Nhà Quan Hành Tam nằm ngay sau phố Hoa Liễu, nhà có ba gian, trong sân trồng một gốc đào, còn có hồ cá, hoa sen đang nở rộ, dưới hiên lác đác hoa dại, tòa nhà trông rất thanh nhã.
Ngày hôm sau Lý Mộng Ngư tới đứng trong sân nhìn ngó chung quanh cũng phải gật đầu tán thưởng, hắn lầm bầm: "Không ngờ tên kia còn có thú vui tao nhã như vậy."
Hôm qua Lục Trường An bận rộn cả ngày lẫn đêm, đi theo Lương Tuyển quét dọn khắp nhà nên giờ đang mệt mỏi đau lưng, y đỡ eo đứng dưới hiên ngáp: "Có đem đồ ăn đến không?"
"......" Lý Mộng Ngư liếc mắt nói:" Lương Tuyển đâu? Bảo hắn nấu cơm cho ngươi ăn đi."
Khóe miệng Lục Trường An hiện lên ý cười ngọt ngào: "Hắn về núi Thạch Oa lấy quần áo cho ta rồi."
Lý Mộng Ngư nhíu mày cười mờ ám: "Ồ, nhìn vẻ mặt mệt mỏi này của ngươi chắc đêm qua bị Lương Tuyển giày vò không ít nhỉ?"
Lục Trường An cười đắc ý: "Xem tiểu tử ngươi kìa, ta và đầu gỗ nhà ta đắp chăn ngủ thôi, quét dọn hơn nửa ngày nên ai cũng mệt mỏi cả, không có giày vò gì hết!"
Thật ra y cũng muốn giày vò lắm, đêm đó sảng khoái ở bờ sông khiến y nhớ mãi, mấy ngày qua đã sớm đói khát không chịu nổi!
Nhưng đêm qua vừa lên giường thì y liền bị Lương Tuyển đè xuống bắt ngủ nên không thể giày vò! Hận a!
Lý Mộng Ngư giễu cợt: "Nhìn bộ dạng ngươi sốt ruột như khỉ ấy!"
"Đúng rồi, tên Quan Hành Tam kia thế nào?" Lý Mộng Ngư ném một cái bao nhỏ sang cho Lục Trường An: "Bên trong có rượu thuốc của cha ta, đem cho hắn bóp chân đi."
"Thế thì đa tạ tiểu công tử!" Quan Hành Tam mặc quần đơn, thân trên để trần, trước ngực quấn vải trắng thông khí, chống nạng từ sảnh chính chậm rãi đi tới.
Lý Mộng Ngư hừ một tiếng: "Đừng mãi gọi "Tiểu công tử tiểu công tử" làm ta khó chịu nữa đi!"
Quan Hành Tam cười to: "Được, vậy ta sẽ gọi ngươi là Ngư nhi."
"!!!" Lý Mộng Ngư trợn mắt: "Không được, đây là cái tên rách nát gì thế!"
Quan Hành Tam rất kiên trì, hắn ngang nhiên nói: "Ngươi đã ngại "Tiểu công tử" khó chịu thì ta đặt cho ngươi một cái nhũ danh thân mật, thế nào!"
Lý Mộng Ngư: "......"
Lục Trường An nín cười.
"Thiếu gia thiếu gia!" Lý Tiểu Phúc thở hồng hộc chạy vào, thấy Lý Mộng Ngư đang đứng trong sân nói chuyện thì chống nạnh xoa ngực một hồi mới nói: "Thiếu gia, lúc nãy gã sai vặt Quế Tử của Dương công tử đến phủ chúng ta tìm ngươi đấy."
Lý Mộng Ngư ngờ vực hỏi: "Chuyện gì?"
Lý Tiểu Phúc nói: "Quế Tử lo lắng đến phát khóc, bảo là không thấy Dương công tử hai ngày nay rồi!"
Lục Trường An nhíu mày, tâm tình phức tạp hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế?"
