Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 139: hãy nghe tôi giải thích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong video, một người đàn ông đang cầm dao phay quỳ trên mặt đất, vừa dập đầu vừa hét to: [Túc Bảo, xin lỗi! Tôi là người đã lập lời thề rằng sẽ quỳ xuống đất dập đầu vào ngày hôm đó! Tôi tên là Thượng Thanh Bắc! Ba mẹ của tôi hy vọng tôi có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại nhưng không ngờ tôi lại bạo lực mạng một cô bé ở trên mạng như vậy! Tôi rất hối hận! Tôi sai rồi! Sau này tôi sẽ không bao giờ tung tin bịa đặt ở trên mạng nữa! Đàn ông nói được thì làm được, hôm nay tôi sẽ chặt đứt ngón tay của mình dưới sự chứng kiến của cộng đồng mạng!] Nói xong anh ta quả thật đã đặt ngón tay lên cọc gỗ, vung dao phay chém xuống, chặt vào chính ngón trỏ của mình! Video không được làm mờ, chỉ là khi chặt xuống, hình ảnh đã được xử lý thành màu đen trắng. Người đàn ông kêu thảm thiết một tiếng, máu tươi phun ra, anh ta che ngón tay lại đau đớn lăn lộn trên mặt đất, lại cố gắng chịu đựng nhặt ngón trỏ vừa chặt xuống của mình lên, nở một nụ cười bệnh hoạn trước máy quay: [Các anh em nhìn đi, tôi chặt thật rồi nè… Mọi người đã cảm nhận được sự chân thành của tôi rồi chứ…] Hình ảnh đen trắng nhưng lại có phần quỷ dị hơn cả khi có màu. Túc Bảo sợ tới mức ném phăng điện thoại ra ngoài! Bởi vì bị bạo lực mạng, nhà họ Tô quyết định chờ sự việc hoàn toàn lắng xuống mới cho Túc Bảo đi mẫu giáo tiếp. Bà cụ Tô đẩy cửa tiến vào, vội vàng hỏi: “Sao thế con?” Túc Bảo nhào vào lồng ngực bà cụ Tô. “Bà ngoại, những người này thật là đáng sợ…” Túc Bảo nghẹn ngào nói. Bé đã gặp qua rất nhiều ma quỷ, có con mất đầu, thậm chí tay chân đều đứt hết… Bé đều không thấy sợ một chút nào hết. Nhưng Túc Bảo lại không ngờ, những người mà bé nhìn thấy ở trên mạng còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Bà cụ Tô vỗ về Túc Bảo: “Đừng sợ, có bà ngoại ở đây!” Túc Bảo mím chặt môi, vẫn không nhịn được hỏi: “Vì sao những người đó lại làm như vậy thế ạ? Rõ ràng là đang xin lỗi nhưng sao lại trông rất đáng sợ quá.” Bà cụ Tô thở dài, bà cụ ôm bé con vào lòng, thấp giọng nói: “Trên đời này, luôn có những kẻ vì tiền mà biến thành loại người không ra người quỷ không ra quỷ.” “Trước kia chúng ta kiếm tiền, biết mình cần phải cố gắng, phải chịu khổ, cho nên chúng ta mài giũa ý chí, bước từng bước về phía trước, làm đến nơi đến chốn.” “Nhưng hiện tại sự nổi tiếng là vua, ai nắm giữ sự nổi tiếng, cho dù là một kẻ chẳng có tí kiến thức nào cũng có thể giàu có ngay trong một đêm.” “Sự nổi tiếng đã tạo cho bọn họ một sự ảo tưởng rằng, chỉ cần vươn tay ra là có thể nắm được sự nổi tiếng trong tầm tay, cho rằng mình chỉ cần tuỳ tiện đăng một video lên mạng, là có thể lập tức bùng nổ.” Sau khi nổi tiếng, bắt đầu livestream bán hàng, livestream xin quà, livestream nhận quảng cáo… “Vì để lấy được quà cáp mà có thể làm trò hề, nếm qua ngon ngọt