Mọi người sáng sớm thức dậy, liền phát hiện Túc Bảo bị kẹt ở trên hàng rào của biệt thự. Biểu tình của các cậu là như thế này: (⊙ ˍ⊙) Tô Tử Tích không chút khách khí cười ha hả, vừa cười vừa nói ‘Thật ngu’, Túc Bảo thấy mọi người đang cười mình thì sắc mặt có chút khó coi. “Không được cười! ” Bé thở hổn hển trừng mắt nhìn Tô Tử Tích. Tô Ý Thâm dùng nắm tay đặt lên môi, ho nhẹ một tiếng, ý cười đáy mắt cũng không giấu được. Tuy rằng Túc Bảo có chút thảm, bọn họ cũng rất lo lắng. Nhưng mà…… Không ngăn cản bọn họ cảm thấy buồn cười. Chỉ có Tô lão phu nhân là thật sự rất sốt ruột, ra sức quở trách: “Cười cười cười, cả đám đều đang cười cái gì đâu, mau đem Túc Bảo ôm xuống đây!” Tô Tử Lâm vội vàng nói: “Bây giờ tôi gọi 119.” Túc Bảo sửng sốt, lập tức phản đối: “Không cần, cậu hai không cần gọi đâu.” Bé biết 119, trước kia lúc ở Nam Thành, trong tiểu khu có người bị cháy, bé tận mắt nhìn thấy chú lính cứu hỏa dũng cảm xông vào trong đám cháy. Từ giây phút đó trở đi, chú lính cứu hỏa trong lòng bé tựa như siêu nhân cứu vớt thế giới, là thần tượng của bé. Sao có thể để cho thần tượng nhìn thấy bộ dáng ngu xuẩn của mình chứ? Tô lão phu nhân không biết Túc Bảo nghĩ cái gì, sốt ruột nói: “Túc Bảo ngoan nha, như vậy rất nguy hiểm, lính cứu hỏa tới cứu con xuống được không?” Bà nào biết Túc Bảo cũng có lòng tự trọng rất lớn. Túc Bảo cố chấp nói: “Bà ngoại, con, con có thể đi xuống, chờ con một chút……” Bé hít sâu một hơi, dùng sức đưa người xuống dưới. Đầu nhỏ rầm một tiếng, đụng vào tường có chút đau. Kỷ Trường: “……” Hắn che mặt lại không dám nhìn tiếp, nhưng miệng thì không ngừng luyên thuyên. “Ai ai ai, con đừng có làm như vậy, không có đứa nào thông minh mà leo xuống bằng cách đó cả. ” “Con thử xem, bẻ gãy lan can sắt đi.” Túc Bảo: “…?” Cô có thể bẻ gãy không? Kỷ Trường tựa vào lan can, thảnh thơi nhìn củ cải đang bị kẹt. “Bằng không con cảm thấy sư phụ đeo sợi dây đỏ vào tay con làm gì?” Túc Bảo nhìn về phía sợi dây đỏ trên cổ tay. Phía sau, Vệ Uyển đứng ở cửa lạnh lùng nhìn. Như vậy cũng bị kẹt cho được, đứa nhỏ này thật sự là ngu xuẩn. Những người khác của Tô gia người thì cầm thang, người thì đi lấy đệm khí, vô cùng lo lắng cho Túc Bảo. Trong lòng Vệ Uyển lại không thoải mái. Không phải kẹt ở tầng hai sao? Có cần làm quá lên như vậy không? Dưới lầu hai là bãi cỏ, cho dù không có thiết bị phòng hộ thì ngã xuống cũng không chết. Đối với Túc Bảo thì quan tâm lo lắng hết mực, đối với Hân Hân nhà cô thì thờ ơ lạnh, Vệ Uyển cảm thấy trước kia sao không phát hiện người Tô gia thiên vị như vậy chứ. Phía dưới lầu hai Tô Nhất Trần, Tô Việt Phi đã bày xong đệm khí. Tô Việt Phi nói: “Đầu trẻ con lớn hơn thân thể, nói chung đầu có thể qua thì thân thể khẳng định cũng không có thể lọt.” Cho nên chỉ cần để Túc Bảo xoay một chút, từ trong lan can chui qua là có thể thoát được, không còn bị kẹt nữa. Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng cứng rắn: “Như vậy sẽ có nguy cơ rơi xuống.” Tô Lạc đẩy cặp kính viền vàng, nhướng mày cười: “Rơi từ tầng hai xuống, đệm khí dày như vậy, không sao đâu.” Mấy huynh đệ còn lại trừng mắt nhìn hắn một cái. Tô Lạc nhún tay, anh có nói gì sai đâu! Tô lão phu nhân chần chờ: “Rơi xuống ngã vào đầu thì làm sao bây giờ? Ngã gãy cổ thì làm sao bây giờ? Tay không cẩn thận đâm vào mắt thì làm sao bây giờ?” Đang căng thẳng, không ai nhìn thấy. Hai bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo cầm lan can, dùng sức kéo một phen! Sợi dây đỏ trên cổ tay phát ra ánh sáng, lan can sắt nhất thời cong lên, bị Túc Bảo bẻ cong. Túc Bảo đầu nhỏ rụt lại, nhẹ nhàng thoát được. Túc Bảo vui vẻ nói: “Con ra được rồi!” Mọi người Tô gia sửng sốt: “???” Tô Việt Phi bất đắc dĩ, ôn hòa khuyên nhủ: “Mẹ đừng lo lắng. Như vậy đi, lão Ngũ đi lấy kìm thủy lực lại đây.” Mọi người đang khẩn trương, không ai để ý thấy Túc Bảo dùng hai bàn tay nhỏ bé cầm lấy lan can, dùng sức đẩy một cái! Sợi dây đỏ trên cổ tay phát ra ánh sáng, lan can sắt nhất thời cong lên. Túc Bảo rụt đầu lại, nhẹ nhàng thoát ra được. Bé vui vẻ nói: “Con thoát được rồi đây!” Mọi người Tô gia sửng sốt: “???” Vừa rồi bọn họ cũng không chú ý Túc Bảo làm sao thoát ra được, lúc đó Tô lão phu nhân còn cầm lấy một cánh tay của Túc Bảo, cũng không cảm giác được có gì bất thường. Nhìn lan can sắt cong xuống, tất cả mọi người Tô gia đều chấn kinh. Tô Nhất Trần mặt không đổi sắc, chắn ở phía trước Túc Bảo, đem lan can sắt bị cong xuống chặn lại không để mọi người nhìn thấy. Tô Nhất Trần khen: “Túc Bảo thật lợi hại. Cùng bà ngoại đi ăn sáng nhé!” Những người còn lại cũng đi theo sau Túc Bảo, cố tình chặn cái thanh sắt vừa bị bẻ cong không cho ai nhìn thấy. Vệ Uyển hồ nghi. Túc Bảo làm sao thoát ra? Mấy huynh đệ Tô gia này hình như đang đề phòng cô ta chuyện gì đó. Cũng không phải cô ta hịa Túc Bảo bị kẹt ở đó, chuyện này cũng có thể trách cô ta sao? Vệ Uyển không thoải mái, mím môi đi xuống lầu. Lúc này Tô Ý Thâm mới hỏi: “Túc Bảo, đây là con bẻ à?” Túc Bảo nháy mắt mấy cái, gật đầu: “Đúng vậy!” Tô Ý Thâm bỗng nhiên nhớ tới lúc trước ở trong rừng cây nhỏ hậu viện Lâm gia, Mục Thấm Tâm sắp đưa tay đánh Túc Bảo, sau đó bị bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo quạt bay ra ngoài. Lúc ấy hắn vừa vặn đá một cước vào người Mục Thấm Tâm, khi đó cũng quá lo lắng cho Túc Bảo nên không chú ý quá nhiều. Bây giờ nhớ lại… Tô Ý Thâm cùng mấy huynh đệ liếc nhau, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng. Tô lão gia híp