Lý Tiểu Phúc khoát tay: "Nghe nói ba ngày trước Dương công tử uống say mèm mới về, hôm sau tỉnh lại thì vội vàng gọi Quế Tử dắt ngựa tới cho hắn, quần áo cũng không kịp mặc đã lên ngựa đi mất, nói là phải tới núi Long Hành......" Hắn lặng lẽ nhìn Lý Mộng Ngư, ngày đó Quan Hành Tam và thiếu gia nói chuyện, hắn ở ngoài cửa cũng nghe được đại khái, biết trên núi Long Hành có người mai phục chặn đường Lục Trường An.
Lý Mộng Ngư cũng mờ mịt, hắn quay sang nhìn Quan Hành Tam dò hỏi.
"Chẳng phải Dương Quan Văn sai người chặn Lục Trường An trên núi Long Hành để giáo huấn y à? Sao bây giờ Dương Quan Văn lại mất tích rồi?"
Lục Trường An nghi ngờ hỏi: "Các ngươi mắt đi mày lại có phải là biết chuyện gì mà ta không biết hay không?"
Lý Mộng Ngư đành phải kể sự thật rồi nói: "Chẳng lẽ sau khi Dương Quan Văn tìm người giáo huấn ngươi thì lại hối hận nên muốn đến cứu ngươi, kết quả bị gậy ông đập lưng ông, kéo cả mình xuống nước?"
Quan Hành Tam tặc lưỡi: "Lại còn gậy ông đập lưng ông, Tiểu Ngư Nhi ngươi học mấy câu vớ vẩn này ở đâu thế, sau này không cho nói nữa."
Lý Mộng Ngư bị mấy chữ "Tiểu Ngư Nhi" của Quan Hành Tam chọc cho đỏ mặt, hắn lẩm bẩm: "Còn giả vờ đứng đắn dạy dỗ ta nữa."
"......" Lý Tiểu Phúc mở to mắt nhìn, cái gì!!! Tiểu Ngư Nhi?! Sao có thể gọi thiếu gia nhà ta như vậy!
Quan Hành Tam lại nghiêm túc nói: "Thằng chó Vương Tứ Hải kia không chịu được thua thiệt đâu, tính tình nhỏ mọn lắm, chắc đợi trên núi Long Hành cả buổi mà không thấy Trường An nên bắt Dương Quan Văn về trút giận thôi.
Nhưng tên kia tham tiền, lại muốn buôn bán làm ăn, Dương Quan Văn dù sao cũng là tú tài, Dương gia lại là nhà quyền quý có tiếng ở thành Long Giang nên hắn chẳng dám làm ẩu đâu, chắc không lâu nữa sẽ thả người về thôi."
Lục Trường An cau mày: "Chỉ mong là thế."
Theo hiểu biết của y về Dương Quan Văn thì cho dù đêm đó mình không nể mặt hắn nhưng Dương Quan Văn cũng không đến mức trả thù mình chứ?
Quan Hành Tam đoán không sai, buổi chiều Lương Tuyển trở về đã bắt gặp Dương Quan Văn.
"Cái gì?" Lục Trường An trừng to mắt, kinh ngạc nói: "Bị Vương Tứ Hải ôm từ xe ngựa xuống?"
Lương Tuyển gật đầu, lúc hắn về phải đi ngang thành Tây, đúng lúc trông thấy xe ngựa của Vương Tứ Hải nên đi theo, không ngờ lại thấy xe ngựa đến thẳng biệt viện của Dương Quan Văn ở thành Tây, Dương Quan Văn cúi đầu bị Vương Tứ Hải ôm ra khỏi xe ngựa, sau đó bị ôm vào nhà.
Quan Hành Tam chợt nhớ tới cái gì, khóe miệng nhếch lên cười nói: "À quên, nghe nói thằng chó Vương Tứ Hải kia lúc trước ở trên núi từng nuôi mấy nam sủng, chắc bây giờ nhìn trúng Dương Quan Văn rồi."
Mọi người: "......"
Lục Trường An trở về phòng, còn đang nhíu mày suy nghĩ chuyện Dương Quan Văn thì Lương Tuyển đã ôm mặt y hôn một cái thật mạnh.
