Thực ra Vương tiểu thư cũng rất do dự, cô ấy hiểu ba mình rất coi trọng thể diện. Nhưng điều này đã vượt quá khả năng chi trả của cô ấy. Vương tiểu thư hỏi: “Có thể giảm bớt được không? 490 ngàn tệ có được không?” Giám đốc kinh doanh chẳng buồn cân nhắc đã lập tức lắc đầu: "Giảm giá 20% hôm nay đã là mức giảm giá tốt nhất rồi, không thể giảm hơn được nữa." Vương tiểu thư mệt mỏi đứng dậy nói: “Vậy tôi sẽ suy nghĩ lại.” Giám đốc kinh doanh không khách khí như lúc đầu nữa, gật đầu cho có lệ: "Được rồi, cô quyết định xong rồi quay lại nhé!" Hai người bước sang một bên, trong mắt Giám đốc kinh doanh chất chứa sự khinh thường. Xì, vốn tưởng cô gái này là người lắm tiền, hóa ra lại là một con chó nghèo. Bọn người nghèo kiết hủ lậu này tưởng nghĩa trang Thanh Sơn là nơi ai thích cũng có thể mua đất hả? Sau khi nhà họ Tô đặt mộ gia tộc ở đây, không biết có bao nhiêu người muốn mua mà chẳng mua được đất xây mộ. Hôm nay, nghĩa trang Thanh Sơn mở thêm một khoảnh đất mới nên mới tổ chức hoạt động giảm giá này. Ngày thường, làm gì có chuyện giảm giá 20% hay 10%, muốn mua đất còn phải thông qua các mối quan hệ. Mua không nổi thì đừng có đến đây, thật lãng phí thời gian của ông ta! Lúc này, một người đàn ông mặc vest, đi giày da bước vào, giám đốc kinh doanh vội nhiệt tình chào đón: "Tôn tổng, anh đến rồi!" "Anh xem hôm nay có thể quyết định mảnh đất nào không?... Phong thủy của nghĩa trang Thanh Sơn của chúng tôi tuyệt đối không tầm thường . Anh xem, đây là mộ gia tộc của gia tộc giàu nhất - nhà họ Tô..." Giám đốc kinh doanh lấy ra những bức ảnh mộ gia tộc của nhà họ Tô, dù sao nhà họ Tô cũng đã là ‘bảng hiệu’ của ông ta, hễ có người tới xem đất là ông ta lập tức lấy mấy tấm ảnh đó ra chào hàng. “Đến nhà họ Tô còn đặt mộ gia tộc ở đây, anh nghĩ xem, nhà họ Tô lắm tiền nhiều của như vậy thì thầy phong thủy được họ thuê về xem đất xây mộ cũng chẳng phải hạng tầm thường…” “Lại nói, nhà họ Tô ngày càng giàu có như vậy cũng nhờ chọn được mảnh đất lành xây mộ gia tộc rồi các cụ phù hộ cho….. Phong thủy nơi này chăc chắn cực kỳ tốt…” “Thông thường khách tới xem đất ở nghĩa trang Thanh Sơn luôn dứt khoát đặt mua luôn, rất ít người chê đắt, bởi phong thủy tốt hay không rành rành ra đấy…” Khi nói những lời này, giám đốc kinh doanh còn cố ý liếc xéo hai chị em nhà họ Vương một cái. Em trai của Vương tiểu thư chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nẻ để chui xuống, so sánh như này thật mất mặt quá mà. Người khác tới đây đều dứt khoát đặt mua đất, nào cò kè mặc cả như chị gái anh ta. Mất mặt muốn chết. Sau khi ra khỏi văn phòng của giám đốc kinh doanh, anh ta tức giận nói: "Đặt mua không được sao chị? Chị đã có 500 ngàn tệ rồi, 60 ngàn tệ kia có thể mượn từ người khác