Mọi người đều sợ đến ngây người trước sự thay đổi đột ngột này. Đang yên đang lành, bỗng có một chiếc xe việt dã xông thẳng vào tiệc mừng thọ, mọi người đều không kịp phản ứng. Mộc Quy Phàm nhìn về phía một bóng dáng nhỏ bé trong đám đông. Cô bé mặc một chiếc đầm xòe màu trắng với hai bím tóc nhỏ. Đôi mắt to tròn, đôi má phinh phính sữa, khi mím môi má càng phính hơn. Dễ thương và mềm mại. Hồi nãy Mộc Quy Phàm nhìn thấy Túc Bảo từ xa, cô bé đang tức giận nhìn đám người chặn đường, trong mắt chất chứa sự phòng bị, giống một con thú nhỏ có thể nổi đóa bất cứ lúc nào. Như thể cô bé có thể thực hiện cú ném vai với đám người đó. Ha, nhóc con thú vị quá. Lúc này Túc Bảo cũng đang đánh giá Mộc Quy Phàm, đây là ba của bé sao? Túc Bảo cố gắng ngửa cổ, chỉ cảm thấy ba mình thật cao. Cậu cả đã cao rồi, ba cô bé còn cao hơn một cái đầu. Nổi bần bật giữa đám đông, nếu người khác là gà, ba cô bé chính là một con hạc trắng chân dài, ưm, thành ngữ đó gọi là gì nhỉ…. Cao như này thì vào cửa sẽ đụng phải khung cửa thật đó nha….. Suy nghĩ của Túc Bảo bỗng bị bóp méo, bỗng nhiên muốn xem thử người ba này có va vào khung cửa rầm một tiếng hay không. Đám người sửng sốt ban nãy đã hoàn hồn. Một người được nhà họ Mộc coi là khách quý vội vàng chạy tới, cung kính nói: “thủ trưởng Mộc!” Mọi người lập tức ồ lên, hóa ra đây chính là Mộc chiến thần. Chính là vị chiến thần bảo vệ Long quốc, đến những nhân vật lớn chỉ có thể trông thấy trên tivi cũng vô cùng chiếu cố khi gặp anh! Lúc này bà cụ Mộc mới định thần lại, kích động chống gậy đi lên trước, khoa trương hét lớn: “Cháu trai, cháu trai ngoan của bà nội! Cuối cùng con cũng về rồi, huhu huhu.” Ông cụ Mộc cũng kích động không thôi, trưng ra bản mặt mừng vui thanh thản: “Tốt, tốt, trở về là tốt rồi, bà nội con mong con lâu lắm rồi, biết con thi hành nhiệm vụ chưa thể về, ruột gan bà nội con cồn cào như lửa đốt , ăn không ngon ngủ không yên….” Bà cụ Mộc lau nước mắt: “Con lớn rồi, cao quá! Lần ly biệt này hơn mười mấy năm, còn nhớ con hồi bé, bà nội bế con dỗ con, hát cho con nghe….” Mộc Lập Quần niềm nở chào đón: “Anh, anh về rồi, biết anh muốn tới chúc thọ bà nội nên cả nhà mình đều mong anh về đấy!” Quản gia Chương cũng rất đắc ý, rạng rỡ nói: “Đại thiếu gia, mời cậu mau vào trong, tôi xách đồ giúp cậu…” Đám người nhà họ Mộc không quan tâm tình hình thực tế gì, nào gọi cháu trai, anh trai, thiếu gia các kiểu…. Như thể Mộc Quy Phàm là trụ cột của nhà họ Mộc. Môi Mộc Quy Phàm thoáng cười mà như không, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào quản gia Chương khiến anh ta chôn chân tại chỗ. Bàn tay duỗi ra muốn xách hành lý của quản gia Chương cứ vậy mà bất động giữa không trung, cả người anh ta ướt đầm mồ hôi. Chuyện gì thế này? Sao anh ta có cảm giác đại thiếu gia muốn giết chết mình vậy nhỉ? “Vội cái gì?” Mộc Quy Phàm quét mắt nhìn xung quanh một vòng: “Nói xem, ban nãy có chuyện gì?” Giọng nói của anh rất dễ nghe, nhưng lại pha chút lạnh lẽo chết chóc. Bà cụ và ông cụ Mộc quá phấn khích nên không để ý tới câu nói đầu tiên Mộc Quy Phàm đã nói lúc nhảy từ trên xe xuống. Gì mà con gái của anh… hoàn toàn không nghe thấy. Dù sao các lãnh đạo cũng nói Mộc Quy Phàm chưa kết hôn và có con nên trong tiềm thức họ hoàn toàn không nghĩ đến điều đó. Ông cụ Mộc thờ ơ liếc Túc Bảo một cái, khoát tay nói: “Ôi, mấy người ngoài lề không quan trọng thôi mà! Ông nội biết con muốn ra mặt thay ông bà nội, phải không? Bỏ đi, con mới về…” Bà cụ Mộc vừa lau nước mắt vừa nói: “Ừm, đừng quan tâm tới, một đứa bé không có giáo dưỡng thôi mà…” Mắt Mộc Quy Phàm như dần đóng băng, lạnh giọng nói: “Đừng, đã đụng đến người của Mộc Quy