*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Túc Bảo chạy tới xoa đầu Hân Hân, mặt lộ vẻ áy náy: “Xin lỗi chị Hân Hân! Em mải lo chuyện đổi tên cho Bá Tổng trên xe mà quên mất chị.”
Dừng một chút, bé nói thêm: “Lần sau khi đặt tên cho con chó, em chắc chắn sẽ nhớ đến chị!”
Hân Hân nhận ra người trước mặt là Túc Bảo, ồ thế ổn rồi.
Cô bé nói: “Không sao đâu, không sao đâu. Thế Bá Tổng đổi tên chưa em?”
Đang nói chuyện, cô bé toan đứng dậy thì nghe thấy một tiếng kẹt lớn, đầu cô bé bị kẹt trong lan can sắt…
Mọi người đều choáng váng.
Mộc Quy Phàm thầm nghĩ số tiền bịt miệng kia coi như công cốc rồi.
“Hỏng rồi, làm thế nào bây giờ?” Tô Tử Du sửng sốt: “Nếu gọi lính cứu hỏa tới mở cửa thì lúc về đến nhà chắc chắn sẽ rất muộn”
Khi đó, bà nội nhất định sẽ nghi ngờ, thế thì không chỉ có dượng bị xử phạt, mọi người cũng chịu tội chung.
Túc Bảo vội vàng an ủi: “Không sao, không sao! Chúng ta không sao đâu!”
Bé nhìn trái ngó phải: “Mọi người đứng gần che cho con, con có thể bẻ cong hàng rào!”
Lúc này, chú bảo vệ đã bước tới.
Tô Tử Du lắc đầu: “Không được… ở đây còn có camera… Hay chúng ta dồn lực đẩy đầu Hân Hân về sau.”
Hân Hân buồn bã khóc: “Rớt tai thì phải làm sao?”
Mộc Quy Phàm chống tay lên cằm: “Theo kinh nghiệm của dượng thì không rơi ra đâu.”
Tô Nhất Trần: “…”
Không nghe nổi nữa rồi, anh quay lại và giải thích tình hình cho nhân viên bảo vệ.
Tô Tử Chiến trầm giọng nói: “Con nít có đầu to thân nhỏ, đầu có thể đi qua đâu thì thân ắt đi qua đó.”
Hân Hân sửng sốt: “Ý anh là thế này à…?”
Chưa kịp nói xong cô bé đã nghiêng người luồn ra ngoài, quả nhiên hết mắc kẹt.
Túc Bảo: “Ồ! Anh cả thật lợi hại!”
Cô bé con nhìn Tô Tử Chiến với đôi mắt đong đầy ngưỡng mộ.
Tô Tử Chiến không khỏi quay đầu đi, nhưng lòng cậu lại rạo rực như nở hoa.
Cảm giác được em gái tôn thờ thật tuyệt vời…
Mộc Quy Phàm nhất thời không nói nên lời, chờ chút, quy tắc trẻ con đầu chui lọt thân ắt chui lọt này anh biết mà, sao lại để nhóc Tô Tử Chiến cướp lời nhỉ?
Tô Nhất Trần đang đăng ký tại phòng bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ nói: “Anh Tô, vừa tan trường có một người phụ nữ giả làm vợ anh, Tô tiểu thiếu gia suýt chút nữa đã bỏ đi cùng cô ta.”
“Ai, trẻ con thật đáng thương, ngày thường trông cũng thông minh khó bị gạt, nhưng vì quá khao khát tình mẫu tử mà…”
Đôi tay đang cầm bút của Tô Nhất Trần hơi khựng lại, sau đó anh đưa cuốn sổ có chữ ký cho bảo vệ, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Nhân viên bảo vệ nói không cần cảm ơn và nhìn Tô Nhất Trần cùng đám người rời đi.
Một nhân viên bảo vệ trẻ tuổi khác bước tới thì thầm: “Ồ, chú Ngưu, sao chú không kể công cho Tô tổng biết? Vừa rồi chính chú đã kéo kẻ buôn người đi mà.”