Bà Tô nhìn hai thứ vô liêm sỉ này. Anh ta luôn nói rằng muốn bù đắp cho Túc Bảo, hối hận và thừa nhận lỗi lầm của mình trong từng lời nói và việc làm. Trên thực tế, bọn họ cố ý đến đây vào hôm nay là để nhà họ Tô không kịp trở tay! Đến đây cố ý diễn cảnh tình thâm, lại nói rằng chính Túc Bảo là người giết em trai mình trước, nếu Túc Bảo không quan tâm đến bọn họ thì Túc Bảo sẽ bị gán cho cái mác là lòng lang dạ sói, hung ác, ghét nghèo yêu giàu. Bà Tô tức nghẹn trong lòng, nghĩ đến đứa con gái quý giá của mình lại bị một con lợn như vậy làm khổ, bà lại cảm thấy tức giận. Bà ôm ngực, thở hổn hển. Túc Bảo là người đầu tiên nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn với bà cụ Tô, nhanh chóng chạy tới ôm lấy cánh tay của bà. “Bà ngoại, bà làm sao vậy?” Túc Bảo vươn bàn tay nhỏ bé, hết lần này đến lần khác vỗ lưng an ủi bà cụ Tô. Tô lão phu nhân bật khóc ôm lấy Túc Bảo. “Tiểu Túc Bảo…” Đứa con tội nghiệp của bà, sao nó lại khổ như vậy? Túc Bảo an ủi: “Bà ngoại đừng sợ, có Túc Bảo ở đây, Túc Bảo ở cùng bà ngoại mà!” Tô Dịch Thần vội vàng đi lấy thuốc cho Tô lão phu nhân, yến tiệc vừa trở lại bình thường lại bị phá đám. Mọi người nhìn người nhà họ Tô, rồi lại nhìn Lâm Phong và Mục Thấm Tâm đang quỳ ở kia. Hai người vẫn khóc đến nước mắt giàn giụa. “Đây là cố ý chọc giận người ta sao? Biết rõ sinh nhật của đứa nhỏ, còn chọn thời điểm như vậy mà đến…” “Hừ, không nhất định… Thấy bọn họ tương đối đáng thương, nhất định phải tìm cách cứu lấy chính mình!” Có người biết nội tình nói: “Lâm Phong kia cũng không phải người tốt…” Vụ án của Lâm gia vẫn đang được điều tra và chưa được công bố ra công chúng, rất ít người biết về chuyện này. Một người khác nói: “Cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho anh ta được… Đứa trẻ sắp chào đời lại bị hại chết, anh ta không kìm được nóng nảy mà đánh mạnh hơn một chút cũng có thể hiểu được…” Xét cho cùng, ba mẹ nào mà chưa bao giờ có ý định đánh con chứ? Dù sao, Lâm Phong cũng là ba ruột của Túc Bảo … Tô Dĩnh Nhạc không kiên nhẫn, nghiến răng hỏi: “Anh à, sao anh không ném loại người này ra ngoài, còn chờ cái gì nữa chứ?” Lần trước Tô Vĩnh Nhạc đánh Lâm Phong một trận tơi bời, không nghĩ tới anh ta còn dám vác xác tới đây! Tô Nhất Trần nhàn nhạt nói: “Trực tiếp ném ra ngoài, đối với bọn họ không phải quá dễ dàng rồi sao?” Vốn định để sinh nhật Túc Bảo xong rồi sẽ giải quyết, không ngờ hai người lại tự dâng đến tận cửa. Chú Nhiếp đã đi lấy bằng chứng rồi. Vào ngày Tô Nhất Trần và những người khác tìm thấy Túc Bảo, câu đầu tiên mà Túc Bảo nói là “Túc Bảo không có đẩy dì”. Công lý này, cậu cả của bé nhất định sẽ giúp bé lấy lại. Tiểu bạch liên, đứa trẻ mưu mô xấu xa… Tô Nhất Trần tuyệt đối sẽ không cho phép Túc Bảo bị dán cái mác như vậy! Lâm Phong quỳ trên mặt đất làm trò một hồi mới phát hiện không có người để ý tới anh ta. Ánh mắt của những người nhà họ Tô lạnh lùng, còn những người khác thì đang chờ xem kịch hay. Anh ta chỉ có thể nhìn sang Túc Bảo, tiếc nuối nói: “Túc Bảo, xin hãy tha thứ cho ba… Là do em trai con đột ngột ra đi, cho nên ba mới xúc động như vậy, ba bình thường không như vậy đâu…” Lâm Phong vừa nói chuyện vừa nhìn Túc Bảo, cảm thấy Túc Bảo hẳn là không dám nói ra cái gì đâu, trước đây Túc Bảo chưa từng dám hé một lời. Nhưng Túc Bảo lại bình tĩnh nói: “Ba, người nói dối.” Lâm Phong thần sắc ngưng trọng: “Ba không có nói dối, không có nói dối mà…” Túc Bảo nói: “Ba đã từng đánh Túc Bảo, và đã từng đánh Túc Bảo rất nhiều lần.” Lâm Phong: “… Trong lòng anh ta có chút khó chịu, cảm thấy Túc Bảo quá là không hợp tác. “Ba là ba của ngươi! Túc Bảo!” Lâm Phong âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Tô Nhất Trần tiếp nhận hồ sơ từ trong tay chú Nhiếp, cười lạnh nói: “Anh