Lục Trường An toát hết mồ hôi mới cùng Lý Tiểu Phúc lột ra được bộ y phục bẩn thỉu trên người Lý Mộng Ngư, nếu không sợ Lý Mộng Ngư tỉnh lại sẽ biến thành cá nổ thì Lục Trường An đang mệt gần chết còn lâu mới động tay.
"Lục công tử, làm phiền ngươi đem nước tới gội đầu dùm thiếu gia nhà chúng ta đi." Lý Tiểu Phúc cầu khẩn.
Lục Trường An đang định nhấc chân đi xem Lương Tuyển: "......"
Lý Tiểu Phúc khổ sở nói: "Tóc thiếu gia vừa bùn vừa cỏ, chờ tỉnh lại thấy bẩn như thế chỉ sợ lại đòi cắt tóc mất thôi."
Lục Trường An: "............" Y rã rời ngồi phịch xuống ghế: "Mặc kệ hắn cắt tóc hay không cắt tóc, chỉ cần không cắt đầu là được, xem thời gian thì hắn cũng sắp tỉnh rồi, để hắn tự làm đi, ta mệt bở hơi tai đây này."
Y còn nói: "Chân ngươi sưng thành bánh bao rồi kìa, trước hết cứ mặc kệ đại thiếu gia nhà ngươi, ta đi lấy chút dầu thuốc đến cho ngươi tự xoa."
Lục Trường An lấy ra dầu thuốc còn dư lại từ lần trước y xoa mông rồi ném cho Lý Tiểu Phúc, sau đó đỡ thắt lưng chậm chạp đến phòng Lương Tuyển xem hắn thế nào rồi.
"Có cần nước nóng không?" Lục Trường An hỏi dò Lương Tuyển.
Lương Tuyển quay lại nhìn y: "Ngươi đừng đứng nữa mà ngồi một lát đi, ta sắp xong rồi."
Lục Trường An gật đầu ngồi xuống trong phòng Lương Tuyển xem hắn xử lý vết thương cho đại hán vạm vỡ kia.
.
Đam Mỹ Hay
Lúc nãy khi Lương Tuyển quay đầu, Lục Trường An nhìn thấy môi dưới của hắn có một vết thương nhỏ vì bị y cắn trong rừng cây tùng.
Lúc ấy tình thế nguy cấp không kịp thưởng thức kỹ càng, giờ Lục Trường An rảnh rỗi lại không nhịn được hồi tưởng dư vị lúc nãy.
Khi y dán môi mình lên môi Lương Tuyển hình như còn bị gốc râu của hắn đâm một cái, cảm giác tê tê ngứa ngứa, còn có môi Lương Tuyển......!Hắc hắc, nhìn Lương đầu gỗ cường tráng thế kia mà bờ môi lại cực kỳ mềm mại!
Mặt Lục Trường An ửng đỏ, nhếch miệng cười nhìn Lương Tuyển, thầm nghĩ lúc ấy mũi tên phóng tới, tình thế cấp bách nguy hiểm như vậy mà đầu gỗ chẳng chút do dự ôm chặt mình bảo vệ trước ngực, hừ, nếu nói hắn không có chút tình ý nào với mình thì có quỷ mới tin!
Mặc dù Lục Trường An vẫn còn lấn cấn một vài chuyện nhưng giờ phút này trong lòng vẫn nở hoa rực rỡ, vừa đẹp vừa ngọt.
Lương Tuyển xử lý xong vết thương của đại hán vạm vỡ, vừa quay đầu liền bắt gặp nụ cười ngọt ngào của Lục Trường An, hắn khẽ giật mình rồi lập tức cúi đầu, bưng chậu nước pha máu lên nói: "Chúng ta ra ngoài đi, để hắn nghỉ ngơi một lát."
Lục Trường An yêu kiều ừ một tiếng rồi theo sát Lương Tuyển.
Hai người vừa cúi đầu bước đi vừa nghĩ chuyện của riêng mình, bỗng nhiên trong sảnh chính vọng ra một tiếng hét, thanh âm của Lý Mộng Ngư lập tức nổ lên: "A a a, tay ta! Toàn là bùn! Còn có tóc! A a a, còn đây là cái gì? Phân ngựa!!!"
Lương Tuyển, Lục Trường An: "......"
Lục Trường An quyết định thật nhanh: "Đi mau!"
Nhưng không kịp nữa, Lý Mộng Ngư giống như cá nhảy ra khỏi chảo dầu, xông tới điên tiết rống to: "Nước! Nước! Nước!"
Lương Tuyển, Lục Trường An: "............"
Lý Tiểu Phúc lết chân đau khập khiễng đuổi theo: "Thiếu gia thiếu gia, trên cổ ngươi đang bị thương, phải cẩn thận!"
Hai mắt Lý Mộng Ngư đỏ ngầu nhìn Lục Trường An trừng trừng, Lục Trường An vội vàng né sang một bên rồi chỉ tay về phía nhà tắm: "Nhà tắm ở kia kìa!"
Thế là Lý Mộng Ngư lao ngay vào nhà tắm tẩy rửa trọn vẹn hai canh giờ mới vịn cửa, đầu nặng chân nhẹ đi ra.
Hắn sửa soạn ổn thỏa xong mới nhớ ra còn một chuyện quan trọng khác: "Ở đâu?! Tên thổ phỉ trời đánh kia đâu rồi?!".