Túc Bảo cầm một cái túi nilon ra. Cái túi ni lông này là bé lấy ra đựng phân vẹt, bởi vì không thể vứt rác lung tung cho nên bé đem nó đặt ở trong túi xách. Khóe miệng nữ quỷ co giật: “Bé sẽ không để cho dì bám vào thứ này chứ……” Có lầm hay không, cô ta thảm đến mức chỉ có thể lăn lộn trong túi phân? Túc Bảo cầm túi nilon run rẩy: “Không bẩn không bẩn, một chút cũng không bẩn.” Trong túi chỉ có một đống phân chim, bé lấy khăn giấy lót đệm. Tô Tử Lâm kỳ quái hỏi: “Túc Bảo đang làm gì vậy?” Túc Bảo vẻ mặt chuyên chú vội vàng, nói: “Không có gì, con đang lau cho dì xấu xí.” Trong tranh của Túc Bảo, một cây cỏ nhỏ là “chú Cỏ Nhỏ”, một bông hoa là “Hoa Hoa tiểu thư”. Tô Tử Lâm cho rằng “dì xấu xí” mà bé nói là túi nilon, không khỏi thầm nghĩ đứa bé có trí tưởng tượng thật phong phú. Kỷ Trường ở một bên nói: “Di Hồn Thuật có chút khó, so với Khai Thiên Nhãn không cùng đẳng cấp…… Cặp sách nhỏ con thử xem, không được cũng không miễn cưỡng.” Túc Bảo gật đầu. Kỷ Trường lẩm bẩm, sau đó chỉ vào nữ quỷ, quát khẽ một tiếng: “Đi!” Nữ quỷ vèo một tiếng, bám vào túi nilon. “……” Kỷ Trường hỏi Túc Bảo: “Có thể nhớ không?” Túc Bảo nghiêng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó. Bé vươn bàn tay nhỏ bé ra, nắm lấy tay. Rất nhiều chữ, tổng cộng một trăm chữ, sư phụ còn đọc rất nhanh. Kỷ Trường nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của cô không nhịn được nhếch môi: “Không nhớ được thì thôi…” Chữ ‘thôi’ còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy nữ quỷ vèo một tiếng từ trong túi nilon bay ra. Túc Bảo vẻ mặt mờ mịt: “Dì? Sao lại bay ra?” Kỷ Trường: “……” Túc Bảo hai mắt sáng ngời, bé đã hiểu ra,vừa rồi là do bé đọc ngược câu thần chú. “Túc Bảo xin lỗi, là do Túc Bảo đọc ngược.” Túc Bảo nhanh chóng thì thầm, nữ quỷ lộp bộp di hồn lên khăn giấy trong túi nilon. Nữ quỷ: “……” Cảm giác mặt mình dán vào đống phân vẹt kia! Kỷ Trường đứng bên cạnh mặt mày hớn hở. “Đậu má, cái cặp sách nhỏ này, không chỉ đọc thuộc còn thành công trong một lần.” Hơn nữa đọc ngược cũng thành công nốt. Kỷ Trường không khỏi rơi vào hoài nghi… Xe dừng lại, Tô Tử Lâm nói: “Đến rồi, chúng ta xuống xe đi!” Anh ôm Túc Bảo xuống xe, trong tay Túc Bảo còn xách túi nilon. Một trận gió bỗng nhiên thổi tới, túi nilon trong tay Túc Bảo hô một tiếng liền bay ra ngoài…… Nhìn Túc Bảo giống như muốn bắt lấy túi, Tô Tử Lâm nói: “Không sao, trong công trường có người dọn vệ sinh.” Túc Bảo vô tội nhéo nhéo ngón tay. Không phải! Vốn dĩ bé muốn lấy tờ khăn giấy dính mùi hôi thối kia ra ném đi…… Tô Nhạc Phi dừng xe xong, rầm một tiếng đóng cửa xe, vội vã vươn tay: “Đến đây, Túc Bảo, cậu năm ôn con nhé!” Tô Tử Lâm mím môi, nhấc chân bước đi, đờ đẫn nói: “Một người thô lỗ như cậu ôm được Túc Bảo sao?” Tô Nhạc Phi tức giận: “Anh xem thường ai đấy, anh tưởng có hai đứa con thì được xem thường người khác à?” Tô Tử Lâm không để ý tới anh, ôm Túc Bảo lên lầu vào văn phòng. Dọc theo đường đi người trong công ty đều kinh ngạc: “Thầy Tô, đây là con gái thầy?” Đáy mắt Tô Tử Lâm hiện lên một tia đắc ý, nói: “Cháu gái tôi.” Tô Nhạc Phi xen vào: “Cháu gái tôi đáng yêu phải không?! Khóe miệng Tô Nhạc Phi cười đến mang tai, vừa đi vừa khoe khoang. Bên kia, Vệ Uyển và mẹ cô ta đang đi dạo phố, ăn sáng. Bà ngoại Hân Hân hỏi: “Sao sáng sớm mà mặt nhăn mày nhó vậy?” Vệ Uyển đem lời Tô lão phu nhân nói: “Mẹ chồng bảo con ly hôn với Tử