có phải là ba của Túc Bảo hay không còn chưa biết được.” Một con vẹt xanh lòe loẹt đứng trên vai chú Nhiếp, nhìn thấy nhiều người như vậy, con vẹt sợ hãi, liền nhảy lên vai Túc Bảo. Mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ, Tô Nhất Trần đang làm gì vậy? Tô Nhất Trần cầm hồ sơ, ngón tay mảnh khảnh không ngừng gõ gõ, hỏi: “Mục Thấm Tâm, cô nói là Túc Bảo đẩy cô làm cho cô sảy thai?” Mục Thấm Tâm cúi đầu giả bộ khóc, vô cớ sinh ra cảm giác hoảng sợ. Cô ta nghẹn ngào nói: “Tôi không trách Túc Bảo, chỉ là con bé cảm thấy quá bất an…” Tô Nhất Trần cười khẩy: “Cô nghĩ rằng chỗ cô ngã Lâm gia không gắn camera cho nên không biết sự việc mà cô đã làm?” Mục Thấm Tâm sửng sốt nói: “Tô tiên sinh, ngài đang nói cái gì? Tại sao tôi nghe không hiểu…” Tô Nhất Trần liếc nhìn con vẹt: “Túc Bảo, mang Tiểu Ngũ đến đây.” Túc Bảo ngoan ngoãn ôm Tiểu Ngũ đi tới, cục sữa nhỏ ôn nhu đáng yêu an ủi con vẹt: “Tiểu Ngũ đừng sợ nhé, cậu không ăn thịt chim hầm đâu.” Tô Nhất Trần dừng lại, khuôn mặt lạnh lùng của anh dịu đi một chút. Mục Thấm Tâm theo bản năng liếc con vẹt, con vẹt lập tức vỗ cánh kêu quạc quạc. “Đừng tới đây! Có chó dữ! Có chó dữ!” Mục Thấm Tâmnặn ra một nụ cười ngu ngơ: “Đây là ý gì. . .” Tiếp sau đó con vẹt lại bắt chước giọng nói và ngữ điệu của Mục Thấm Tâm: “Dì đã rất đáng thương…Lỡ như các cậu của con có hỏi, con sẽ phải nói rằng là do con đẩy gì, đã hiểu chưa? “ “Nếu con không lời, con có tin rằng nếu tiếp tục như vậy dì sẽ đánh con không hả? !” Nét mặt của Mộ Cầm Tâm chợt cứng lại! Con chim chết tiệt này lại nói y như những gì cô ta nói với Túc Bảo ngày đó! Mọi người cũng sững sờ. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cái giọng điệu của con vẹt giống hệt như Mục Thấm Tâm … Có thể là đã có một sự thật đằng sau việc sảy thai của Mục Thấm Tâm? Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, đôi mắt của Mục Thấm Tâm đỏ lên nhìn Tô Nhất Trần. “Anh nghi ngờ tôi hãm hại Túc Bảo sao? Nhưng đứa bé là máu thịt của tôi! Tại sao tôi phải liều mạng mình và đứa con trong bụng để hại Túc Bảo chứ? Làm vậy thì tôi được cái gì…” “Anh không thể chỉ dựa vào một con chim mà nghi ngờ tôi như thế được! Tôi đã rất đau khổ vì mất đi đứa con của mình rồi…” Mục Thấm Tâm nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói. Tô Nhất Trần kéo kéo cái cà vạt, nói một cách thờ ơ: “Diễn xuất rất tốt đấy.” Chú Nhiếp đã làm việc lâu dài ở đây, lập tức hiểu ý, chiếu nội dung của ổ USB lên màn hình. Trong video họ nhìn thấy Mộ Cầm Tâm với cái bụng to đang đứng trên cầu thang còn Túc Bảo đang ôm một con thỏ. Túc Bảo đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lông cũ, đứng cách Mục Thấm Tâm nửa mét. Đột nhiên, Mục Thấm Tâm ngã ngửa ra rồi lăn xuống cầu thang! Video rất rõ ràng, Túc Bảo không hề chạm vào Mục Thấm Tâm! Mục Thấm Tâm cả kinh, không thể nào, Lâm gia không có camera giám sát, đoạn video kia từ đâu tới? Khi Lâm Phong nhìn thấy đoạn video này, anh ấy thậm chí còn sốc hơn cả Mục Thấm Tâm. Cái này nghĩa là gì? ! Túc Bảo không đẩy Mộ Cầm Tâm?! Lâm Phong quay đầu, trực tiếp tát vào mặt Mục Thấm Tâm! “Chuyện này là thế nào?!” Mục Thấm Tâm che mặt, không biết phản bác thế nào! “Em. . . Em không biết. . . ” Mục Thấm Tâm đau lòng kêu lên: “Em rất mơ hồ, cái gì cũng không nhớ rõ. . .” Tô Nhất Trần: “Cô không nhớ, để tôi giúp cô nhớ!” Anh lấy ra một tập tài liệu từ trong đống hồ sơ và ném nó vào mặt Mục Thấm Tâm. “Việc cô sảy thai đã được tính toán từ trước, hai lần xuất huyết trong lúc phẫu thuật đều là giả. Theo các tài liệu, có thông báo rằng một bác sĩ đã bị trừng phạt vì đã nhận tiền để giúp Mục Thấm Tâm ngụy tạo hồ sơ bệnh án. Nhân chứng và bằng chứng đầy đủ… cộng với lời con chim vừa nói, thân thể cô ta mềm nhũn ngã quy trên mặt đất.