ không thể nhẫn nhịn, cậy mạnh xé rách thanh y trên người Trúc yêu, lộ ra thân eo như bạch ngọc và cặp mông tròn trịa kia.
Tầng sương mù màu đen không nhịn được vội vã chui vào trong mắt huyệt phấn nộn.
Thân thể Trúc yêu run rẩy, khóe mắt rưng rưng, mắt huyệt ngứa đến mức chảy ra nước, khóc lóc xụi lơ trong lòng Ma vật.
Sương mù đen thẳm tràn ngập núi sâu, cuồng phong tàn phá bừa bãi, đám yêu hồn không có chỗ trốn liền núp ở trong sơn động run lẩy bẩy.
Ma vật đặt Trúc yêu ở trên núi đá, cự vật dưới khố cuồng loạn dùng hết sức ra vào: “Chạy? Ngươi cho rằng ngươi chạy được không!”
Trúc yêu oan ức đến nỗi không biết làm sao, cây sáo trong tay không nắm được cũng không thể vứt, nghẹn ngào từng tiếng khóc cầu xin: “Đạo trưởng cứu ta… Ah ah cứu ta… Đạo trưởng… Đạo trưởng… Ân ân…”
Vòng eo tinh tế của y nằm trong tay Ma vật muốn xoay lại không xoay được, chạy cũng chạy không được, cái mông bị đại kê Ma vật đâm rút đến nở hoa, vừa đau vừa sợ.
Y hoài niệm gương mặt lạnh như băng của Đạo trưởng, hoài niệm bạch y của Đạo trưởng không nhiễm một hạt bụi cùng phất trần ấm áp.
Trúc yêu đung đưa lay động bị làm đến mức thở không ra hơi, một bên mê muội phun ra nuốt vào đại kê vật một bên khóc. Tầng ôn nhu trên khuôn mặt tuấn tú lại treo đầy nước mắt: “Đạo trưởng… A…”
Trúc yêu bị làm đến thoi thóp, run rẩy nằm nhoài trên tảng đá tiếp tục ăn đại kê của Ma vật.
Thần trí y có chút mơ hồ, nức nở nắm chặt ống sáo trong tay.
Ngày ấy, lần đầu linh thức của y xuất hiện, nó là lễ vật Đạo trưởng đưa cho y, muốn y học tập âm luật của trời đất, nghiêm chỉnh tu hành.
Nhưng y lại mỗi ngày dùng nó để thổi diễm khúc, chăm chỉ nghĩ ra trăm phương ngàn kế không ngừng quấy rối Đạo trưởng tu hành.
Trúc yêu nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi rơi xuống.
Đạo trưởng… Ta… Ta sai rồi… Ta thật sự sai rồi… Ah ah…
Ma vật rót đầy tôn tinh vào mông Trúc yêu, rút đại kê ra, cầm ống sáo trong tay Trúc yêu, mạnh mẽ cắm vào bên trong tiểu chồi non trơn trượt.
Vật cứng băng lãnh bị nhét vào trong cơ thể, Trúc yêu bi thương kêu một tiếng, khóc lóc run rẩy lần hai.
Thanh âm Ma vật khàn đục trầm trầm nói: “Ngươi không phải muốn thổi sáo sao? Tiếp tục thổi không? Dùng cái mông thổi thập bát mô cho ta!”
Trúc yêu bị làm mơ hồ, khóc lóc kẹp chặt ống sáo, dùng sức thổi một hơi.
Một dòng chất lỏng trắng đục phun vào bên trong ống sáo xanh ngọc, dọc theo lỗ sáo chảy ra, tí tí tách tách chảy đầy đất.
Dưới khố Ma vật nóng lên, đại kê không thể nhịn được nữa lại đứng thẳng, tiến vào đồng thời cùng với ống sáo.
Trúc yêu khóc thút thít lắc lắc mông trắng, lớp vỏ bọc ôn văn nhĩ nhã kia rốt cuộc cũng không giữ được, khóe mắt đỏ sẫm tràn ra nước mắt, vừa đau vừa sảng khoái cũng vừa oan ức.
Trúc yêu không biết mình bị làm bao lâu, có lẽ là rất lâu.
