Kỷ Trường nhìn chiếc la bàn bát quái mini đáng yêu trong tay Túc Bảo, nghiêm túc dạy dỗ: “Túc Bảo, cái nơ bướm này không phù hợp với thân phận của con đâu.” Tiểu Diêm Vương + Nơ bướm, nhìn thế nào cũng không ăn khớp! Túc Bảo nhìn chiếc la bàn bát quái do mình tạo ra với đôi mắt lấp lánh, nói: “Phù hợp mà, sư phụ ơi người nhìn xem nè!” Cô bé đặt la bàn bát quái lên đầu. Cục bột nhỏ với hai bím tóc trên đầu, ở giữa còn kẹp cái nơ bướm sáng nhỏ cỡ bàn tay. Chiếc nơ bướm màu hồng hơi lệch khiến cô bé càng đáng yêu hơn. Tô Cẩm Ngọc ồ lên: “Đáng yêu quá! Trời ơi, tôi thật biết sinh con mà!” Kỷ Trường: “…” Hình như rất hợp thì phải…. Tiểu Ngũ bay tới đậu trên vai Túc Bảo, dùng miệng mổ nhẹ vào tóc cô bé, xuýt xoa khen ngợi: "Thật sự quá tuyệt vời!" Túc Bảo cầm la bàn bát quái chạy nhanh ra ngoài: "Mẹ, đi thôi, chúng ta đi tìm quỷ xui xẻo! Đi thôi, sư phụ!" Ngày quỷ xui xẻo ra khỏi nhà tù, Túc Bảo bấm ngón tay để theo dõi hành tung của nó suốt cả một ngày. Kết quả thật kỳ lạ, một khắc trước cô bé bói quẻ quỷ xui xẻo đang ở trong thành phố này. Nhưng chỉ một khắc sau, nó đã không còn ở trong thành phố. Không biết có phải do quỷ xui xẻo chạy đi quá xa hay không mà sau đó Túc Bảo không tìm được nó nữa. Còn không rõ sư phụ vào trong tù điều tra gì mà không cho cô bé được chạy lung tung, thế nên mới trì hoãn hẳn hai ngày không tìm quỷ xui xẻo. Tô Cẩm Ngọc là quỷ hồn đầu tiên bay theo Túc Bảo. Kỷ Trường nghĩ tới chuyện trong tù giam, vô thức bay theo hai mẹ con Túc Bảo. “Sư phụ ơi, xem la bàn như thế nào ạ?” Túc Bảo cầm chiếc la bàn bằng cả hai tay, hỏi. Kỷ Trường hoàn hồn, giơ tay phóng ra một tia sáng, chiếu vào la bàn bát quái của Túc Bảo. “Ta đã đánh dấu kẻ xui xẻo, hãy đi theo hướng dẫn của kim chỉ nam.” "La bàn bát quái bao trùm toàn vũ trụ, muốn tìm người hay quỷ, trước tiên phải biết ngày sinh của kẻ đó, hoặc đánh dấu nếu đã nhìn thấy kẻ đó. Nếu không có thì chỉ có thể dùng quẻ để bói toán." Túc Bảo gật đầu: "Sư phụ, con hiểu rồi!" Ngoài cửa truyền tới tiếng động cơ xe, Mộc Quy Phàm đi họp mấy ngày hôm nay mới về. Vừa tới trang viên nhà họ Tô, anh đã thấy Túc Bảo chạy ra ngoài. “Ba ơi!” Túc Bảo vui mừng nhào lên trước, nhưng động tác cầm la bàn vẫn không hề thay đổi. Mộc Quy Phàm vừa bước xuống xe thì trông thấy cục bột nhỏ như đang cầm thứ gì đó trên tay, cả người nhào về phía anh. Anh lập tức đưa tay ra bế cô bé lên. Mộc Quy Phàm cụp mi nhìn, hai tay Túc Bảo đang uốn cong thành hình vòng cung, xem ra vật mà bé đang cầm là một món đồ hình tròn. Anh hỏi: “Con đang cầm cái đầu của quỷ hồn nào thế?” Túc Bảo giơ chiếc la bàn trong tay lên: “Không phải, là la bàn bát quái ạ!” Mộc Quy Phàm: “Ba không nhìn thấy!” Túc Bảo đưa tay mở một bên mí mắt của Mộc Quy Phàm. Mộc Quy Phàm: ?? “Thấy chưa ba?” Túc Bảo hỏi. Mộc Quy Phàm: “Ờ…” Thấy rồi, anh nhìn thấy một chiếc la bàn tròn màu bạc trông hơi giống mặt trăng. “Con chuẩn bị đi đâu thế?” Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào chiếc la bàn. Nó còn chân thực hơn hình ảnh 3D, kim chỉ nam chậm rãi chuyển động đầy bí ẩn. Túc Bảo: “Ba ơi, tụi con phải đi tìm quỷ xui xẻo. Không biết anh đó đi đâu rồi, lỡ có người bị bám thân thì chắc chắn sẽ gặp đen đủi!” Tô Cẩm Ngọc nói: “Nó xui xẻo như thế thì chắc không tìm nổi người để làm hại đâu nhỉ…” Mộc Quy Phàm lập tức ôm Túc Bảo đi ra ngoài: “Đi thôi!” Bà cụ Tô đuổi theo, lo lắng hỏi: “Đi đâu đi đâu? Còn chưa ăn mà!” Túc Bảo vội nói: “Ngoại ơi, chúng con vừa ăn xong cơm trưa rồi ạ!” Bà cụ Tô: “Giờ là lúc ăn bữa xế chiều! Bà ngoại làm canh nấm đậu xanh, nước dưa hấu đá, cơm nếp hấp, bánh nhỏ không đường, còn có một đĩa hoa quả lớn...” Mộc Quy Phàm và Túc Bảo đồng thời nói nhỏ: “Đi nhanh, đi nhanh nào!” Tô Cẩm Ngọc quay đầu nhìn bà cụ Tô đang tức giận, không khỏi mỉm cười. “Mẹ ơi, con đi ra ngoài đã, lát nữa lúc về họ mà không ăn thì còn có con ăn nha!” Bà cụ Tô hơi ngẩn người, khó hiểu nhìn sang bên cạnh. Bà cảm thấy hình như vừa nghe được giọng nói của Tô Cẩm Ngọc. Bà không thể giải thích rõ ràng cảm giác này, hình như không thực sự nghe thấy bên tai, mà trong lòng bà có một sự cộng hưởng kỳ lạ... Bà cụ Tô nhìn chiếc xe việt dã của Mộc Quy Phàm nghênh ngang phóng đi, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Đứa lớn đứa nhỏ đều giống nhau.” Tập đoàn Tô Thị. Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo đi vào thang máy rồi đi thẳng lên tầng cao nhất. “Túc Bảo, con chắc chắn quỷ xui xẻo ở chỗ này à?” Tô Cẩm Ngọc hỏi. Túc Bảo cầm la bàn bát quái nhìn chung quanh: "Ở đây ạ!" Nhưng tại sao quỷ xui xẻo lại ở công ty của cậu cả nhỉ? Ngay lúc này, Tô Cẩm Ngọc ồ lên một tiếng, nhìn về phía phòng họp. Một bức tường của phòng họp là vách kính nên có thể nhìn thấy những người bên trong. “Nhìn kìa, đằng kia!” Tô Cẩm Ngọc kéo tay Túc Bảo, núp sau cây cột, lặng lẽ nhìn xung quanh. Nhìn thấy Túc Bảo trốn sau cây cột, Mộc Quy Phàm cũng vô thức trốn theo rồi thò đầu ra ngoài. Ồ.