mà." Vương tiểu thư chế nhạo: "Sao nào, chỉ có một mình chị trả hết à? Muốn vay tiền thì em cũng có thể đi vay chứ!" Em trai cô ấy bĩu môi phàn nàn: “Tiền lương hàng tháng của em chỉ có 4 ngàn tệ, em cũng hết cách…” Vương tiểu thư nói: “Vậy mua mảnh đất rẻ hơn là được rồi.” Em trai Vương tiểu thư lập tức quay đầu nhìn lại, dường như vẫn cảm nhận được sự khinh miệt của người khác đối với hai chị em họ. Anh ta chỉ cảm thấy quá đỗi mất mặt, buồn bực chẳng nói chẳng rằng. Đi ra ngoài được một lúc, anh ta đột nhiên nói: “Chị ơi, nếu chị mua mảnh 4 mộ thì chỉ cần tri 250 ngàn tệ, còn dư 250 ngàn. Chị có thể cho em mượn để mua xe được không? Em sắp lấy vợ rồi, không có xe thì sao mà đón dâu được..." Vương tiểu thư cau mày nói: “Em có thể vay mượn để mua.” Tên em trai lập tức nói: “Thế thì phải trả nợ!” Vương tiểu thư: “…” Tên em trai lại nói: “Ý em là vay mượn phải trả lãi vay cao, vô duyên vô cớ cho bọn ngân hàng kiếm hời à.” Vương tiểu thư bực dọc xoa hai đầu chân mày: “Nói sau đi, với tình trạng sức khỏe hiện tại của ba, chưa biết chừng lại phải hóa trị, sẽ còn tốn kém nhiều đấy.” Nói xong, Vương tiểu thư sải bước về phía trước như muốn trốn chạy. Không được chị gái hứa cho vay tiền mua xe, tên em trai buồn bã đi theo sau. Hai chị em đến nghĩa trang Thanh Sơn. Vương tiểu thư lặng lẽ bước đi trong nghĩa trang, nhìn ngắm xung quanh. Nghĩa trang này quả thực rất hoành tráng, người đến đây không phú thì quý. Vốn dĩ Vương tiểu thư không muốn mua đất ở đây. Có điều một ngày nọ, ba cô ấy mang về một tờ rơi, còn nói không muốn mua đất chỗ này, nhưng người bên đường nhét tờ rơi vào tay nên cầm về nhà thế thôi. Vương tiểu thư thừa biết, nào có ai đi nhét tờ rơi quảng cáo đất nghĩa trang vào tay người khác! Đây chính là ý của ba cô ấy. Nhưng ba cô ấy bị ung thư, bao nhiêu năm nằm viện, phẫu thuật, hóa trị, dinh dưỡng, chăm sóc sau xuất viện, v.v. đều do cô ấy chi trả. Hai phần ba thu nhập của cô ấy đều tiêu tốn cho ba mình. Cô ấy cũng trả tiền đặt cọc cho căn nhà mà tên em trai nói muốn mua để kết hôn. Vì chuyện này mà Vương tiểu thư cãi nhau với chồng rất nhiều, cô ấy gần như sức cùng lực kiệt vì áp lực từ quá nhiều phía. Nếu thật sự mua ở đây, có lẽ cô ấy và chồng sẽ ly hôn. Cô ấy thực sự mệt, mệt đến mức muốn khóc. Đúng lúc này, một đứa trẻ chạy tới và vô tình va vào người Vương tiểu thư. Cô ấy nhanh chóng đỡ đứa bé lên. Trước mặt Vương tiểu thư là một cô bé rất thanh tú, dễ thương, mềm mại và ngọt ngào. Bé mặc một chiếc váy đen nhỏ đáng yêu. “Không đau chứ con?” Vương tiểu thư hỏi. Túc Bảo nghiêng đầu nhìn dì trước mặt. Quầng mắt thâm đen, quanh người còn có âm khí bay lượn. Không bị quỷ nhập thân, nhưng lại có hơi thở của ác quỷ, điều này có nghĩa là quỷ đang nhập thân vào một