Thượng Thanh Bắc nghe tiếng hậu trường nhắc nhở vang lên “ting ting ting” không ngừng, cảm giác đây là âm thanh tuyệt diệu nhất trên thế giới này. Video của gã ta đã vọt lên top đầu, trong nửa tiếng ngắn ngủn mà lượng xem đã vượt qua năm mươi triệu rồi. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi! Thượng Thanh Bắc rèn sắt khi còn nóng, lập tức đăng tiếp video thứ hai lên. Tập hai: Toàn cảnh sự kiện người đàn ông lặng lẽ đi xuống sông, ngay sau đó có người kêu cứu mạng... Cô gái bị rơi xuống nước đột nhiên sống lại, rốt cuộc là do con người tạo nên hay là hiện tượng siêu nhiên?! Video vừa được đăng lên, một loại cư dân mạng đang theo dõi sự kiện này lập tức tìm tới. [Mò được phần tiếp theo bằng thực lực! Chủ blog thật quá tuyệt vời, chốt bấm theo dõi!] [Lạ thật, chẳng phải cô bé này là Túc Bảo đấy à? Có chuyện gì vậy, sao Túc Bảo lại liên quan đến chuyện này thế?] [Người đàn ông có thân hình cao lớn kia đột nhiên vòng xuống bên dưới gốc cây đa, chắc chắn là đang đặt thi thể! Tôi mạnh dạn suy đoán cô gái này đã anh ta mưu sát, anh ta nhân lúc màn đêm buông xuống chạy đi vứt xác... Vì để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, anh ta đã cố tình tạo ra một màn xác chết vùng dậy!] [Suy đoán của lầu trên đúng là vô lý hết sức, bạn đã bao giờ thấy ai vứt xác trước mặt nhiều người như vậy chưa? Bạn nhìn trong video mà xem, xung quanh còn có mấy streamer đang livestream nữa đó, sao mà có thể vứt xác ngay trước livestream được?] [Tuy rằng không đến mức là vứt xác, nhưng mà tôi cảm thấy việc cô gái đó sống lại chắc chắn có liên quan tới người đàn ông này.] Cuộc thảo luận càng kịch liệt, sức nóng càng cao, Thượng Thanh Bắc ăn theo lượng truy cập mà Mộc Quy Phàm và Túc Bảo mang đến, dễ dàng có được năm mươi vạn fans. Vọt lên trở thành streamer lớn nổi danh, quả thật đã trở nên nổi tiếng chỉ trong một đêm! Có được số fans này, sau này gã ta lại đăng thêm video lên, tuy rằng không thể đạt được trăm vạn lượt thích như mấy cái video ngày hôm nay, nhưng vẫn rất dễ dàng để đạt được mấy vạn lượt thích, vậy cũng đủ cho gã ta đớp rồi. Gã ta lại tiếp tục đăng video thứ ba lên. Tập cuối: Toàn cảnh sự kiện “hot mạng” Túc Bảo thờ ơ lạnh nhạt, không chút động lòng trước thi thể. Em bé ngây thơ trong sáng khóc lóc chất vấn toàn thể cư dân mạng khi trước, có thật sự đơn giản như vậy không? Video này lại càng sắc bén hơn, toàn cắt ghép lại những đoạn video Túc Bảo đang lặng lẽ đứng trên bờ quan sát, Túc Bảo từ ngoan ngoãn không gây rắc rối, dưới sự cắt ghép của gã ta lại trở thành thờ ơ lạnh nhạt... Từ chuyện xảy ra lúc trước mà Túc Bảo đã thu hoạch được một đám fans mẹ trên mạng, hiện giờ video này của Thượng Thanh Bắc vừa được đăng lên, lập tức có một nhóm người đứng ra bênh Túc Bảo. Đương nhiên, cùng với đó còn có một đám người mắng Túc Bảo thật đáng sợ. Độ hot lại tăng gấp bội... “Ha