…Đang nhìn trộm gì thế này? Túc Bảo: “Woa, không ngờ quỷ xui xẻo lại tìm được kí chủ!” Trong phòng họp, người đàn ông bị quỷ xui xẻo nhập thân đang lo lắng bấm bút bi và cúi đầu nhìn thứ gì đó. Đột nhiên lò xo của bút bi bật ra đập vào mắt anh ta. Anh ta lập tức bịt mắt lại, trong lúc hoảng loạn bất cẩn đụng tay vào ly nước dùng một lần trước mặt, ly nước lập tức đổ ra. Có lẽ nước trong ly rất nóng nên anh ta bỗng nhảy cẫng lên. Mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía anh ta. Tô Cẩm Ngọc có thể tưởng tượng được người đàn ông kia xấu hổ thế nào…. Cô cảm khái: “Quả nhiên là quỷ xui xẻo!” Mộc Quy Phàm chống khuỷu tay lên cột, cũng đang nhìn người trong phòng họp, khẽ nhướn mày: “Chắc đang phỏng vấn. Nhìn vẻ mặt của người phỏng vấn thì người đàn ông kia chưa bắt đầu đã cầm chắc kết quả thất bại rồi.” Túc Bảo mím môi: “Do chúng ta hại chú ấy, chúng ta cứu quỷ xui xẻo ra khỏi tù nhưng lại để mất dấu quỷ xui xẻo.” Thấy cô bé con tự trách, Tô Cẩm Ngọc bay vù đi: “Yên tâm, để mẹ giúp người bị quỷ xui xẻo hại kia!” Túc Bảo đang toan nói gì đó thì Tô Cẩm Ngọc đã bay đến phòng họp. Túc Bảo há hốc miệng. Đây…đây…đây? Trên đầu chú kia có quỷ xui xẻo bám lấy, còn mẹ của cô bé lại là quỷ may mắn. Vậy tiếp theo, chú kia sẽ…vừa xui xẻo vừa may mắn hả? Mộc Quy Phàm dùng một tay bế Túc Bảo lên, nói: “Nào, đi tìm cậu cả của con.” Túc Bảo: “Nhưng…” Cô bé nhìn về phía phòng họp, mặt quỷ xui xẻo đang biến sắc, nó bị Tô Cẩm Ngọc đập vào kiểu tóc hình cái chổi của mình, miệng nó đang mấp máy nói gì đó. Túc Bảo vừa toan tụt xuống khỏi người Mộc Quy Phàm thì trông thấy Tô Nhất Trần đi tới. “Túc Bảo!” Tô Nhất Trần mặc bộ vest được ủi phẳng, dáng người cao lớn thẳng tắp. Gương mặt luôn lạnh lùng bỗng chốc lộ ra sự dịu dàng. Các nhân viên nam và nữ đứng gần đó đều choáng váng trước sự thay đổi của Tô Nhất Trần. Túc Bảo duỗi tay: “Cậu cả ơi!” Thấy tay cô bé như đang cầm thứ gì đó, Tô Nhất Trần không để ý mà dứt khoát ôm lấy bé. Trong phòng họp. Người phỏng vấn đọc vài cái tên trúng tuyển, sau đó xin lỗi những người còn lại. Cao Viễn Hàng thở dài, quả nhiên anh ta không nên ôm hi vọng mà. Mọi người thu dọn đồ đạc, những người được xướng tên phấn khởi đi theo người phỏng vấn ra ngoài. Cao Viễn Hàng vừa toan rời đi, đột nhiên người phỏng vấn quay lại, nhìn thẳng vào anh ta, nói: "Cao Viễn Hàng, anh lại đây." Cao Viễn Hàng hơi sửng sốt, sau đó lập tức vui mừng khôn xiết, anh ta vẫn còn cơ hội ư? Anh ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc nhưng bất ngờ giẫm phải một sợi dây điện. Tim Cao Viễn Hàng hẫng mất một nhịp, quả nhiên anh ta nhìn thấy phích cắm điện phát ra tiếng xèo xèo và bốc cháy. Bóng đèn trên đầu anh ta nổ bụp một tiếng. May sao mảnh vỡ của chiếc bóng đèn không hề rơi xuống đầu anh ta. Cao Viễn Hàng: “??”