"Nghĩ gì thế!" Lương Tuyển tỏ vẻ hậm hực không vui, đêm đó hắn xông vào Dương phủ cũng nghe được mấy câu sau của Dương Quan Văn, biết người kia thích Trường An lại còn gài bẫy y, trong lòng vừa ghen tuông vừa tức giận, nếu không có việc này thì sớm muộn gì hắn cũng cho tên kia một bài học!
Lục Trường An bị hôn đến mềm nhũn nên không còn xoắn xuýt chuyện Dương Quan Văn nữa, y dò xét sắc mặt Lương Tuyển, sau đó ngạc nhiên nói: "Ồ? Ngươi ghen à?"
Lương Tuyển nghiêng đầu đi không chịu thừa nhận.
Lục Trường An vui mừng đến mức vẫy đuôi, dương dương đắc ý nhếch miệng cười, y còn cố ý trêu chọc: "Ầy, kỳ thật Dương huynh gặp chuyện này ta quả thực rất lo cho hắn, dù sao hắn cũng là đồng môn với ta nhiều năm, tuy làm chút chuyện hồ đồ nhưng thật sự rất tốt với ta, huống hồ hắn còn có tài, tính tình thì......"
Lương Tuyển quay lại vươn tay ôm chặt Lục Trường An vào lòng rồi hôn mạnh bạo để chặn cái miệng huyên thuyên của đối phương! Dùng sức mút vào! Đến khi hút cạn không khí trong ngực Lục Trường An mới từ bi thả người ra.
Bờ môi Lục Trường An sưng đỏ, đầu lưỡi bị mút tê dại, trên mặt đỏ bừng, dựa vào người Lương Tuyển thở hổn hển, rốt cuộc không huyên thuyên nổi nữa.
Lục Trường An uống một ngụm trà hạ nhiệt trên mặt rồi hỏi: "Ngươi đem quần áo gì cho ta đấy? Nấu nước cho ta tắm rửa đi."
Y cởi bao đồ to mà Lương Tuyển vừa lên núi mang về: "!!!"
Lục Trường An giương mắt nhìn mấy hộp thuốc cao trong bao quần áo, bỗng nhiên bên tai đỏ bừng, đầu gỗ hắn hắn hắn thế mà còn đem cả thuốc cao dưỡng hậu đình tới cho mình!
Trên mặt Lương Tuyển nóng ran, chỉ cùng người mình thích đắp chăn nói chuyện ôm ngủ hai đêm, không riêng gì Lục Trường An mà hắn cũng thấy giày vò lắm.
Hắn cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ, huống chi bây giờ tâm ý đã tương thông với Lục Trường An nên tất nhiên có khát vọng tiến thêm một bước thân mật với y.
Lục Trường An nuốt nước miếng, tim đập rộn ràng cầm hai hộp thuốc cao lên, sau khi chế xong thuốc cao đã xảy ra quá nhiều chuyện, y cũng chỉ mới bôi hai lần!
Giờ nghĩ lại mới thấy hối hận! Nếu lúc trước y kiên trì bôi thuốc cao thì chẳng phải bây giờ đã có thể cùng Lương Tuyển......trực tiếp làm chuyện thoải mái kia rồi sao!!!
Lục Trường An ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh cực kỳ xinh đẹp, y bĩu môi cố ý hỏi: "Sao ngươi đem cả thứ này tới vậy?"
Yết hầu của Lương Tuyển trồi lên trồi xuống, hắn đưa tay nâng cằm Lục Trường An rồi đặt một nụ hôn lên môi y.
Hắn nói: "Ta muốn ngươi."
Thắt lưng Lục Trường An mềm nhũn, bị câu nói tràn ngập ham muốn chiếm hữu lại cực kỳ quyến rũ của Lương Tuyển làm cho cả người khẽ run lên.
Khóe miệng y hiện lên ý cười vừa đắc ý vừa chờ mong, ấp úng làm nũng: "Nhưng, nhưng ta, ta trước kia tự mình bôi thật không thoải mái nha."
Y cố tình nhấn mạnh ba chữ "tự mình bôi" đầy vẻ ám chỉ.
Ánh mắt Lương Tuyển nóng rực, hắn nắm vành tai Lục Trường An nhẹ nhàng xoa nắn rồi khàn giọng nói: "Vậy ta bôi giúp ngươi.".