Tiếng động lớn như vậy, Mộc Quy Phàm không nghe thấy, hàng xóm xung quanh cũng không nghe thấy. Y tá Quyên bị vây giữa những bức tường quỷ đánh, bị các cụ già mà chị ta đã từng hại chết truy đuổi, lấy mạng. Ngày hôm sau, người dậy sớm đi làm phát hiện một bóng người đang cuộn tròn ở góc cầu thang tầng ba, sợ tới mức hét thảm thiết — Người điều tra đến phát hiện y tá Quyên chết vì mệt nhọc, tự làm mình bị gãy chân, toàn thân đẫm mồ hôi, má cũng hóp lại. Chị ta trừng lớn mắt, chết không nhắm mắt. Tin tức y tá Quyên bị hù chết nhanh chóng lan truyền trên nền tảng video ngắn, có người nói chị ta đã làm quá nhiều điều ác, bị oan hồn lấy mạng, bị hù chết đứng. Bà cụ Tô ở lại bệnh viện ba ngày, dưới sự bảo vệ của Túc Bảo, bà ấy càng ngày càng có tinh thần. Hôm nay Vạn Đào có việc tới tìm Mộc Quy Phàm, nói xong anh ta ngồi ở một bên nghịch điện thoại. Toàn bộ các video giám sát quay lại cảnh sức lực khổng lồ của tiểu thư Túc Bảo, anh ta đều đã xử lý sạch sẽ. Chỉ một câu thôi — tiểu thư Túc Bảo cứ yên tâm mà bay, anh ta sẽ luôn theo sát bé! Túc Bảo hồn nhiên vô tư ngồi trên sô pha xem TV, nhấc tay nói: “Chú Một Vạn Thanh Đao, con không muốn xem cái này, con muốn xem Cậu Bé Bọt Biển, chú có thể đổi giúp cháu được không ạ?” “Đào” trong Vạn Đào là chữ đa âm, có thể phát âm là “dao” hoặc là “tao”. Vạn Đào... Một Vạn Thanh Đao... Vạn Đào đột nhiên cảm thấy tiểu thư Túc Bảo gọi tên mình thật là dễ nghe! “Được!” Anh ta lập tức cười tủm tỉm chạy tới, tìm Cậu Bé Bọt Biển cho Túc Bảo. Túc Bảo đứng lên trên sô pha, cơ thể nhỏ nhắn cố gắng quàng tay qua vai anh ta, cực kỳ hào khí vỗ vai anh ta: “Cảm ơn chú Một Vạn Thanh Đao, chúc chú thăng quan phát tài cưới được vợ nha!” Vạn Đào lập tức cười đến khóe miệng sắp kéo tới tận mang tai. “Ha ha ha! Xin nhận lời chúc của con, xin nhận lời chúc của con nhé.” Anh ta thầm bổ sung thêm một câu trong lòng: Chỉ cần ba của con chịu ổn định, đừng có ngày nào cũng định xin từ chức, anh ta sẽ còn thấy vui hơn là được thăng quan phát tài cưới vợ. Mộc Quy Phàm lấy điện thoại ra, bé ngoan nói phải cho Vạn Đào thăng quan phát tài cưới vợ. Thăng quan phát tài thì dễ nói, nhưng còn... cưới vợ? ...Đây không phải lĩnh vực mà anh am hiểu. Cốc cốc cốc... Cửa bị gõ vang. Túc Bảo quay đầu lại, phát hiện là Hác tiên sinh, ông ta đẩy ông cụ tới, một người trông giống như trợ lý đi bên cạnh còn cầm theo một túi hoa quả lớn, một lẵng hoa và một hộp đồ chơi búp bê Barbie xa hoa nữa. Ông ta cười đưa hộp quà búp bê Barbie qua, nói: “Túc Bảo, tặng con.” Túc Bảo: “Oa, con cảm ơn chú Hác