Thời tiết càng ngày càng âm u. Gần bốn, năm giờ sáng, bầu trời đã bị mây đen bao phủ hoàn toàn, bắt đầu có gió giật từng cơn. Mấy quỷ hồn vốn đang bám lên người nhóm diễn viên quần chúng, mạnh dạn rướn nửa người ra ngoài. Nhóm diễn viên quần chúng ngồi xổm trên mặt đất nhìn Chu Vũ trên phim trường bằng cặp mắt sâu thẳm. Chu Vũ đóng vai tam di thái đang đánh nữ chính, đáy mắt cô ta hiện lên khói mù, cười lạnh một tiếng. Lúc đánh ra cái tát đầu tiên, cô ta dùng sức lực của bản thân, không mượn lực từ bên ngoài. Chỉ nghe “bốp” một tiếng, Cố Thất Thất bị đánh đến choáng váng. Nhưng cô ấy nhanh chóng nhớ lại suất diễn của mình, lập tức đỏ bừng mắt, gắng nhịn đau đớn bò dậy khỏi giường. Đạo diễn nhíu mày, vốn dĩ đang định kêu “cắt”, nhưng thấy Cố Thất Thất vẫn đang diễn tiếp, chỉ có thể tiếp tục bấm máy. Tam di thái cao ngạo nói về phép tắc cho cô ấy, còn muốn dạy dỗ người phụ nữ không có liêm sỉ, không biết lễ nghĩa là cô ấy nữa. Lại tát thêm một cái nữa. Trong cảnh diễn, nữ chính bị đánh đến kiệt sức những vẫn bất khuất trừng mắt tam di thái, còn mắng tam di thái một lèo. Nam chính chạy tới, anh hùng cứu mỹ nhân, bảo vệ nữ chính trong lòng ngực. Nhưng hiện tại Cố Thất Thất đang nén giận trong lòng, cái thứ dẹo chảy nước này, lại dám chơi đểu cô ấy hả? Cô ấy là người chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt à? Cố Thất Thất không làm theo kịch bản, mà giãy giụa đứng lên, dùng hết sức bình sinh, cũng hung hăng đánh cho tam di thái một cái tát. Bốp!!! Cực kỳ vang dội. Cái tát này tới đột nhiên không kịp phòng ngừa, tam di thái bị đánh đến lui về phía sau vài bước, tất cả mọi người đều ngơ ngác. Chu Vũ thầm than sai rồi, kịch bản không phải như thế này! Tô Lạc vừa định đi từ ngoài cửa vào: “?” Nhưng mà năng lực ứng biến của anh ta rất mạnh, lập tức lên sân khấu. Tam di thái chảy nước mắt, lập tức mách lẻo, nam chính bảo cô ta cút ra ngoài, tam di thái đầy mặt không cam lòng rời đi. Nam chính lạnh lùng nói: “Gan to lớn mất rồi hả? Còn dám đánh người?” Cố Thất Thất nghẹn, đột nhiên oà khóc thật to, chỉ vào cửa khóc đến thở hổn hển: “Anh đi đi! Anh cút ra ngoài cho em!” Hai mắt nam chính tối sầm lại, nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn phất tay áo đi ra ngoài. Cuối cùng đạo diễn cũng nắm được cơ hội, hét lên: “Cắt! Xuất sắc, cảm xúc của ba người đều bùng nổ lên hết!” “Cảnh diễn mà Thất Thất thêm vào vừa rồi rất hay! Dựa theo tính cách của nữ chính thì phải là như thế!” Cố Thất Thất cười lạnh một tiếng, ban nãy đang diễn nên cô ấy phải giả vờ bị đánh đau đến không động đậy nổi, nên mới không phát huy hết khả năng được. Hiện giờ đạo diễn hô cắt rồi, nghĩ cô ấy nhẫn nhịn được chắc? Cố Thất Thất đang nghĩ xem mình nên lấy lý do gì để trả lại một cái tát đây, ban nãy Chu Vũ tát cô ấy hai phát, thiếu một cái tát này khiến cô ấy không thể chịu được. Nhưng Chu Vũ lại cứ giả vờ giả vịt tới tạo cớ thay cho cô ấy: “A... chị Thất Thất, ban nãy có lỗi quá! Em nhập diễn, hoàn toàn không thể khống chế được...” Cố Thất Thất tiến lên vài bước, vung tay lên tát cho cô ta một cái thật mạnh. Lại một tiếng “bốp” vang lên! Lúc này, Túc Bảo đang đợi cảnh dùng tay xé xác quỷ cũng phải sợ ngây người. Chu Vũ ôm mặt, nước mắt lưng tròng: “Chị Thất Thất, chị, tại sao chị lại đánh em... Ban nãy em không phải cố ý thật... chị Thất Thất giận rồi phải không? Xin lỗi chị, là do em nhập diễn quá sâu...” Cố Thất Thất cũng giả vờ sửng sốt một chút, ngây ra một lúc mới tỏ vẻ hồi thần lại. Sau đó hoảng sợ giật mình nói: “A... Trời ơi, chị vừa làm gì vậy? Sao chị lại đánh em vậy!” “Chị xin lỗi! Ban nãy chị vẫn còn đang đắm chìm trong cốt truyện! Chị vẫn chưa thoát diễn