Lâm Tuyết Anh mờ mịt chờ đợi rất lâu, đến tận đêm vẫn không chờ được Tô Nhất Trần quay lại. Cô nàng thấy mình như bị Tô Nhất Trần bỏ rơi, khóc nức nở suốt đường về. Kết quả, vừa đến nhà Chu Tiêu đã phát hiện ra anh ấy chuyển đi ngay trong đêm, sáng sớm còn sống ở đây mà đến tối căn nhà đã bị bán luôn rồi. Lâm Tuyết Anh: “….” Cô nàng lại tới nhà Nghị Bân. Nghị Bân là ông chủ cửa hàng thuốc trong chợ thuốc Đông y, ngoài ra còn mở thêm công ty nhỏ. Anh ấy là người bạn trai lắm tiền nhất của Lâm Tuyết Anh, sống ở khu chung cư cao cấp. Đến nơi, Lâm Tuyết Anh mới phát hiện ra Nghị Bân đã đổi khóa nhà, anh ấy không quay lại nơi này, còn đồ đạc của Lâm Tuyết Anh thì chất đầy ở cửa nhà. Dì dọn dẹp hỏi Lâm Tuyết Anh còn cần đồ nữa không? Không cần thì dì ấy quét sạch luôn. Lâm Tuyết Anh hết cách, chỉ đành xách túi lớn túi bé rồi bắt xe đến nhà Du Sâm Miểu. Tâm trạng Du Sâm Miểu rất tệ, chỉ vì chút chuyện nhỏ hôm nay mà anh ấy bị đuổi việc. Du Sâm Miểu nghĩ hoài không ra, anh ấy cũng là người bị hại, chỉ tự ý đưa Lâm Tuyết Anh vào nội bộ công ty mà thôi…. Ngẫm nghĩ những chuyện này đều do Lâm Tuyết Anh hại, Du Sâm Miểu hối hận không thôi. Vì thế khi trông thấy Lâm Tuyết Anh đến, Du Sâm Miểu không nói một lời, khóa cửa rồi dứt khoát về quê. Lâm Tuyết Anh khóc lóc cầu xin nhưng Du Sâm Miểu không buồn ngoảnh đầu lại. Lâm Tuyết Anh cùng đường bí lối, muốn tạm thời sống trong khách sạn nhưng lại chẳng có tiền… Khi trước cô nàng được ba người bạn trai cho tiền, hễ vào khách sạn là ở loại 4 sao trở lên, giờ thì sao…. đến tiền phí dịch vụ phòng cũng không đủ trả! Lâm Tuyết Anh không khỏi ngồi xổm bên đường, bật khóc tức tưởi, cảm thấy mình như nữ chính trong phim truyền hình - Một bông hoa trắng nhỏ bị bao người chĩa mũi dùi, yếu đuối, bơ vơ và bị nam chính hiểu nhầm một cách đáng thương…. Nữ chính chỉ đành lưu lạc đầu đường xó chợ, ăn uống khổ sở. Đến khi nam chính tìm lại, đôi mắt nữ chính không còn lấp lánh như chứa đựng muôn vì tinh tú mà trở nên vô hồn như con rối gỗ…. Hu hu, ngược quá! Nhưng Lâm Tuyết Anh chẳng hề thấy mình có lỗi, nếu thật lòng yêu cô nàng thì chẳng phải nên yêu hết tất thảy những gì thuộc về cô nàng, chấp nhận tất cả khuyết điểm của cô nàng ư? Vì vậy bây giờ Lâm Tuyết Anh chỉ oán giận mà hoàn toàn không thấy hối hận. Đúng lúc này một chiếc taxi chạy nhanh qua, bánh xe đi vào vũng nước làm nước thải bắn tung tóe, ướt sũng người Lâm Tuyết Anh…. Một đống bùn hay thứ gì đó còn bay thẳng vào miệng cô nàng. Lâm Tuyết Anh ói mửa dữ dội, ói nửa ngày trời chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành vừa khóc vừa ôm cột biển báo ở trạm xe bus. Đúng là chật vật và thảm hại đến cùng cực. ** Túc Bảo xách quỷ đào hoa về nhà rồi cột chặt bên giường. Quỷ đào hoa: “Thả ta ra! Đáng ghét! Thả ta ra!” Nó là ác quỷ đó nha! Cột nó như xích chó thế này có hợp lý không hả?? Túc Bảo: “Dì cứ thong thả la hét nha, chẳng hề gì, dù sao người khác cũng chẳng nghe được tiếng kêu la của dì.” Vì không làm ồn đến người khác nên Túc Bảo thấy rất hợp lý. Quỷ đào hoa tiếp tục tức giận gào to. Tiểu Ngũ vỗ cánh, sải bước phía sau Túc Bảo rồi chạy mất: “Ồn chết đi được! Ồn chết đi được!” Tô Tử Du ló đầu vào, hỏi: “Túc Bảo, em bắt cái gì về thế?” Túc Bảo nói: “Anh ơi, anh sẽ không muốn biết đâu.” Tô Tử Du: “….” Ăn cơm xong, Túc Bảo ngồi chơi một lát ở lầu một rồi mới quay về phòng. Quỷ đào hoa đã gào thét rát cả cổ họng, nằm liệt bên góc giường như thể ‘sống’ không bằng chết, đến ngón tay cũng chẳng muốn động. Túc Bảo: “Haiz, dì đào hoa, dì đã bình tĩnh chưa?” Quỷ đào hoa: “Hừ.” Túc Bảo kéo cái ghế lại ngồi bên cạnh quỷ đào hoa, phấn khích nói: “Thời gian nghe kể chuyện đến rồi!” Cô bé chống cằm, nhìn quỷ đào hoa đầy mong chờ. Chẳng biết từ lúc nào Tô Tử Du cũng chạy theo vào phòng, tay cậu còn cầm máy quay phim. Sau đó cậu dè dặt mở máy quay, ló đầu nhìn. Đúng lúc trông thấy một nữ quỷ mặc đồ màu đỏ đang nhìn mình hau háu, Tô Tử Du sợ tới mức chân mềm nhũn, vội dựa vào người Túc Bảo. “Túc Bảo, chúng ta ngồi chung ghế nha.” Hu hu, ngồi sát gần em gái cậu. Khóe môi Kỷ Trường khẽ giật, nói: “Nói đi, ngươi tên gì, ngày sinh bát tự là gì, sinh ra ở đâu, vì sao chết.” Lúc này quỷ đào hoa đã bình tĩnh lại, nhớ tới khoảng thời gian bám trên đầu Lâm Tuyết Anh, không khỏi mắng một tiếng: “Mẹ nó chứ!” “Con bé đó làm tôi ghê tởm muốn chết!” Quỷ đào hoa phẫn nộ nói: “Ngươi có tin một ác quỷ như ta lại bị mộng tưởng hão huyền của con nhỏ đó che mờ hai mắt không?” Kỷ Trường: “….” Túc Bảo: “….” Quỷ đào hoa khóc không ra nước mắt: “Vốn dĩ ta bám trên đầu Lâm Tuyết Anh vì muốn hít chút sát khí, chẳng ngờ cô ta giỏi hoang tưởng quá đỗi!” Bám trên người Lâm Tuyết Anh lâu như vậy, Quỷ đào hoa xém chút nữa quên luôn mục đích ban đầu khi chọn Lâm Tuyết Anh làm kí chủ. Nói ra thật quá mất mặt quỷ. Kỷ Trường cười giễu: “Vậy sao lúc mới trói ngươi lại, ngươi còn la hét thả ngươi ra?” Quỷ đào hoa không vui nói: “Chuyện nào ra chuyện đó!” Nếu bị bắt thì rất có thể sẽ bị diệt luôn hồn thể. Còn nếu có thể rời khỏi