ha, Túc Bảo, mày đúng là cây rụng tiền của tao mà!” Thượng Thanh Bắc cực kỳ kích động... Lúc này người nhà họ Tô tạm thời chưa chú ý đến Douyin. Rốt cuộc thì đối với người nhà họ Tô, chuyện này được liệt vào phạm vi chuyện của ‘người khác’, bọn họ nào có biết chuyện này lại có thể liên quan đến Túc Bảo chứ. Hiện tại bọn họ đang chú ý tới Mộc Quy Phàm... Toàn thể người nhà họ Tô đều khoanh tay lại, nhìn 'nữ hoàng cao quý' đang chậm rãi bước từ trên tầng xuống... Ừm, cao thì có cao nhưng quý thì không biết, chỉ biết là rất đáng sợ. Tô Nhất Trần đang đi từ bên ngoài vào, đồng thời nói: “Đã đặt thuyền...” Kết quả nhìn thấy cảnh Mộc Quy Phàm đóng giả phụ nữ, khóe miệng giật giật. Đây vẫn là chiến thần Mộc mà anh biết đó à? Mí mắt của Mộc Quy Phàm cũng không ngừng run rẩy, nói: “Bé ngoan, ba sẽ tìm một người khác tới cho con, con tạo hình cho người khác nhé.” Túc Bảo đang cảm thấy cực kỳ hứng thú, bé cầm mấy lọ sơn móng tay, hưng phấn nói: “Ba, ngồi xuống đây đi!” Mộc Quy Phàm bị bắt ngồi trên sô pha. Túc Bảo cầm sơn móng tay, bôi lên từng ngón cho anh, mười ngón tay đủ mọi màu sắc, còn cởi cả giày của anh ra, ngón chân cũng rực rỡ sắc màu. Ông cụ Tô nghiêm mặt, hừ một tiếng: “Nghịch ngợm.” Trẻ con muốn sơn móng tay, sao anh lại cho con bé sơn thật chứ? Tô Nhạc Phi nói: “Đúng đúng, nhưng mà... Túc Bảo muốn sơn thì cứ cho con bé sơn cũng được mà!” Đây là một kẻ chuyên hóng hớt không ngại làm to chuyện, thậm chí còn đổ dầu vào lửa: “Túc Bảo, dùng màu hồng phấn kia đi!” Túc Bảo bỗng nhiên nhìn về phía Tô Nhạc Phi. Tô Nhạc Phi chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, quả nhiên nghe thấy nhóc con nói: “Cậu năm, mau ngồi xuống~” Tô Nhạc Phi: “...” Ban nãy đổ thêm dầu vào lửa bao nhiêu, hiện tại thấy hối hận bấy nhiêu. “Cậu không được đâu...” Tô Nhạc Phi nói: “Con nhìn năm ngón tay thô kệch của cậu năm này...” Túc Bảo vô cùng đáng thương nhìn Tô Nhạc Phi: “Cậu năm cũng muốn sơn phải không?” Tô Nhạc Phi: “Được được được...” Ông cụ Tô rũ tờ báo, nói thầm: “Không có nguyên tắc...” Nhưng mà 'quả báo' đã đến, Túc Bảo sơn cho Tô Nhạc Phi xong, lại theo dõi ông cụ Tô đang ngồi ở bên cạnh. “Ông ngoại, ông muốn màu nào ạ?” Ông cụ Tô: “...” Ông ấy nhíu mày nói: “Ông không...” Túc Bảo: “Ông ngoại~” Ông cụ Tô: “... Màu xanh đi.” Các bé gái thích chơi mấy thứ này nhất, nào là sơn móng tay, học mẹ trang điểm, trộm dùng son của mẹ, buộc tóc cho búp bê Barbie... Túc Bảo chơi đến nghiện, lập tức lấy lọ sơn móng tay màu lam ra, sơn lên từng ngón tay cho ông cụ Tô. Tô Nhất Trần lặng lẽ lui về phía sau, giả bộ ra ngoài nghe điện thoại. Tô Tử Lâm chợt nhớ Hân Hân cần phải luyện chữ thêm một trang nữa, vội vàng chạy lên tầng. Mộc Quy Phàm nhìn thấy cảnh này, hừ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ‘phúc’ lớn như vậy chạy gì mà chạy? “Túc Bảo, ba thấy cậu cả của con rất hợp với màu hồng phấn, còn cậu hai con ấy à... ừm, màu đen không tồi.” Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh: “Dạ dạ dạ, cậu cả cậu hai đừng nóng vội, mau ra đây xếp hàng đi!” Người nhà họ Tô: “...” Bà cụ Tô cố nén cười, nhìn một đám đàn ông lớn đầu to xác lại bị một bé con áp chế. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà! Đèn hoa sáng bừng. Trong khu vực cho thuê du thuyền ban đêm của công viên, một nhóm người có hành vi kỳ quặc. Ba người đàn ông đút tay vào túi, đội mũ áo hoodie, cúi đầu không rên một tiếng trèo lên thuyền. Sau lưng bọn họ là một cậu bé đang tung tăng chạy theo. Đằng sau cậu bé là một người phụ nữ mặc váy màu đỏ sậm đang đi, người phụ nữ trang điểm rất đậm, nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng kỳ quặc... Đi ở cuối cùng của đoàn bọn họ là một cô gái trông như sinh viên đại học đang cười đến không thấy mắt đâu cả, đi theo chụp ảnh lia lịa. Ba người đàn ông chính là Mộc Quy Phàm, Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi, người phụ nữ trang điểm đậm lại là Vạn Đào bị kéo tới bất ngờ, vẻ mặt nghi ngờ cuộc sống. Bé trai kia là Túc Bảo đã được Tô Cẩm Ngọc tỉ mỉ trang điểm cho, bé đội tóc giả trên đầu, trời tối sẽ không thể nhìn ra được. Tô Cẩm Ngọc cười điên cuồng, tuy rằng cuối cùng Mộc Quy Phàm không mặc đồ nữ ra ngoài nhưng cả anh lẫn Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi đều bị cục bột nhỏ đè ra sơn móng tay móng chân. Túc Bảo còn cố chấp yêu cầu bọn họ đi dép lê, khoe những chiếc móng xinh đẹp của bọn họ ra ngoài. Ban nãy đầu ngón chân của mấy người bọn họ đều sắp moi thủng cả dép. Tô Cẩm Ngọc chào Vạn Đào với khóe miệng đang co giật tằng tằng, cười tủm tỉm hỏi: “Hi, chị gái, ra ngoài chơi à?” Đáng tiếc Vạn Đào không nhìn thấy cô, không thì chắc chắn sẽ tức chết tại chỗ. Du thuyền là một con thuyền loại nhỏ, sau khi vào phòng riêng, Mộc Quy Phàm và những người khác lập tức duỗi tay ra, cũng không quặp ngón chân vào nữa, một đám ngồi ở trên ghế… Có trời mới biết bọn họ đã đến được đây bằng cách nào! Sắc mặt của Vạn Đào cũng khôi phục như thường, hỏi: “Gia chủ, lần này chúng ta phải làm nhiệm vụ gì?” Anh ta chỉ thu được tin tức khẩn cấp, bảo anh ta tới đây chấp hành nhiệm vụ. Ai biết vừa đến nhà họ Tô đã bị Tô Nhạc Phi và Túc Bảo bắt mặc đồ nữ vào... Mộc Quy Phàm nói: “Qua đây, đeo cái vòng cổ này lên.” Đây là vòng cổ trừ tà mà Túc Bảo đã làm. Vạn Đào đang mặc đồ nữ: “???” Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy mười ngón tay rực rỡ sắc màu của gia chủ Mộc nhà bọn họ, ngay cả mười cái móng chân cũng có đủ loại màu sắc. Tô Nhất Trần, Tô Nhạc Phi cũng thế, mười cái móng tay của Tô Nhất Trần là màu hồng phấn, hồng hồng hào hào, mười cái móng tay của Tô Nhạc Phi là màu đen... Cậu năm nhìn móng tay của mình, thấy khá vừa lòng: “Ha ha, tự dưng giờ nhìn lại cảm thấy cũng ngầu ghê nhỉ.” Vạn Đào: “?????”