*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con chó hoang và Thủ Vọng chạy theo phía sau, con chó hoang chạy nhanh để thăm dò con đường phía trước, đánh hơi đây đó.
Thủ Vọng ngoan ngoãn theo sát Túc Bảo, hệt như một cụ già lo lắng bảo vệ bé con.
Mộc Quy Phàm mỉm cười, thấp giọng nói: “Vạn Bát Thực, anh bám theo trông chừng tiểu thư, đảm bảo an toàn cho con bé.”
Dừng một chút, anh nói thêm: “Thứ nhất, phải giữ khoảng cách nhưng vẫn đảm bảo an toàn. Thứ hai, hãy nghe lời Túc Bảo vào thời điểm quan trọng. Thứ ba, chỉ cần đảm bảo Túc Bảo được an toàn. Đừng quấy rầy con bé. Nếu thấy con bé làm gì kỳ quặc cũng đừng lên tiếng hỏi, cứ âm thầm lắng nghe thôi nhé.”
Vạn Bát Thực: “Rõ!”
Dứt lời, anh ấy lập tức bám theo.
Mộc Quy Phàm là người cuối cùng rời đi, đầu tiên anh đến một cửa hàng nào đó lấy chiếc xe moto, sau đó bám theo mấy đứa trẻ.
Sau khi mọi người đi hết, rèm của căn phòng trên tầng hai nhà họ Tô được mở ra.
Bà cụ Tô im lặng nhìn bóng đêm, thì thầm: “Có Mộc Quy Phàm bên cạnh thì bọn trẻ sẽ được an toàn, ông có nghĩ vậy không?”
Ông cụ Tô đang ngáy….
Bà cụ Tô trợn mắt, dùng lòng bàn tay đánh vào đầu ông cụ.
Ông cụ mơ màng lẩm bẩm điều gì đó rồi quay người tiếp tục ngủ.
Túc Bảo và Tô Tử Du đang đứng ở ven đường, toan gọi một chiếc taxi, nhưng giữa đêm khuya nên rất khó gọi xe.
Đột nhiên tiếng động cơ vang lên phía sau đám nhóc.
Một chiếc mô tô rất ngầu dừng trước mặt bọn trẻ, Mộc Quy Phàm nâng kính chắn gió trên mũ bảo hiểm lên, khẽ nhếch môi: “Bé con, nửa đêm đi đâu vậy?”
Hai mắt Túc Bảo sáng lên: “Ba!”
Mộc Quy Phàm đưa cho bé một chiếc mũ bảo hiểm nhỏ màu hồng và nói: “Đội vào.”
Tô Tử Du mở to mắt!
Mộc Quy Phàm đưa hai chiếc mũ bảo hiểm cỡ nhỏ cho anh em Tô Tử Du.
Tô Tử Du phấn khích đội mũ bảo hiểm, chờ đợi cuộc phiêu lưu đêm nay.
Cậu ngồi phía sau Mộc Quy Phàm, Tô Tử Chiến ngồi cuối, Túc Bảo ngồi phía trước, trong vòng tay của Mộc Quy Phàm.
“Nắm chặt nha.” Mộc Quy Phàm vặn ga, chiếc môtô gầm lên ngạo nghễ.
Tô Tử Du nhanh chóng ôm lấy dượng mình, nhưng Tô Tử Chiến lại không thèm ôm em trai mà giữ tay trên kệ sau xe máy.
Không thể ôm được, làm thế khác gì một cô bé?
Kết quả là, chiếc xe máy gầm lên và suýt hất văng Tô Tử Chiến.
Cậu nhanh chóng ôm lấy em trai, thậm chí ôm chặt đến mức Tô Tử Du suýt nghẹt thở.
Trong mắt Mộc Quy Phàm hiện lên ý cười, sau đó anh tăng tốc, chiếc mô tô lao ra như một con báo đen trong đêm tối.
Con chó hoang và Thủ Vọng ngơ ngác hít bụi phía sau.
Thế này thì sao mà đuổi theo được?