Do đó, bé lại tức tốc đổi sang một chiếc váy xòe màu xanh hồng, giờ mới cảm thấy hài lòng. Tiểu Ngũ đứng trên bàn, nghiêng đầu, trợn tròn đôi mắt như hạt đậu xanh khẽ xoay tròn, miệng cất tiếng ca êm tai: “Đen, trắng, đỏ, vàng, tím, lục, lam, xám... Có mới, có cũ, đủ kiểu, đủ màu cho bạn thỏa sức lựa chọn…” Túc Bảo bật cười khanh khách, lại tìm một đôi giày lười màu trắng mang vào, sau đó cầm lược tự buộc tóc cho mình. Có điều tay chân bé khá là vụng, buộc hồi lâu và tóc tai vẫn rối tung hết lên. “Hừ!” Bé tức tối đặt lược xuống, trưng ra vẻ mặt đau khổ nói: “Cột tóc thật khó quá đi mất!” Bé có thể tự mặc quần áo, mang giày, tự đánh răng, rửa mặt, tắm táp sạch sẽ. Nhưng bé lại không biết cột tóc. Bé quay sang nhìn Tiểu Ngũ, trầm ngâm nói: “Hay là cắt ngắn lên một chút?” Càng nghĩ, Túc Bảo càng cảm thấy ý kiến này quá hợp lý, chỉ cần cắt ngắn tóc đi là bé sẽ không cần phải cột tóc nữa rồi. Nói là làm, bé lập tức mở ngăn tủ tìm kéo. Cuối cùng cũng tìm được cây kéo, ngay lúc bé đứng đối diện với gương, chuẩn bị ra tay xén tóc thì… Hân Hân bỗng đẩy cửa xông vào, vừa cầm diều vừa chạy như bay: “Túc Bảo, chúng ta đi thả diều nào!” Nhưng đập vào mắt lại là cảnh Túc Bảo chuẩn bị hớt tóc. Cô nhóc sửng sốt, hỏi: “Em đang làm gì thế?” Túc Bảo đáp: “Cột tóc phiền quá nên em muốn cắt ngắn.” Hân Hân lập tức phấn khích hẳn lên, quăng luôn con diều sang một bên. Cô nhóc vung vẩy trèo lên bàn trang điểm, nói: “Đúng không đúng không? Em cũng cảm thấy cột tóc rất phiền ha? Chị cũng muốn dùng kéo, chị muốn cắt trụi đầu luôn!” Thế thì không cần phải gội đầu rồi! Túc Bảo: “…” Như vậy không tốt lắm đâu ha? “Nếu cạo trọc đầu thì sẽ thành hòa thượng đó.” Bé nói, rồi lại vội vàng sửa miệng: “Thành ni cô đó.” Hân Hân chẳng thèm quan tâm, chỉ cần không phải gội đầu cột tóc, thành ni cô thì thành ni cô thôi. “Không có tóc mới thông minh, không tin thì xem Ikkyu trong phim hoạt hình kìa! Với cả đầu trọc lóc cũng rất xinh mà, sau này xin hãy gọi chị là Hân đầu trọc!” Hân Hân không hề nhận ra bản thân đã một đi không trở lại trên con đường tự bêu xấu chính mình. Túc Bảo sợ ngây người. Tiểu Ngũ nghiêng ngả cơ thể nhỏ bé, đổ thêm dầu vào lửa: “La là la lá la… chúng tôi yêu í a bạn! Là lá la là la… thông minh í a lanh lợi! Khéo léo í a tinh ranh không ai sánh bằng ~” Hân Hân lập tức quay sang hỏi: “Em có cắt không? Nếu không cắt thì đưa kéo cho chị mượn trước đi.” Túc Bảo vội vàng gật đầu: “Cắt, nhưng em sẽ không cắt trụi lủi đâu.” Túc Bảo cảm thấy trọc đầu chẳng đẹp chút nào, hơn nữa đỉnh đầu cứ lành lạnh sao ấy. Bé cầm cây kéo nhỏ trong tay, bắt đầu cắt tóc mái trước. Có điều, cây kéo nhỏ này là kéo thủ công, được thiết kế để ngừa các bé cắt trúng tay nên lưỡi kéo không quá bén. Túc Bảo tốn rất nhiều sức mới cắt được nhúm tóc đầu tiên. Hân Hân lắc đầu: “Không phải, không phải cắt như vậy đâu!” Cô nhóc cầm lấy cây kéo, cho vào mái tóc trên đầu mình: “Em xem nè, phải làm như vầy…” Hân Hân rất muốn thể hiện một phen trước mặt em gái, nhưng kéo thật sự quá cùn, cắt giấy cứng còn mượt, chứ cắt tóc mềm lại rất khó. Cô nhóc cảm thấy rất mất mặt, bèn dùng sức thật mạnh, cuối cùng cũng cắt xuống được một dúm tóc. “Em xem nè!” Cô nhóc tự hào cầm nhúm tóc lên. Giờ phút này, cả hai cục cưng đã sớm đắm chìm trong “trò chơi” cắt tóc, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình là gì. Hai cô bé càng cắt càng phấn khích, cứ em cắt một chút, chị cắt một chút. Đợi tới khi bà cụ Tô đẩy cửa tiến vào, đầu óc lập tức choáng váng. “Hai đứa làm gì vậy?!” Túc Bảo sợ tới mức cả người run lên, cây kéo trong tay cũng rơi cạch xuống đất. Bé vội giấu tay ra phía sau, liên tục lắc đầu: “Bà ngoại ơi, bọn con không có làm gì hết.” Bà cụ Tô nhìn mái tóc thảm không nỡ nhìn của hai bé, khóe miệng giật giật. Cứu mạng… Bệnh tim của bà cụ sắp tái phát nặng hơn rồi. Đang yên đang lành, hai cô nhóc lại cầm kéo cắt ra mái tốc chẳng khác nào chó gặm là sao? Hân Hân còn khiến người ta hộc máu hơn, trực tiếp biến thành người Khiết Đan rồi.
Thế mà cô nhóc vẫn không biết hối hận, vừa soi gương vừa vui vẻ hỏi: “Bà nội ơi, trông có đẹp không ạ?”