Lâm, nói con dạy Hân Hân không tốt.” Nói tới đây cô ta tức giận đem chén đặt xuống, nói: “Con thật không rõ, con là do con sinh, muốn dạy cũng là con tới dạy, bà ta dựa vào cái gì nói con dạy không tốt?” Hân Hân của cô rất tốt! Điều kiện hậu đãi, tính tình có chút đại tiểu thư thì làm sao! Con gái phải có chút kiêu ngạo, sau này tìm bạn trai, bạn trai cũng phải dỗ dành. Nếu không kiêu ngạo thì rất dễ bị người khác bắt nạt, hơn nữa gia nghiệp Tô gia lớn, thân là người của Tô gia thì phải có sự ngạo nghễ của riêng mình. Bà ngoại của Hân Hân phẫn nộ nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, bà ta quản quá nhiều rồi, còn nhúng tay vào cuộc hôn nhân trẻ tuổi của các con!” “Mẹ nói cho con biết, đối mặt loại mẹ chồng ác bá này không thể chịu thua, sao lại có mẹ chồng bắt con trai mình ly hôn cơ chứ, đúng thật là…” Bà ngoại Hân Hân lải nhải không ngớt. Vệ Uyển buồn bực nói: “Nhưng Tử Lâm không đứng về phía con! Sáng nay nó còn dẫn Túc Bảo đến công trường.” Bà ngoại Hàm sửng sốt: “Con bé đến công trường làm gì… Thật sự là hết chỗ nói rồi, Tử Lâm cũng không phải ba nó, bám chặt Tử Lâm làm gì?” “Mẹ đã nói đứa bé này tâm cơ không đơn giản, vừa đến liền cướp đi tất cả của Hân Hân, bây giờ đến ba của Hân Hân cũng muốn cướp!” Bà ngoại Hân Hân kéo Vệ Uyển đứng lên, nói: “Đi, chúng ta đến công trường tìm Tử Lâm.” Vệ Uyển do dự: “Vậy không tốt…” Bà ngoại Hân Hân: “Có gì không tốt? Vốn là chuyện của con và Tử Lâm! Sao phải để người Tô gia nhúng tay vào!” Vì thế hai mẹ con liền chạy đến công trường. ** Trong công trường, một cái túi nilon bay tới bay lui, dừng lại ở một chỗ đất trống, không ngừng đảo quanh. Sau khi xuống xe, Vệ Uyển và mẹ cô đi về phía ký túc xá, đi qua bãi đất trống này. Vệ Uyển nhìn thấy trên bãi đất trống có một cái túi nilon, bỗng nhiên tim đập thình thịch. Nơi đó, chính là nơi năm đó Lý Mai bị đập chết…… Vệ Uyển sợ hãi, bỗng nhiên nhìn thấy túi nilon đang xoay quanh đột nhiên dừng lại, cô ta có một loại ảo giác túi nilon đang theo dõi mình. Cô ta rét run một cái. “Mẹ…… Chúng ta đi mau.” Vệ Uyển có chút bối rối. Bỗng nhiên không biết từ đâu tới một trận gió thổi qua, cái túi nilon kia ào ào nhào về phía Vệ Uyển! Vệ Uyển sợ hãi kêu một tiếng, đạp giày cao gót bỏ chạy! Bà ngoại Hân Hân không hiểu chuyện gì: “Con làm gì vậy! Một cái túi nilon có gì phải sợ?” Vừa dứt lời, cái kia túi nhựa hô một tiếng bay tới phía trước, gió ngừng, cái kia túi nhựa lại cũng dừng ở trước mặt cô ta. Lời của bà ngoại Hân Hân nhất thời như nghẹn trong cổ họng. Vệ Uyển sợ hãi, run giọng nói: “Mẹ……” Đúng lúc này, túi nhựa lạch phạch một tiếng, nện vào trên mặt cô ta! Trong hơi thở truyền đến một trận mùi hôi thối, một đống phân dán lên trên mặt cô ta. Vệ Uyển hô hấp trì trệ, thình thịch ngã sấp xuống! Túi nilon kia bịt miệng mũi cô ta lại, cô ta hoảng loạn muốn kéo túi nilon xuống, nhưng không thành công! Vệ Uyển trừng to hai mắt, mắt thấy sắp bị một cái túi nilon che chết, bỗng nhiên có một tay vươn tới, kéo túi nilon xuống! Bà ngoại Hân Hân nói: “Không sao chứ?” Bà ta nhìn cái kia túi nilon lại bay ra ngoài, nằm cách bọn họ một met giống như có vật gì đang nhìn chằm chằm hai người. Bà ngoại Hân Hân cũng bắt đầu sợ hãi. Dân gian có câu, người đi trên đường nếu bị thứ gì đó nện vào mặt thì thứ kia khẳng định không sạch sẽ. Hai mẹ con sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run rẩy……