Tô Nhất Trần mím môi, nhìn tuyết trong lòng bàn tay.
Anh nắm chặt hai tay, tuyết chưa tan trong tay Diêu Linh Nguyệt đã nhanh chóng biến thành một vũng nước trong tay anh.
Túc Bảo ngồi ở trong xe, Kỷ Trường nói: “Sau ngày đông chí này, tiễn mợ cả của con đi thôi!”
Hắn nhìn cuốn sách nhỏ, lạnh lùng nói: “Để mợ cả con ở lại càng lâu thì càng bất lợi cho con.”
Túc Bảo bĩu môi hỏi: “Lại là tên Diêm Vương ngu ngốc đó à? Nếu con không thả mợ cả đi thì tên đó có tới bắt con không? Nếu có bản lĩnh thì cứ tới đây!”
Trán Kỷ Trường nổi lên những đường đen, hắn nhất thời không nói nên lời.
Túc Bảo đá hai bàn chân nhỏ của mình, khi chân bé cử động, đôi tất hình con vịt màu vàng trở nên linh hoạt.
Không biết bé đang nghĩ gì, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con hiểu rồi, tối nay con sẽ nói với bà ngoại và những người khác.”
Tô Tử Du cảm thấy có chuyện không ổn: “Em nói gì cơ?”
Túc Bảo không trả lời mà hạ cửa sổ xuống, nhoài trên cửa sổ xe ngơ ngác nhìn cậu cả ở phía xa.
“Cậu cả ơi ~” Túc Bảo vẫy tay với anh.
Tô Nhất Trần quay người lại, đang định giơ tay lên vẫy, nhưng không biết anh nhìn thấy gì mà đồng tử chợt co rút lại.
Bùm–
Trận tuyết lở trong nháy mắt đã chôn vùi đám người, ngay cả chiếc xe cũng bị vùi lấp, để lại mảng trắng xóa mênh mông.
Tuyết bao lấy người và xe rồi lăn xuống dốc như đất đá, lao về phía bên kia ngọn núi hoang vu.
Bên kia núi là tàn tích của công trường xây dựng dang dở năm xưa, sau khi hai công nhân qua đời, công trường đã bị bỏ hoang, hố đào ra khi trước không được lấp lại.
Phía dưới hố là trụ cầu chỉ được xây dựng một móng, phía dưới trụ cầu là dòng sông đóng băng.
Xe địa hình chui ra khỏi đống tuyết trước tiên, lăn xuống lòng sông, chẳng mấy chốc đã không còn động tĩnh gì, nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.
Một lúc sau, Mộc Quy Phàm là người đầu tiên chui nửa người ra khỏi đống tuyết, hai tay anh vẫn mắc kẹt trong đống tuyết, bàn tay dưới đống tuyết đang nắm chặt một vật có lông.
Anh nhớ ra đây chính là chiếc mũ trên đầu Túc Bảo.
Tô Nhất Trần là người thứ hai bước ra khỏi đống tuyết và bế Tô Tử Du lên.
“Mau… Túc Bảo bị chôn ở phía dưới!” Mộc Quy Phàm lo lắng nói.
Nghĩ tới những nữ quỷ bạch đầu ban nãy, lòng mọi người đều thắt lại.
Tô Tử Du không còn quan tâm đ ến mẹ mình nữa, ra sức dùng hai tay đào bới đống tuyết.
Mộc Quy Phàm không dám buông tay, chỉ hét lớn: “Đào phía tay tôi đi, tôi đang nắm Túc Bảo…”
Tô Nhất Trần và Tô Tử Du đào rất nhanh, Tô Nhất Trần hoàn toàn không quan tâm đ ến hình ảnh của mình, nằm trên tuyết và dùng tay chân cào tuyết.
Túc Bảo…Túc Bảo!
Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!
Nếu không, khi về nhà cậu cả sẽ bị bà ngoại con chém bằng tay không đó….