một lần rồi thì sẽ không bao giờ muốn làm những công việc mà cần phải bỏ ra nhiều công sức khác nữa, chỉ biết dùng càng nhiều hành vi cực đoan để đổi lấy càng nhiều sự nổi tiếng…” Túc Bảo nhẹ giọng nói: “Vậy, bọn họ có còn là người nữa không ạ?” Bà cụ Tô vuốt mái tóc mềm mại của Túc Bảo, không biết phải trả lời như thế nào. Sự nổi tiếng sẽ khiến con người ta phát điên, khiến người ta ảo tưởng rằng mình có thể giàu có chỉ trong một đêm, nhưng trên thực tế nó không khác gì đang đánh bạc trong thầm lặng. Nào biết rằng, sự nổi tiếng mới là quý nhất. Có người đã phải bỏ ra công sức nhiều hơn những người khác hàng trăm ngàn lần nhưng lại có người đánh đổi bằng tôn nghiêm khi được là một con người của mình. Từng bước sa vào, đến cuối cùng sẽ trở thành con nghiện, đến cuối tâm lý cũng sẽ thay đổi một cách vi diệu, giống như chỉ cần có tiền thì cái gì cũng không còn quan trọng nữa. “Được rồi, con xuống dưới kiếm gì ăn đi!” Bà cụ Tô hiền từ nhìn bé: “Sau này không được nghịch điện thoại nữa.” Túc Bảo ngoan ngoãn nhặt điện thoại lên, giao cho bà cụ Tô: “Dạ dạ!” Cô nhóc chạy lên ban công, vẫy tay nói: “Tiểu Ngũ đi thôi, ông nội rùa cũng đi đi!” Tiểu Ngũ lập tức phành phạch bay qua, đậu ở trên vai Túc Bảo, dụi đầu nhỏ vào Túc Bảo. Vừa dụi còn vừa nói: “Only~ You are my only~” Túc Bảo không nhịn được mà cười khanh khách, nhanh chóng ném hết những chuyện ở trong điện thoại ra sau đầu. Thấy Túc Bảo rời đi, cụ rùa mới thò đầu ra, cũng chậm rãi đi theo. Nhân lúc Túc Bảo đang ăn cơm, bà cụ Tô lặng lẽ mở điện thoại ra, tìm được video mà Túc Bảo vừa xem hồi nãy. Nhìn thấy cảnh đó bà cụ lập tức bị dọa sợ, chợt cảm thấy rất tức giận. Sao mà mấy thứ như này lại qua kiểm duyệt được vậy? Bà cụ Tô lập tức báo cáo video đó. Tại một căn nhà cho thuê trong thôn Thành Trung, một người đàn ông băng bó ngón tay đang đắc ý lướt điện thoại. Anh ta vừa mới đăng video chưa đầy nửa tiếng, đã đạt được một triệu lượt xem rồi! Hơn bảy mươi nghìn lượt thích… Anh ta sắp nổi tiếng rồi! Nhưng mà anh ta còn chưa kịp đắc ý hai giây, điện thoại đã nhận được một thông báo: [Video của bạn đã vi phạm quy định nên sẽ bị gỡ bỏ khỏi nền tảng!] Người đàn ông hơi kinh ngạc, chợt nổi giận bất bình. Tại sao lại gỡ video của anh ta? Những đoạn máu me anh ta đã chỉnh thành màu đen trắng rồi, không hề có chút đỏ nào! “Rõ ràng mình mới là người lập lời thề rằng sẽ quỳ xuống xin lỗi, nhưng chỉ bởi vì bởi vì phải tăng ca trên công ty, cả tối không để ý tới điện thoại…” Lượng quan tâm của anh ta đã bị người khác cướp mất rồi! Người đàn ông xem điện thoại, đỏ mắt nhìn những tài khoản đã trở nên nổi tiếng, thu hoạch được vô số fans nhờ vào việc xin lỗi Túc Bảo. Người đầu tiên giả mạo anh ta đã mở livestream quỳ sầu riêng, fans lên tận mười vạn. Sau đó anh ta nhân cơ hội bày bán sầu riêng luôn, nhìn lượng giao dịch hai ngày qua mà xem… Chỉ riêng việc chia hoa hồng thôi cũng phải kiếm được mấy chục nghìn