ạ!” Hác tiên sinh lắc đầu: “Là chú phải cảm ơn con mới đúng, ba của chú đã đỡ hơn nhiều rồi.” Ông ta cũng cảm thấy rất thần kỳ, một lần châm cứu mà thôi, ông cụ nói chuyện càng ngày càng rõ ràng. Túc Bảo cười đến hai mắt cong cong: “Không cần khách khí đâu! Chỉ là lao động bằng hai tay thôi ạ!” Vạn Đào lặng lẽ sửa đúng: “Đó gọi là chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Túc Bảo: “Ừm ừm ừm, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi ạ!” Vốn từ vựng của bé con lại phong phú nữa rồi. Hác tiên sinh không khỏi bật cười, nhìn Túc Bảo một cái thật sâu. Người khác làm gì cũng chỉ nóng lòng muốn tranh công trước mặt ông ta, Túc Bảo lại chỉ như vừa làm một việc nhỏ không quan trọng gì. Ba ngày qua, chưa từng đưa ra bất kỳ yêu cầu nào. Cũng phải, nhà họ Tô có bối cảnh như vậy mà, Túc Bảo hoàn toàn không cần phải lấy lòng ai, có lẽ chỉ là do bé cảm thấy ông cụ đáng thương nên mới ra tay giúp đỡ. Ba ngày qua, ông ta muốn đến thăm hỏi rất nhiều lần, muốn hỏi xem Túc Bảo có thể châm cứu cho ông cụ thêm lần nữa được không... Nhưng cứ thấy rất ngại, cảm thấy mình đang yêu cầu quá nhiều. “Ơn này không lời nào cảm tạ hết được… Mộc tiên sinh, tiểu thư Túc Bảo, sau này nhà họ Tô có gì cần hỗ trợ, Hác mỗ tôi dù có phải chết nghìn lần cũng nhất định sẽ không chối từ!” Hác tiên sinh nhìn về phía Mộc Quy Phàm. Mộc Quy Phàm: “Ờm... Không cần phải chết nghìn lần đâu, cứ thuận theo số mệnh thôi.” Ông cụ và Hác tiên sinh da mặt mỏng, ngại nhờ Túc Bảo hỗ trợ trị liệu một lần nữa. Nhưng hiển nhiên là quỷ hồn của bà cụ hy vọng bạn già của mình có thể khoẻ hơn một chút, vậy nên bà cụ mặt dày nói: “Tiểu thư Túc Bảo... Bà có thể xin cháu trị liệu tiếp cho bạn già của bà được không?” Túc Bảo đang xem Cậu Bé Bọt Biển, quay đầu lại đáp: “À, chuyện này được á!” Sao không nói sớm. Túc Bảo ngồi trên sô pha, nói: “Ông cụ, nhìn cháu nha!” Bé vờ như mình cũng đang ngồi xe lăn không thể động đậy được, xoay eo: “Làm theo cháu nào ~ trái ba vòng, phải ba vòng, hít vào, thở ra —— bùm ~ đánh một cái rắm lớn!” Ông cụ: “Khụ khụ!” Trái ba vòng phải ba vòng thì còn dễ làm. Nhưng còn đánh rắm... đánh không ra! Sao mà nhóc con có thể tự do đánh rắm được vậy??? Túc Bảo lại nghiêm túc dạy một hồi lâu, trên khuôn mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi. “Ông cụ, sau khi trở về phải thường xuyên luyện tập theo bài tập mà cháu đã dạy nha!” Ông cụ nhếch miệng cười, lúc nói chuyện vẫn có hơi vất vả: “Ừ ừ... Được... Cảm ơn Túc Bảo!” Trong lòng ông cụ thấy rất cảm kích, Túc Bảo không chỉ giúp ông cụ lấy