thân thể Lâm Tuyết Anh rồi nhân cơ hội chạy thoát thân…. nó hoàn toàn có thể tìm một kí chủ mới nha! Thời đại bây giờ…tìm một tên đàn ông hay một cô nàng lăng nhăng đâu khó gì? “Thế gian này thiếu gì người lẳng lơ đào hoa, tôi có thể nhẩn nha tìm một người khớp với bát tự của mình, đằng này tôi lại bị mù, chọn trúng phải Lâm Tuyết Anh.” Kỷ Trường: “….” Túc Bảo: “….” Đúng là mù thật! Đây là con ác quỷ đầu tiên bị kí chủ gây ảnh hưởng mà họ tóm được. Nói thế nào nhỉ…Một con ác quỷ thảm hại, quá trình nhập thân kí chủ vừa nực cười lại hoang đường. Quỷ đào hoa khóc lóc kể lể: “Các ngươi không biết đâu! Vốn dĩ theo kế hoạch thì dục vọng và lòng tham của Lâm Tuyết Anh sẽ hóa thành sát khí cung cấp và nuôi dưỡng ta.” “Kết quả thì hay rồi, sát khí trên người ta lại trở thành chất dinh dưỡng cho cô ta.” “Ta chưa bao giờ gặp cô gái nào thiếu não đến thế, cả ngày hoang tưởng mình là nữ chính phim truyền hình, là công chúa cao quý, là thiếu nữ đẹp vô địch vũ trụ, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ lốp!” “Còn tưởng tượng khi tâm trạng vui tóc sẽ xoăn, khi buồn bã tóc sẽ thẳng, khi tâm trạng vui trời đổ cơn mưa anh đào, khi buồn bã trời khóc cơn mưa hoa hồng!” “Cả thế giới đều như bị tê liệt thần kinh mà xoay quanh cô ta, coi cô ta là vũ trụ trung tâm!” “Tuy ta là quỷ đào hoa, nhưng ta đâu phải con quỷ ngu! Lâm Tuyết Anh thì hay rồi, vừa lăng nhăng vừa ngu ngốc vừa não tàn, ta cảm thấy cấu tạo não cô ta không giống người bình thường!” Quỷ đào hoa phỉ nhổ bla bla nửa ngày trời như muốn giải bày nỗi oán hận nghìn thu với Lâm Tuyết Anh. Túc Bảo tò mò hỏi: “Thế vì sao dì chết? Chết hóa thành quỷ đào hoa thì khi trước chẳng phải cũng lăng nhăng như cô giáo Anh Đào sao?” Quỷ đào hoa xù lông: “Ngươi đừng sỉ nhục ta!” Sau đó chẳng biết nghĩ tới cái gì, quỷ đào hoa trưng ra bản mặt ‘ta có nỗi niềm khó nói’. Nó hối hận đến đứt ruột đứt gan… Sao đến tận khi chết, nó mới tỉnh ngộ, quăng não đi để yêu đương là chuyện ngu ngốc nhất trên đời? Quỷ đào hoa nói: “Ta kể các ngươi nghe chuyện nực cười này…” “Khi trước, có một cương thi đói ngấu, nó điên cuồng lật tung mọi nơi để tìm đồ ăn, còn nói ‘cho cái gì nó cũng xơi hết!’” “Lúc này bỗng có một cô gái đi ngang qua, cương thi vội tóm cô gái rồi bắt đầu gặm…” “Sau đó cương thi lập tức nhổ luôn cô gái ra ngoài, phẫn nộ nói: Ta nhổ vào! Cái loại yêu đương não tàn như ngươi, chó nó cũng chẳng thèm ăn!” “Mẹ kiếp, ta chính là cô gái bị cương thi gặm rồi nhổ ra đó.” Hai thầy trò Túc Bảo Kỷ Trường: “…..”