Y thở dốc, nằm nhoài trên tảng đá run cầm cập, bên trong mông vẫn còn cắm ống sáo kia, ủy ủy khuất khuất mà khàn khàn lẩm bẩm: “Đạo trưởng…”
Ma vật lạnh như băng nói: “Ngươi còn gọi cái tên phế vật có tà tâm không có gan làm kia?”
Trúc yêu thở một hơi, bắt đầu lộ ra vẻ khinh thường nhàn nhạt với cái quan điểm xấu xa kia. Y khàn khàn cổ họng nhẹ giọng nói: “Đạo trưởng có phẩm tính cao thượng, bất đồng với loại dâm ma như ngươi.”
Vì vậy, Ma vật tàn nhẫn tiếp tục thể hiện cho y xem như thế nào là dâm ma.
Trúc yêu bị dâm ma nhốt ở trong sơn động, mỗi ngày đều bị đè xuống làm rồi lại đâm rút.
Ma vật rất hung ác, còn có một căn kê rất lớn.
Mỗi ngày Trúc yêu đều bị làm đến khóc thút thít, nhưng trời sinh sĩ diện, cứ tới thời điểm Ma vật không chạm vào y, y đã thu thập quần áo rồi búi tóc, tiếp tục phủ lên một bộ dáng phong nhã tiên khí phiêu phiêu.
Ma vật đến mang theo sương mù đen thẳm đầy người, ngón tay băng lãnh tái nhợt nhẹ nhàng phất qua mặt của y, ngữ khí âm trầm nghe không ra là phẫn nộ hay là bi thương: “Ngươi vẫn luôn là dáng vẻ này.”
Trúc yêu chớp mắt, tao nhã mỉm cười: “Không đẹp sao?”
Ma vật nhắm đôi mắt lại rồi mở ra: “Đẹp, rất đẹp.”
Trúc yêu ngẩng đầu, chợt thấy Ma vật hạ mặt nạ dữ tợn thấp xuống, là một đôi mắt thanh lãnh không nhiễm bụi trần.
Trong lòng Trúc yêu bỗng nhiên đau nhói: “Ngươi…”
Ma vật muốn nắm ống sáo trong tay y.
Trúc yêu nhớ tới tác dụng của đồ vật này, sợ đến cuống quít lùi về sau.
Ma vật âm u nói: “Chạy cái gì? Chạy liền sẽ không bị ta làm sao?”
Trúc yêu cười khổ: “Ta chỉ là… Chỉ là muốn thổi một khúc.” Y cẩn trọng dò hỏi: “Được không?”
Ma vật trầm mặc một hồi lâu, ngồi ở trên tảng đá phía ngoài cách Trúc yêu một thước.
Trúc yêu cầm lấy ống sáo, thở dài.
Ma vật nói: “Ngươi than thở cái gì?”
Trúc yêu nói: “Ta chợt phát hiện, ta thật sự chỉ có thể thổi diễm khúc.”
Sát khí quanh thân Ma vật trở nên lạnh lẽo.
Trúc yêu vội vàng nói: “Chê cười chê cười.”
Y thổi một khúc Trường Dạ Vĩnh Huy.
Đây là ca khúc đầu tiên Đạo trưởng dạy y. Giai điệu lạnh lẽo vắng vẻ, không hề giống với bóng đêm rực rỡ của núi Trường Dạ, đỏ sẫm như máu. Trái lại cực kỳ giống với đôi mắt thanh lãnh vô trần của Đạo trưởng.
Trúc yêu nhắm mắt lại, tiếng sáo xa xôi vang vọng trong màn sương nặng nề. Thanh y tóc dài nhẹ nhàng bay lên, sợi tóc như có như không phất qua mặt nạ băng lãnh của Ma vật.
Ma vật giơ tay lên, có lẽ là do quỷ thần xui khiến, ngón tay trắng bệch lại nghĩ đến muốn bắt được một sợi tóc đen, lại bắt hụt.
Trúc yêu tao nhã tuấn mỹ còn đang thổi sáo, trong đôi mắt khép hờ thấp thoát ba phần buồn nhẹ.
Ma vật bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi từng đi tới núi Trường Dạ sao?”
Trúc yêu run sợ: “Chưa từng.”