lại chút tôn nghiêm làm người, ngày đó còn cho ông cụ gặp lại bà cụ một lát. Ông cụ có chết cũng không tiếc nuối. Túc Bảo lại chạy sang một bên, ghé vào bàn trà vẽ tranh. Vẽ xong thì đưa cho Hác tiên sinh: “Phải xoa bóp cho ông cụ theo mấy dấu chấm này nha, Túc Bảo đã đánh dấu thứ tự rồi á, nhớ phải làm theo thứ tự nhé.” Túc Bảo tự hào nhìn hình người mini trên giấy, trên người hình vẽ có rất nhiều dấu chấm, mỗi dấu chấm đều kèm theo một con số —— may mắn bé đã học viết từ một đến một trăm xong rồi, cực kỳ lợi hại. “Phải luyện tập nửa năm, bóp chân nửa năm, mới có thể châm cứu!” Hác tiên sinh nhìn cục bột nhỏ tận chức tận trách ở trước mặt mình, vừa đáng yêu lại vừa có trách nhiệm. Cục bột nhỏ đáng yêu như vậy, rốt cuộc phải làm thế nào để sinh ra được vậy? Lại là một ngày hâm mộ nhà người khác có con gái! Mấy người Hác tiên sinh rời đi, bà cụ Tô ngủ cũng đã tỉnh ngủ. Dạo gần đây bà ấy ăn ngon ngủ ngon, cảm giác mặt cũng có chút béo lên. “Vào viện ở mà béo lên tận ba cân, bà phục luôn đấy.” Ngoài miệng thì bà cụ Tô phàn nàn nhưng đáy mắt lại là vẻ đắc ý. Là Túc Bảo nhà bà ấy đã chăm sóc bà ấy rất tốt! Túc Bảo nhà bà ấy là Bảo Nhi tốt nhất trên đời này! “Còn nữa, không tiêm nữa có được không...” Bà cụ Tô liếc nhìn kim truyền dịch trên cổ tay. Dù già rồi nhưng bà ấy vẫn thấy sợ mấy thứ như kim tiêm. Ông cụ Tô không hiểu phong tình, vẻ mặt lạnh lùng, phê bình: “Bảy tám chục tuổi, còn quan tâm ba cái cân ấy làm gì, tiêm là tốt cho bà, nhờ vậy mà bà có thể khôi phục được tốt như vậy đó!” Bà cụ Tô bỗng nhiên nổi giận —— Bà chộp lấy cái gối đầu ném lên người ông cụ Tô, chỉ vào cửa: “Ông đi ra ngoài!” Ông cụ không hiểu ra sao. Ông ấy đã làm gì à? Cửa bị đẩy ra, Túc Bảo ló đầu vào: “Bà ngoại, bà tỉnh rồi ạ!” Bà cụ Tô lập tức vui vẻ: “Túc Bảo, mau tới đây, bà ngoại ôm một cái!” Vẫn là Túc Bảo nhà bà tốt! Túc Bảo vừa tới, bà chợt cảm thấy khỏe hơn nhiều! Túc Bảo chạy vào ôm lấy bà cụ Tô, thuận tiện đặt túi vải sang một bên. Túi vải bị mở ra, bên trong là đủ loại ngân châm. Nụ cười trên mặt bà cụ Tô lập tức cứng lại. Không... Không phải chứ? Ngân châm dài như vậy... Quả thật định dùng để đâm bà ấy à??? “Bà ngoại đừng sợ, không đau chút nào luôn, mấy ngày hôm trước Túc Bảo đã có kinh nghiệm thực tế... Không đúng, kinh nghiệm thực tiễn á!” Bà cụ Tô: “...” Bé cưng à, con không nhắc tới thì còn đỡ, vừa nhắc tới bà còn thấy sợ hơn... Bà cụ hoảng loạn bò xuống giường: “Bà, bà muốn đi vệ sinh...” Túc Bảo và ông cụ Tô đều nhìn chằm chằm vào... chân của bà ấy. Ông cụ Tô nói: “Đúng là kỳ tích y học mà...”