mắt nói: “Chuyện này ai cũng không được nói ra ngoài, Túc Bảo, về sau không được ở trước mặt người khác thể hiện sức mạnh của con biết không?” Túc Bảo tỉnh tỉnh mê mê gật đầu. Ông ngoại và các cậu sao lại khẩn trương như vậy? Có sức mạnh không phải rất tốt sao? Bé có sức mạnh bé có thể giúp mọi người cùng nhau làm việc. Anh mắt Tô Nhất Trần phức tạp, thấp giọng hỏi: “Lão Ngũ tới chưa?” Tô Nhạc Phi cầm một cái kìm lớn, ồn ào vào cửa: “Tới rồi tới rồi! Túc Bảo đừng sợ, cậu năm tới cứu con đây!” Túc Bảo ngẩng đầu, vịn cổ mình nói: “Cậu năm con ra được rồi!” Tô Nhạc Phi sửng sốt. Tô Ý Thâm hạ giọng: “Lão Ngũ, cắt hết lan can sắt kia đi.” Tô Nhạc Phi nhìn thấy lan can sắt cong xuống, ngây ngẩn cả người. “Đứa trẻ này được lắm! Túc Bảo nhà ta lợi hại quá! Lợi hại như vậy, cùng cậu năm đến công trường làm việc nhé.” Túc Bảo: “Được được được!” Mọi người: “…… Mọi người cho rằng Túc Bảo chỉ là nói vui, trẻ nhỏ sẽ rất nhanh quên. Nhưng sau khi cơm nước xong Túc Bảo thật sự muốn cùng cậu hai và cậu năm đến công trường. Tô Ý Thâm bất đắc dĩ nói: “Con tới đó làm gì? Ngoan, công trường nguy hiểm, người nhàn rỗi không được vào.” (闲人: người nhàn rỗi và咸: mặn đồng âm với nhau, Túc Bỏa tưởng nói bé mặn nên không cho bé đi theo) Túc Bảo: “Túc Bảo không mặn, Túc Bảo rất ngọt!” Tô Ý Thâm sửng sốt, tất cả mọi người không khỏi cười rộ lên. Quả nhiên con nít vẫn là con nít, mặc dù bé có thể hiểu được rất nhiều, nhưng bé vẫn là con nít…. Cậu năm Tô Nhạc Phi ôm lấy Túc Bảo bỏ chạy: “Ừ, Túc Bảo không mặn, Túc Bảo ngọt nhất! Cậu năm dẫn con đi bay nhé.” Túc Bảo đòi Tô Nhạc Phi bỏ bé xuống rồi chạy nhanh lên lầu: “Cậu năm chờ Túc Bảo, Túc Bảo thay quần áo đã~” Tám người con của Tô gia đều có sự nghiệp riêng, Cậu lớn Tô Nhất Trần phụ trách toàn bộ tập đoàn, cậu ba Tô Việt Phi làm kỹ sư trong hãng máy bay. Tô Lạc là đại minh tinh nên cũng phải chạy trở về đoàn làm phim. Cậu hai và cậu năm tính tình cương trực chất phát làm ở công trường, nói là ‘công trường’ nhưng cũng là một trong những công ty thầu công trình lớn nhất nước. Cậu hai là một nhà thiết kế kiến trúc, bình thường cũng thích ở trong công trường. Cậu năm là tổng giám, không chỉ phụ trách chứng thực tất cả hạng mục, còn phải thường xuyên đi tuần tra an toàn công trường. Tiểu Túc Bảo thay một chiếc váy thắt lưng màu vàng, lưng đeo một cái túi xách mèo vô cùng đáng yêu, đang vui vẻ chuẩn bị xuống lầu, liền thấy Vệ Uyển đi lên. Bé lập tức đứng lại, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng mợ hai.” Túc Bảo cẩn thận len lén đánh giá mợ hai mình. Sau khi mở thiên nhãn, Túc Bảo bỗng nhiên phát hiện trên mặt mợ hai che kín sương đen, lộ ra hai con mắt thật giống như quái thú. Túc Bảo cảm thấy mợ hai rất đáng sợ……