rồi! “Mụ nội nó chứ… đúng là không biết xấu hổ!” Người đàn ông tức giận không thôi, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Người thứ hai giả mạo anh ta thì lại mở livestream quỳ trên vụn thuỷ tinh, lúc sau thì kêu khóc thảm thiết, nói rằng mình rất khổ… Ngay sau đó bắt đầu bày bán đủ loại ‘chén đĩa’. Hai ngày qua chỉ riêng doanh số bán cốc thôi đã vượt qua một vạn rồi! “Có tàn nhẫn bằng được tôi không… Tôi đã mở livestream chặt ngón tay đấy!” Hai mắt người đàn ông hiện lên ánh sáng xanh. “Đã làm tới bước đường này rồi, vậy mà mình mới có hơn mười nghìn fans… Thật không công bằng!” Video chặt ngón tay đã giúp anh ta tăng thêm được hơn mười nghìn fans, nếm được quả ngọt, hiện tại người đàn ông đang vắt hết óc suy nghĩ để làm ra một video khác nữa. Phải nổi tiếng thật nhanh, không thì sau khi hết hot rồi anh ta sẽ không thể vùng lên được nữa… Trong căn phòng cho thuê vừa chật chội vừa lộn xộn, rèm cửa được kéo xuống, trong phòng là một mảnh tối tăm. Trong vô hình chợt xuất hiện một cảm giác âm u lạnh lẽo… ** Trong văn phòng hiệu trưởng trường mẫu giáo. Cô giáo Anh Đào nhìn hiệu trưởng đứng ở trước mặt, khó tin hỏi: “Sa thải tôi? Tại sao chứ!” Hốc mắt cô nàng đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Là do tôi có điểm nào làm không được tốt ư? Chuyện giữa Túc Bảo và Dương Dương đúng là do tôi không chú ý, xin lỗi, hu hu hu, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, hu hu hu…” Hiệu trưởng nhíu mày nói: “Sơ suất trong công việc chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân khác thì tự cô nghĩ lại đi.” Cô giáo Anh Đào rơi nước mắt: “Tôi biết rồi, có phải là do tôi đã đắc tội với nhà họ Tô đúng không? Hu hu hu…” Hiệu trưởng thấy cô nàng khóc mà phiền lòng, nói thẳng: “Không liên quan đến nhà họ Tô, sa thải cô là quyết định nhất trí của của hội đồng trường chúng tôi! Cô qua lại với ba người bạn trai cùng một lúc, chuyện này tạo ra ảnh hưởng rất xấu đến trường học của chúng tôi!” Cô giáo Anh Đào sợ đến ngây người. “Tôi, tôi không có…” Cô nàng cố gắng biện hộ: “Tôi chỉ có một người bạn trai thôi! Chính là thầy giáo Chu! Những người khác… Những người khác đều tự quấn lấy tôi.” “Tôi cũng đang cố gắng giải quyết việc riêng, chỉ là tôi không nỡ làm tổn thương bọn họ, chỉ muốn tiến hành từ từ, chậm rãi nói rõ ràng…” Hiệu trưởng cười lạnh: “Chậm rãi nói rõ ràng? Hôn người khác ở trước cổng trường, vậy là rõ ràng dữ chưa?” Cô giáo Anh Đào tái mặt: “Không phải, thầy hãy nghe tôi giải thích…” Hiệu trưởng không muốn nghe, kêu cô nàng cút ra ngoài luôn. Cô giáo Anh Đào đứng trước cửa cảm thấy cực kỳ uất ức. Không, cô nàng bị sa thải, chắc chắn không liên quan đến mấy chuyện riêng đó, nhất định là do cô nàng đã đắc tội nhà họ Tô. Cô nàng, cô nàng phải tới nhà họ Tô xin tha thứ… Nghĩ đến Tô Nhất Trần, trái tim cô giáo Anh Đào chợt đập nhanh một nhịp, lập tức xuất phát.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio