Qua hai ngày, Lục Trường An bắt đầu kén cá chọn canh hạch sách Lương Tuyển đủ kiểu, lúc đó y chỉ lo học hỏi và thẹn thùng nên chưa kịp tính sổ với tên Lương đầu gỗ đáng chết này, chờ y tỉnh táo lại mới đấm ngực dậm chân hối hận.
Vì vậy y bắt đầu bắt bẻ đủ kiểu, thường xuyên bới lông tìm vết giày vò Lương Tuyển, lúc thì chê trà quá nóng, lúc lại chê cháo quá nguội, hở tí lại phạt Lương Tuyển chạy quanh sân, hơn nữa còn bắt hắn nhất định phải cởi trần chạy!
"Hừ, cứ cởi trần chạy đi, không bắt ngươi phơi nắng thì ngươi chưa chịu chuyên tâm làm việc cho gia đâu!" Lục Trường An nói thế.
Chỉ là khi y nói lời này mà hai mắt không dán chặt vào cơ bụng và cơ ngực của Lương Tuyển thì càng có sức thuyết phục hơn.
Sáng nay rời giường, Lục Trường An lại xụ mặt cáu kỉnh......!Bởi vì đêm qua y thử cây ngọc thế đầu tiên, không biết vì tâm tình không thoải mái hay cách làm không đúng, tóm lại là vừa kỳ quái vừa không thoải mái, đã vậy còn nghe tiếng bước chân Lương Tuyển đi lại ngoài phòng khiến Lục Trường An càng thêm oán hận, nếu không phải phía dưới y còn ngậm ngọc thế thì Lục Trường An đã nổi đóa ngay tức khắc.
"Đây là cháo gì thế hả! Nhạt nhẽo muốn chết! Vô dụng!" Lục Trường An nặng nề đặt đũa xuống, mắt như sắp phun lửa nhìn trừng trừng tên đầu gỗ đáng ghét này.
Lương Tuyển ngồi đối diện thờ ơ lau miệng rồi nói: "Vậy để ta lên núi bắt chim."
Trong nhà có nuôi gà, vịt và thỏ, thác nước bên kia cũng có thể bắt được cá nên không cần lo thiếu đồ ăn, nhưng Lương Tuyển biết Lục Trường An đang cố tình gây sự nên hắn tránh đi cho xong.
Lục Trường An quắc mắt nhìn hắn chằm chằm: "Bắt gì mà bắt, muốn làm biếng thì có!"
Thế là Lương Tuyển không nói nữa.
Lục Trường An nghiến răng sai bảo: "Chăn mền trên giường ta bẩn rồi, ngươi đem giặt cho ta!"
Lương Tuyển đi gom chăn màn trên giường y rồi bưng một cái chậu gỗ lớn vào nhà tắm.
Lục Trường An phất tay áo về phòng, tình cờ nhìn thoáng qua tủ quần áo, chợt nhớ tới mười bộ sa y hở hang tiêu tốn hết mấy lượng bạc của y mà chỉ mặc đúng một lần vì không có ai thưởng thức, y càng buồn bực hơn, quay người định nhấc chân đến thư phòng bên cạnh xem mấy quyển bí tịch Long Dương cho nguôi giận, Lục Trường An đột nhiên lại nghĩ, hắc, sao mình lại hồ đồ thế chứ?
Dựa vào cái gì Lương Tuyển không nhìn y thì y không mặc mấy bộ y phục kia nữa?
Lục Trường An lập tức ném quạt rồi mở tủ lấy ra áo bào sa mỏng và quần lót nhỏ xíu y mặc hôm đó, hứng thú bừng bừng thay xong thì cúi đầu nhìn một chút, chỉ thấy hai hạt đậu đỏ trước ngực mình như ẩn như hiện, eo đùi cũng nửa kín nửa hở, chưa nói đến Lương đầu gỗ, ngay cả y cũng thấy mặt đỏ tim run.
Hừ, được lắm, Lương Tuyển ngươi là đầu gỗ cứng đúng không, vậy ta sẽ từ từ mài ngươi! Xem ngươi đối phó thế nào!
Lục Trường An mang guốc gỗ lộ ra ngón chân trắng nõn như ngọc, y lạch cạch lê guốc gỗ vào nhà tắm.
Lương Tuyển quay đầu nhìn y một cái, thấy thân hình mảnh mai của y quấn trong áo bào mỏng manh, eo chân lấp ló thì ánh mắt hắn chấn động, trên mặt nóng ran, lập tức xoay đầu lại cố gắng trấn tĩnh tiếp tục giặt chăn mền.
Lục Trường An thấy thế thì đắc ý, tâm tình thoải mái.
Y ngồi trên giường đá bóng loáng, nửa dựa nửa nằm để hơi lạnh trên giường đá dần ngấm vào toàn thân, y thỏa mãn rên khẽ một tiếng rồi lười biếng mở mắt ra nhìn Lương Tuyển: "Giặt cho tốt ~ Nghiêm túc giặt đi ~ Đừng có lơ đễnh ~"
Khóe miệng Lục Trường An thấp thoáng ý cười, nhìn không chớp mắt cơ bắp trên người Lương Tuyển cuộn lên mỗi khi dùng sức vò đồ, sóng mắt y lưu chuyển, cố ý nói bằng giọng nũng nịu: "Lương Tuyển ~ Ta hỏi ngươi một chuyện nhé."
Lương Tuyển không quay lại mà chỉ ừ một tiếng.
Lục Trường An chống đầu, giống như yêu tinh trong thoại bản đầy quyến rũ nhưng sẽ khiến người ta hồn xiêu phách lạc, thanh âm lả lơi: "Hôm qua......!ta dùng ngọc thế, nhưng chỗ đó thật không thoải mái chút nào, ngươi nói xem vì sao lại như vậy?".