*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Túc Bảo gật đầu: “Đi chứ! Anh đừng sợ. Nếu gặp thứ gì không sạch sẽ em sẽ dạy anh thần chú chín chữ!”
Tô Tử Du lập tức vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe.
Túc Bảo ngừng cười, nghiêm túc nói: “Lâm Binh Đẩu Giả, Giai Trận Liệt Tiền Hành!”
Trong phút chốc, một cơn gió quét qua người Túc Bảo, tóc bé bị gió thổi tung, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ mũm mĩm đáng yêu giờ đây lại có vẻ trang nghiêm khó hiểu.
“Anh, anh nhớ chưa?” Túc Bảo hỏi.
Tô Tử Du: “A…? Nói lại lần nữa đi.”
Tiếng Trung của cậu thực sự không tốt, cậu không nhớ lắm.
Tô Tử Chiến hừ lạnh một tiếng, cậu nghe một lần là nhớ luôn.
Thần chú chín chữ có thể dùng để tự vệ và trừ tà, xua đuổi tà ma và cầu phúc.
Trước đây Tô Tử Chiến cũng không tin, trên đời này sao có thể có nhiều điều thần kỳ như vậy?
Nhưng bây giờ em gái cậu nói thì… cậu tin.
Túc Bảo đọc lại, lần này gió mạnh hơn, bao vây lấy bé, Tô Tử Du sững sờ.
Chết tiệt, thật tuyệt vời!
Chẳng ngờ lại có ngày cậu có thể học được một phép thuật lợi hại đến vậy?
Tô Tử Du lập tức đọc theo, nhưng chung quanh đều là côn trùng kêu ríu rít, căn bản không có gió.
“…”
Chắc cậu đọc không đúng thời điểm ý mà!
Chín chữ này phải được sắp xếp theo một quy luật đều đặn, mỗi chữ có khoảng cách vài giây, giả sử phép thuật phát huy tác dụng theo một sự sắp xếp nhất định thì cậu chỉ cần tính toán khoảng cách và thời gian tạm dừng giữa mỗi chữ. Đọc ngắt nghỉ hệt như em gái cậu thì nhất định có hiệu quả.
Tô Tử Du đang tính toán trong đầu, nhớ lại từng biểu cảm và cử động của em gái mình khi bé niệm chú chín chữ vừa rồi…
Bất giác, cậu đã bị bỏ lại sau cùng.
Tô Tử Du ngẩng đầu lên, không biết vì sao em gái cùng anh trai lại cách xa như vậy, hai người họ sắp biến mất trên núi rồi.
“Em ơi…” Tô Tử Du vội đuổi theo.
Lúc này, một bàn tay xương xẩu đặt lên vai cậu.
Tô Tử Du giật mình, cứng người liếc mắt quan sát…
Thấy ngón tay khô gầy bị cháy đen, móng tay cũng biến thành màu đen.
Cậu bé lập tức sợ hãi, da đầu như muốn nổ tung, âm thanh kẽo kẹt sau lưng vang lên giống như có người giẫm lên cành cây đi về phía cậu…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tô Tử Du kêu lên một tiếng sợ hãi, cậu nhắm mắt kêu to: “Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành!”
“Lâm binh đấu giả… Giai trận liệt tiền hành!”
Cậu bé vừa niệm vừa kêu to chạy về phía trước.
Đột nhiên một bàn tay kéo cậu lại, Tô Tử Du bị dọa đến mức bụng dưới xiết chặt, cảm giác không nhịn được nước tiểu nữa…
Túc Bảo thở hổn hển hỏi: “Anh nhỏ, anh làm gì vậy?”