trong những người xung quanh dì này! Hơn nữa, quỷ hồn kia còn có xu hướng sắp chuyển sang người dì này…. Túc Bảo bấm ngón tay: "Dì ơi, dì đi làm có mệt lắm không? Dì thường xuyên thức khuya à?" Vương tiểu thư sửng sốt nhìn Túc Bảo trước mặt, vẻ nghiêm túc khi bói quẻ của bé hoàn toàn trái ngược với nét đáng yêu vốn có của bé. Cô ấy không khỏi buồn cười nói: "Hả? Con đoán trúng rồi nè!" Vương tiểu thư không mấy ngạc nhiên, quầng thâm dưới mắt cô ấy nghiêm trọng đến mức hầu như ai nhìn thấy cô ấy lần đầu cũng đều hỏi như Túc Bảo. Túc Bảo lại bấm ngón tay, nói: "Dì ơi, đừng thức khuya nha, nếu âm dương đảo ngược thì dì sẽ gặp xui xẻo đó! Cũng dễ bị ma quỷ nhắm tới." Nỗi phiền muộn trong lòng Vương tiểu thư bỗng chốc bị cuốn đi, cô ấy che miệng cười nói: "Được, cảm ơn bé con!" Túc Bảo lục lọi túi thú cưng rồi lấy ra một cuốn sổ nhỏ và bút dạ màu vàng tươi: "Dì, dì có thể cho con thông tin liên lạc của dì được không?" Vương tiểu thư không khỏi phì cười, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy gặp một cô bé bắt chuyện rồi xin số điện thoại của mình. “Sao con lại muốn lấy số điện thoại của dì?” Miệng thì hỏi vậy, nhưng tay cô ấy đã bất giác nhận cuốn sổ rồi ghi lại số điện thoại của mình. Túc Bảo chớp chớp mắt, mặt hơi đỏ lên, "Bởi vì... khụ khụ, bởi vì Túc Bảo thích dì." Vì nói dối nên ánh mắt bé hơi trốn tránh, đôi má cũng nóng bừng. Vương tiểu thư cứ tưởng Túc Bảo ngượng ngùng nên càng thấy Túc Bảo thú vị. Cô ấy muốn véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo nhưng lại cảm thấy không lịch sự nên đã vuốt khẽ nhúm tóc trên đầu bé. "Cám ơn, dì cũng thích con." Vương tiểu thư trả lại cuốn sổ nhỏ cho Túc Bảo, Túc Bảo chỉ nhận ra chữ "Vương "... Túc Bảo lập tức vẽ vời vào cuốn sổ nhỏ rồi xé ra: "Dì, con tên Túc Bảo, đây là số điện thoại của con!" Vương tiểu thư cầm lấy nhìn, suýt bật cười. Trên giấy có hình một con vẹt và một con rùa được vẽ ngoằn ngoèo, cùng với vài số 1 và 0. Vương tiểu thư trịnh trọng gấp tờ giấy lại và nói: "Cảm ơn con!" Trước khi rời đi, Túc Bảo đột nhiên nói: "Dì, lúc nào nên hồ đồ thì hãy hồ đồ, lúc không nên hồ đồ thì nhất định phải so đo tính toán nha!" Nói xong, Túc Bảo vẫy tay rồi tung tăng chạy đi Hai người đàn ông đi tới từ đằng xa, nói to: "Túc Bảo, con đi đâu vậy?" Túc Bảo vội vàng nói: "Đây, con ở đây!" Vương tiểu thư ngơ ngác nhìn cô bé đang đi xa, sau đó im lặng cúi đầu đi về. Nhưng em trai cô ấy vẫn đứng yên một chỗ, đôi mắt anh ta hơi lóe lên. Ngôi mộ gia tộc phía xa thật sang trọng... thật hoành tráng... và khá quen thuộc. Đây không phải là... mộ gia tộc của nhà họ Tô mà giám đốc kinh doanh mới vừa cho họ xem ảnh ư? ? Tên em trai nhanh chóng đuổi kịp Vương tiểu thư rồi giật lấy mảnh giấy nhỏ từ tay cô ấy...