Phàm tôi rồi thì đương nhiên phải tính sổ chứ.” Lòng bà cụ Mộc hân hoan quá đỗi. A, hóa ra đây chính là cảm giác có ngọn núi cao làm chỗ dựa. Thật ngang ngược nhưng cũng cho người ta cảm giác an toàn. Bà cụ Mộc thở dài một tiếng, giả dối nói: “Cũng không có gì, con nhóc này là con cháu nhà họ Tô, mấy hôm trước tới đòi nhận người thân, kêu ba con nhóc là người nhà họ Mộc chúng ta!” “Sau đó bị nhà chúng ta từ chối, tuy lão tư ham chơi nhưng luôn có chừng mực, không thể nào có đứa con rơi như này được.” “Có lẽ sau khi bị từ chối họ thù dai chăng, ban nãy con nhóc này tự ngã còn đổ cho quản gia Chương đẩy nó, cậu con nhóc cũng không thèm nói lý lẽ gì mà đánh quản gia luôn!” Ông cụ Mộc gật đầu bổ sung: “còn làm vỡ luôn lọ hoa cổ của ông nội, rõ là, không có chút phép tắc và giáo dưỡng nào!” Ông cụ và bà cụ Mộc nhìn hai cậu cháu Túc Bảo, đáy mắt nhuốm vẻ khinh miệt. Nhìn đi, cháu trai họ muốn trả lại công bằng cho họ rồi đó! Đã nói rồi mà, gia tộc giàu có nhất châu Á cũng không là gì trước mặt cháu trai họ. Quả nhiên nghe Mộc Quy Phàm nói: “Vu khống đúng không? Còn làm vỡ một lọ hoa cổ?” Ông cụ Mộc: “Đúng, ông nội căn dặn bày lọ hoa này ra vì muốn chào đón con đấy…. ôi, mấy trăm triệu đó.” Ánh mắt ông cụ hơi lảng tránh. Chẳng phải nhà họ Tô giàu lắm ư? Tiện thể lừa họ mấy trăm triệu luôn. Mộc Quy Phàm nhìn những giàn hoa cân đối dựng đứng hai bên sân, mỗi giàn hoa đều được cẩn thận đặt hai chiếc bình cổ. “Quả thật rất đáng tiếc.” anh khẽ thở dài. Còn chưa đợi nhà họ Mộc nói gì. Mộc Quy Phàm bỗng túm lấy quản gia Chương, chỉ nghe thấy rầm một tiếng. Quản gia bị ném ra ngoài, hất văng vài giàn hoa rồi cả người rơi xuống đất. Tất cả những chiếc bình cổ trên giàn hoa rơi lẻng xẻng xuống, vỡ tan thành trăm mảnh. Túc Bảo không khỏi tròn mắt ngỡ ngàng. Wow! Ngầu quá nha! Quản gia Chương lăn ra sân, khụ một tiếng nhổ ra một ngụm máu, nằm bẹp trên đất, đau đớn run rẩy. “Đại… đại thiếu gia…” quản gia kinh hãi nói. Sao lại đánh anh ta?! Ông cụ và bà cụ Mộc cũng sững sờ, vô thức nói: “Nhầm rồi, đánh nhầm người rồi…” Ông cụ Mộc đau lòng muốn chết, trái tim như rỉ máu! Món đồ cổ của ông cụ! Mộc Quy Phàm cười đến là tà ác: “Ồ, xem này, thế mà tôi cũng quên mất.” Hai ông bà cụ nhà họ Mộc thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng Mộc Quy Phàm nói quên mất quản gia Chương là người nhà họ Mộc. Không ngờ lại thấy Mộc Quy Phàm cởi bỏ áo giáp và đồng phục của mình rồi ném vào xe. Lúc này anh mặc một chiếc áo phông màu đen, bắt đầu bẻ ngón tay kêu rắc rắc. Mộc Quy Phàm sải bước đi tới rồi ngồi xổm trước mặt quản gia Chương đang hộc máu. Quản gia cuống quýt nói: “Không sao đâu… đại thiếu gia… tôi….” Mộc Quy Phàm ngắt ngang lời anh ta: “Đương nhiên có vấn đề rồi, hồi nãy tôi quên chưa cởi bỏ quân phục đã đánh anh…” “Anh cứ coi như ban nãy chưa hề đánh anh nhé.” Cấp dưới của Mộc Quy Phàm chỉ biết nhìn thẳng phía trước, không liếc ngang liếc dọc: “..” Cả nhà họ Mộc ù ù cạc cạc. Ý.. ý gì thế? Chỉ nghe rắc một tiếng, Mộc Quy Phàm bóp nát xương cổ tay của quản gia Chương. “A!” quản gia kêu thảm thiết. “Suỵt”” Mộc Quy Phàm chau mày: “Ồn quá!” Dứt lời anh đứng dậy, tiện chân đá một cước! quản gia Chương bay văng ra, rơi trúng giàn hoa còn sót lại khiến giàn hoa cùng mấy món đồ cổ vỡ nát. Quản gia Chương nằm bẹp trong vườn hoa, không rõ sống chết. Mộc Quy Phàm định thần, thản nhiên đi ngược trở lại, hỏi: “Hồi nãy tôi không nghe rõ.” “Là ai muốn thay tôi dạy dỗ con gái tôi?” Vừa nói xong câu đó, Mộc Quy Phàm đã đứng trước mặt Túc Bảo. Anh khom người bế Túc Bảo lên! Mọi người!!! Gì cơ? Túc Bảo… là con của Mộc chiến thần ư? Người nhà họ Mộc kinh hãi, tay chân lạnh toát.