*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tự mấy đứa xem mà làm đi.” Diêu Thi Duyệt nở một nụ cười kỳ quặc với cậu: “Mẹ của con chống đỡ được đến bây giờ có lẽ cũng sắp tắt thở rồi, chỉ trong mấy ngày nay thôi.”
“Có muốn tới gặp mẹ con lần cuối hay không, con tự nghĩ đi.”
Diêu Thi Duyệt nói, quả quyết buông tay Tô Tử Du ra.
Tâm lý của con người chính là như vậy, khi bạn bị người ta nắm chặt thì không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, nhưng khi bạn đột nhiên bị buông ra, đáy lòng sẽ hoảng loạn một cách khó hiểu.
Tâm lý này được Diêu Thi Duyệt hiểu rõ một một, đáy lòng Tô Tử Du quả thật càng ngày càng bất an, cậu nắm lấy tay Tô Tử Chiến thấp giọng nói: “Anh!”
Tô Tử Chiến mím môi, sắc mặt lạnh lùng nói với Tô Tử Du: “Ngu ngốc!” . 𝙏rải nghiệm đọc 𝒕r𝗎yện số 1 𝒕ại ﹎ 𝙏𝚁𝗨𝙈𝙏 𝚁𝗨YỆN﹒𝙑N ﹎
Cậu không có cảm xúc lưu luyến nhiều giống như Tô Tử Du, người mà mình sắp mười tuổi rồi cũng chưa từng gặp qua, nên cậu không quá mẫn cảm với từ “mẹ” này.
Vì thế Tô Tử Chiến quan sát mọi chuyện rất rõ, Diêu Thi Duyệt dùng chuyện này để bắt chẹt Tô Tử Du, cho dù đi cùng cô ta thì đã sao?
Người ta sẽ cho cậu đạt được mong muốn dễ dàng chắc?
Nhưng Tô Tử Du không giống, đáy lòng cậu vẫn có chút cố chấp, khát vọng tình thương của mẹ là một mặt, mặt khác là muốn chất vấn bà ấy, rằng vì sao lại có thể vứt bỏ mặc kệ cậu và anh hai.
Chỉ trong mấy giây giằng co này.
Bảo vệ đã cầm theo cái nĩa chạy tới.
Trường học này có khá nhiều con cái nhà giàu có quyền thế đang theo học, trang thiết bị của bảo vệ vô cùng hoàn hảo, biểu cảm thì cực kỳ hung ác.
Nghe nói có người giả mạo phụ huynh muốn bắt cóc trẻ nhỏ, bảo vệ hiểu lầm nhìn thấy Diêu Thi Duyệt thì lập tức phóng nĩa qua.
“Ai da!” Diêu Thi Duyệt không ngờ tên bảo vệ này lại hùng hổ như vậy!
Cô ta ngờ không kịp đề phòng, đặt mông ngã ngồi dưới đất, cực kỳ chật vật.
“Anh!” Diêu Thi Duyệt vô cùng tức giận: “Anh có biết tôi là ai không! Tôi là vợ của tổng giám đốc Tô – người đứng đầu tập đoàn Tô thị, anh dám đối xử với tôi như vậy hả!”
Bảo vệ: “Ồ, thế thì tôi là tổng giám đốc Tô nè! Sao tôi lại không biết mình có một người vợ là cô thế?”
Khoác lác? Anh ta cũng biết nhé!
Tổng giám đốc Tô là ai chứ? Là người mà cô ta cũng xứng trèo cao à?
Bảo vệ từng trông thấy Tô Nhất Trần từ xa, ấn tượng quá sâu sắc, dù sao nhìn người phụ nữ ở trước mặt này kiểu gì cũng cảm thấy giống bọn buôn người, chắc chắn tổng giám đốc Tô không bị mù, sao có thể nhìn trúng một người phụ nữ như vậy chứ.
Nếu nhìn trúng thật, vậy thì anh ta cũng chỉ đang thực hiện chức trách của mình thôi, anh ta sợ cái con khỉ.
Diêu Thi Duyệt tức chết mất nhưng không thể làm gì được, dù đang rất sốt ruột nhưng cũng không có cách nào cả, xem đồng hồ thì thấy đã đến giờ rồi.
Cô ta vừa mới bò dậy, lại bị bảo vệ cầm nĩa ngăn lại: “Thành thật một chút! Tay trái nhéo tai phải, tay phải nhéo tai trái, ngồi xổm xuống cho tôi!”
Diêu Thi Duyệt vừa mới nói một câu: “Láo xược!”
Chợt nghe “xẹt xẹt” một tiếng, bảo vệ lôi dùi cui điện ra quật ngã cô ta.