được! Chị nhìn thấy em cứ nghĩ em là tam di thái, chị, chị nhập diễn quá sâu hu hu hu! Chị xin lỗi, chị xin lỗi hu hu hu!” Cố Thất Thất hoảng loạn duỗi tay ra “sờ” mặt Chu Vũ: “Không sao đúng không, không có vấn đề gì đâu phải không? Em có ổn không?” Mặt Chu Vũ vốn dĩ đã bị đánh sưng lên, lại bị cô ấy nhấn một cái như vậy, đau chết người. Cô ta kinh hãi kêu lên: “A, đau quá!” Cố Thất Thất: “A... Chị xin lỗi, chị xin lỗi! Chị không cố ý, hu hu hu! Là do chị quá lo lắng cho em...” Cô ấy luống cuống hoảng loạn, liên tục gọi trợ lý, gọi bác sĩ, gọi thầy Tô, gọi đạo diễn. Tô Lạc: “...” Mọi người: “...?” Hình như... Không có gì sai cả? Túc Bảo: Quào, chị Thất Thất đúng là một diễn viên giỏi! Bé vui vẻ nhìn về phía bà cụ Tô: “Bà ngoại, chị Thất Thất thật là lợi hại! Con quên mất từ đó rồi, gọi là rất chuyên gì ấy nhỉ.” Bà cụ Tô: “Ừm... Rất chuyên nghiệp.” Túc Bảo gật đầu như gà con mổ thóc: “Ừm ừm, đúng đúng đúng!” Bà cụ Tô rất mệt tim. Có một Mộc Quy Phàm không đáng tin cậy, có một Tô Nhất Trần con dám hỏi thì cậu cũng dám đáp, có một Tô Nhạc Phi một lời không hợp là vung nắm đấm luôn. Bây giờ còn có một Cố Thất Thất diễn xuất xuất thần... Rất khó để biết, liệu sau này nhóc con nhà bà ấy có đi chệch hướng hay không đây? Bà cụ Tô lo lắng, nhưng chẳng bao lâu sau lại trở nên thoải mái — không sợ, nếu mà đi chệch hướng, bà ấy sẽ dùng tay không bẻ thẳng bé con! Ở một đầu khác. Chu Vũ ăn một cục tức, cô ta còn có thể nói gì được nữa chứ? Chỉ cho phép cô ta nhập diễn quá sâu, chẳng lẽ không cho phép Cố Thất Thất được nhập diễn quá sâu à? Nếu nghi ngờ Cố Thất Thất nhập diễn quá sâu là giả, vậy chẳng phải chứng tỏ rằng ban nãy cô ta cũng đang giả vờ à? Đúng là trêu chọc trúng kẻ tiểu nhân, Chu Vũ tức chết đi được... Cô ta chỉ có thể ôm mặt, cực kỳ không cam lòng ngồi sang bên cạnh. Cô ta híp mắt. Đợi tới cảnh diễn tiếp theo của Cố Thất Thất, trong cốt truyện nữ chính phải giả thần giả quỷ, vẩy dầu đốt lửa giả làm ma trơi hù hoạ kẻ địch. Đốt lửa... Đáy mắt Chu Vũ hiện lên một tia tàn nhẫn, lửa, ngoài ý muốn, hủy dung. Cô ta lặng lẽ đứng lên, giả vờ đi sang bên cạnh để nghỉ ngơi, nhân lúc người khác không chú ý thì lén thay quần áo của diễn viên quần chúng... Bên phía tổ quay phim, mọi người đều đang trêu chọc Túc Bảo. Đạo diễn nói: “Ừm, tiếp theo chính là cảnh dùng tay xé xác quỷ xâm lược mà con muốn xem đó! Chú đã sắp xếp cho con rồi!” Túc Bảo vỗ tay: “Chú đạo diễn thật lợi hại! Đúng rồi, chú đạo diễn đã mời ma quỷ đến đây như thế nào vậy ạ?” Đạo diễn cho rằng bé con còn quá nhỏ nên vẫn chưa hiểu được vì sao lại gọi lũ giặc Nhật bản là quỷ xâm lược, nên mới gọi là ma quỷ, vì thế ông ấy đã cho rằng bé đang chỉ mấy diễn viên quần chúng. Ông ấy nói: “Trả tiền để mời đó!” Túc Bảo gật đầu: “À à à, vậy ra đây là có tiền có thể sai quỷ khiến ma ạ?” Đạo diễn: “Con nói như vậy cũng không sai, bọn họ đều tới đây làm việc để kiếm sống.” Túc Bảo tỏ vẻ lại học được, thì ra ma quỷ cũng cần phải làm việcs. Nhưng nếu hôm nay có Kỷ Trường hoặc Tô Cẩm Ngọc cùng đi ra ngoài với bé, bé cũng sẽ không hiểu lầm sâu như vậy... Phim trường, người phụ trách đang chuẩn bị. Bầu trời càng ngày càng u ám, nhìn giống như sắp tối vậy. Cảnh tượng tiếp theo là nhà tù âm trầm, người phụ trách cầm một cái xích treo lên trên tường, lại vẩy một ít sơn màu đỏ sang bên cạnh. Lúc này anh ta đột nhiên phát hiện có một người đàn ông đang ngồi xổm trong lồng sắt của nhà tù, ngước hai mắt lên nhìn chằm chằm anh ta. Người phụ trách hoảng sợ, mắng một câu: “Mẹ kiếp, anh là quỷ hả, ngồi xổm ở đó làm cái gì!” “Người” bên trong lồng sắt chậm rãi đứng lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị: “He he...”