Ma vật trầm mặc hồi lâu, nói: “Thôi.”
Trúc yêu nằm ở trong hang núi, ngủ say.
Ma vật đi ra ngoài sơn động, phất tay áo lên. Sương mù đen ở khắp núi rút đi hết mức.
Hắn tháo mặt nạ xuống, chính là dung nhan anh tuấn bình tĩnh không động kia của Đạo trưởng.
Hắc y trên người theo mặt nạ tiêu tan trong sương, hắn liền trở về lại là bạch y Đạo trưởng thanh lãnh xuất trần.
Sư đệ đứng ở bên ngoài sương mù, tay che ngực lo lắng tìm kiếm khắp nơi: “Sư huynh!”
Đạo trưởng đi tới, lạnh nhạt nói: “Ta không sao, ngươi trở lại dưỡng thương đi.”
Sư đệ rưng rưng trong mắt: “Sư huynh, mới vừa rồi ngươi không phải đã nhập ma sao!”
Đạo trưởng nhắm mắt lại, một đạo hắc khí như ẩn như hiện nằm trên mi tâm. Hắn nói: “Ta đã dần dần có thể khống chế nó, ngươi trở lại nói cho sư phụ, không cần phải lo lắng.”
Sư đệ nói: “Sư huynh, hiện tại ngươi nhất định phải lập tức cùng ta quay về núi Thanh Nguyệt.”
Lệ khí chợt lóe trong mắt Đạo trưởng, nhưng hắn rất nhanh chóng áp chế xuống: “Ta nói không cần!”
Sư đệ nước mắt tràn mi: “Sư huynh!”
Hai sư huynh đệ cãi vã một phen tan rã trong bất hòa, sư đệ không thể làm gì khác hơn là rời khỏi núi Lịch Nhi.
Đạo trưởng trở lại nơi ở, trầm mặc nhấc lên một con gấu trúc nhỏ đang chơi đùa dưới tàng cây, đặt trên đầu gối mình. Một tay sờ sờ đầu gấu trúc tròn vo, một tay nâng bình rửa ly bắt đầu pha trà.
Chỉ chốc lát sau, Trúc yêu suy nhược kéo thân thể trở về, kêu lên thảm thiết dựa đầu trên bả vai Đạo trưởng: “Đạo trưởng…”
Gương mặt Đạo trưởng không có cảm xúc, bình tĩnh châm trà: “Làm sao vậy?”
Trúc yêu đỡ trán: “Ta cảm thấy rất có thể ta đã trúng tà, Đạo trưởng, ngươi giúp ta trừ tà đi.”
Đạo trưởng nắm lỗ tai gấu trúc nhỏ, lơ đãng hỏi: “Trúng tà gì?”
Trúc yêu nhẹ giọng nói: “Đạo trưởng, ta nói ra có khả năng ngươi không tin.”
Đạo trưởng lạnh như băng nói: “Nói.”
Trúc yêu thở dài: “Ta hoài nghi ta bị tà ma nhập thể.”
Đạo trưởng uống trà: “A?”
Trúc yêu cười khổ: “Là… Chính là như vậy… Như vậy nhập thể…”
Mi tâm đo trưởng chợt lóe một đạo ma khí, đè nén ma tính trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Sao?”
Trúc yêu nửa đùa nửa thật lấy ống sáo bên trong tay áo biến thành quạt xếp che mặt lại, bi thương kêu một tiếng: “Đạo trưởng, ta thật giống như bị một tên ma vật đè!”
Trong bụng Đạo trưởng nổi lửa nóng, quanh quẩn chóp mũi là cỗ mùi thơm ngát trên người Trúc yêu làm cho hắn ý loạn thần mê. Hắn nhắm mắt lại có chút mạnh bạo, chống đỡ tâm ma: “Có phát sinh loại chuyện đó hay không, chính ngươi không biết sao?”
Trúc yêu nói: “Ta không có kiểm tra…” Lời còn chưa dứt, trên gương mặt tuấn tú liền hiện lên một tầng đỏ ửng mỏng manh.
Một lần, hai lần, y đã luôn hoài nghi là mình đang ở trong mơ.
Tuy rằng trong bộ vị không thể miêu tả mơ hồ có chút không khỏe, nhưng lại không đau nhức như là đã từng bị mạnh mẽ ‘như vậy’ ‘như vậy’ nhiều lần.
Đạo trưởng mở mắt ra, đáy mắt như bị thiêu đốt đến mức xuất hiện huyết sắc đỏ đậm, hắn nói: “Cởi quần áo, ta giúp ngươi kiểm tra một chút.”
Trúc yêu sợ đến mức nhảy dựng lên, cười gượng: “Đạo trưởng ta…ta đùa đó, ngươi tiếp tục tu hành, ta không quấy rầy ngươi. Ta…”
Đạo trưởng nhấc tay nắm chặt eo nhỏ của Trúc yêu, cậy mạnh ôm vào trong lồng ngực.
Gấu trúc nhỏ nhỏ tròn vo không kịp né tránh, oan ức lóng ngóng nhô đầu ra giữa hai đùi Trúc yêu.
Đạo trưởng hít sâu một hơi, đem tâm ma dâm tà đang muốn rục rịch lần thứ hai bức về chỗ sâu xa trong tiềm thức. Nhưng mà, người cũng đã ôm vào trong ngực, hiện tại thả ra cũng không thích hợp. Đạo trưởng trầm mặc hồi lâu, nói: “Ta phải rời khỏi mấy ngày.”
Tâm ma đã càng ngày càng lớn mạnh, hắn chỉ có thể mau chóng quay về sư môn thỉnh sư phụ hỗ trợ, mới không còn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ.
Trúc yêu đỏ ửng trên mặt thật lâu không tiêu tan, kiên cường chống đỡ bảo trì mỉm cười, nói: “Thật tốt a.”
Đạo trưởng thấp giọng nói: “Sau khi ta đi, ngươi cứ ở trong này. Không cho rời khỏi gian nhà, cũng không cho ra phía sau núi bắt nạt bầy khỉ.”
Trúc yêu kháng nghị: “Ta không có bắt nạt chúng nó, ta còn dùng pháp thuật giúp chúng nó dẫn nước suối từ hồ Cửu Uyên ủ rượu đó.”
Đạo trưởng lười tranh luận với y mấy chuyện ngu xuẩn như thế: “Nói tóm lại, không cho rời khỏi căn phòng này.”
Trúc yêu cười nói: “Đạo trưởng, ta ở chỗ này liền sẽ không bị Thiên kiếp đánh chết sao?”
Đạo trưởng nghiêm nghị nói: “Trước Thiên kiếp của ngươi ta sẽ trở về.”
Trúc yêu nói: “Đạo trưởng, ngươi đang lo lắng cái gì?”
Đạo trưởng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc Trúc yêu: “Chờ ta trở về sẽ nói cho ngươi biết.”
Trúc yêu cười tủm tỉm nắm cái bụng mềm nhũn của gấu trúc nhỏ: “Đạo trưởng, ta cảm giác được phàm trần của ngươi.”
Đạo trưởng cắn răng nghiến lợi lần thứ hai hít sâu một hơi: “Buông.”
Trúc yêu vô tội: “Là Đạo trưởng ngươi ôm ta tới.”
Đạo trưởng: “…”
Mặt Trúc yêu có chút hồng, khóe miệng lại mang theo ý cười không đứng đắn. Một đời của y đều tận sức đùa giỡn với bạch y Đạo trưởng cao quý lãnh diễm. Bây giờ lần đầu tiên gặp hiệu quả, mới không chịu buông đâu.
Đạo trưởng trầm mặc một lát, bỗng nhiên cắn nát đầu ngón tay của mình, viết một đạo phù trên mi tâm Trúc yêu.
Trong nháy mắt, huyết sắc biến mất vào trong da thịt trắng loáng như ngọc của Trúc yêu. Trúc yêu kinh ngạc che mi tâm: “Đạo trưởng?”
Đạo trưởng nói: “Giúp ngươi trừ tà.”
Đạo chú trừ ma này, dùng ba hồn bảy phách của hắn làm bút, lấy tinh huyết trong tâm làm mực, có thể kháng cự mọi loại tà ma.
Kể cả khi… tâm ma của chính hắn hiện thân.