Bụi vừa tan đi, để lộ thứ gì đó rơi ra từ bức tượng. Một bàn tay xương trắng…… Bàn tay kia có tư thế co lại, trong tay cầm một gói bọc da trâu. Tô Tử Lâm lập tức ôm lấy Túc Bảo, che mắt cô bé lại. Tô Nhạc Phi há miệng, ở dưới mặt trời chói chang cảm thấy có một luồng âm khí phảng phất trên mặt đất. “Anh hai, anh đưa Túc Bảo về trước đi. “Tô Nhạc Phi nói. Túc Bảo: “Con không về……” Lời còn chưa dứt, Tô Tử Lâm liền ôm cô bé đứng lên, nhanh chóng rời đi. “Túc Bảo ngoan, nơi này không phải nơi trẻ con có thể đến, về nhà chơi với bà ngoại, cậu và cậu năm xử lý chút chuyện.” “Nhớ kỹ, vừa rồi người mới đập bức tượng kia là cậu năm của con, cậu ấy vì muốn biểu diễn cho con xem nên mới lỡ tay đập vỡ bức tượng.” “Thế chú cảnh sát cũng không phải người xấu, tại sao phải lừa chú cảnh sát ?” Tô Tử Lâm nhất thời im lặng, buồn bực nói: “Nghe lời cậu là được.” Túc Bảo ghé vào trên vai Tô Tử Lâm, nói: “Được rồi!” Tô Tử Lâm sau khi đưa Túc Bảo về nhà liền vội vàng rời đi. Tô lão phu nhân vội gọi người làm thức ăn cho Túc Bảo, Túc Bảo ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, vì sao không nói sự thật cho chú cảnh sát biết, chú cảnh sát đâu phải người xấu.” Kỷ Trường ngồi xếp bằng ở một bên, cầm thứ gì đó trong tay lật xem. Hắn thờ ơ nói: “Chú cảnh sát không phải người xấu, nhưng không loại trừ có người xấu nghe được, con nghĩ đi, nếu người khác biết con có sức mạnh lớn như vậy, đem con cắt ra đi nghiên cứu thì phải làm sao?” Thân thể nhỏ nhắn của Túc Bảo nhất thời nghiêm chỉnh, liên tục khoát tay: “Con không muốn bị cắt ra!” Tại sao phải cắt lát, người xấu thật sự ăn trẻ con sao? Tô lão phu nhân vừa mới cầm quả táo gọt xong đi tới, chợt nghe Túc Bảo nói không nên cắt lát. Bà ‘a’ Một tiếng, cười nói: “Được, được, bà ngoại không cắt lát, con cầm ăn hết nhé!” Túc Bảo: “……” Cho đến khi Tô lão phu nhân đưa quả táo tới, bé mới hiểu thì ra bà ngoại nói là quả táo… Kỷ Trường thấy bộ dáng mơ hồ của cô bé, không khỏi nhếch môi. Hắn giơ tay đem nữ quỷ từ trong hồ lô bắt ra. “Sao tay cô lại ở đó?” Kỷ Trường vừa hỏi vừa nhìn về phía tay nữ quỷ. Thân là một hồn ma, cô ấy có tay của mình. Chỉ có hiện về lúc cô ta chết thảm thì mới có thể nhìn thấy điểm khuyết trên thân thể cô ta, cho nên trước đây Kỷ Trường cũng không chú ý đến. Người sau khi chết thân thể phải hoàn chỉnh, mới có thể đầu thai được, cho nên người xưa mới để ý đến câu “chết phải toàn thây”. Nữ quỷ u oán nói: “Ngày đó tôi bị đập chết, tay đập gãy, trong tay còn cầm một túi tiền…” Lúc nữ quỷ chết còn nhớ đến tay mình nắm chặt túi tiền kia không buông. “Chính là bởi vì không có bàn tay này, tôi mới không cam lòng đi đầu thai, năm năm nay tôi cứ lẩn quẩn ở đây là vì muốn lấy lại tay của mình.” Kỷ Trường lật xem một quyển vở, thản nhiên hỏi: “Cô không biết gói’muối’kia không phải là muối sao?” Nữ quỷ im lặng. Kỷ Trường cười lạnh một tiếng: “Biết là không tốt, vì tiền lại che giấu lương tâm. Nhân gian thiện ác chung quy có báo.” Hắn không biết làm thế nào mà bàn tay của một con ma nữ lại được đưa vào bức tượng. Hiện tại cảnh sát tìm được bàn tay kia, chỉ cần có thể lấy được vân tay của Vệ Uyển trên giấy dầu gói tiền, Vệ Uyển xong đời rồi. Một bên, Túc Bảo đang hết sức chuyên chú ăn táo. Bé cắn một miếng, đưa cho Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ vui vẻ ngậm lên ăn. Túc Bảo cũng cắn một miếng táo. Một người một chim thi nhau ăn, Túc Bảo cười khanh khách, cuối cùng cũng ăn hết quả táo. Tô lão phu nhân vui tươi hớn hở nói: “Dì giúp việc làm canh trứng phù dung, bà ngoại đi lấy cho con!” Túc Bảo mắt cười cong cong, nhu thuận nói: “Cám ơn bà ngoại!” Trong phòng khách không có người lớn, Túc Bảo bỗng nhiên nghiêng đầu, nhét hạt táo vào trong miệng Tiểu Ngũ. “Cho mày ăn cái mông thúi nè!” Tiểu Ngũ lắc đầu, ném hạt táo xuống đất, kêu cạc cạc: “Thối không thể ngửi! Thối không thể ngửi!” Túc Bảo bị chọc cười Khanh khách…… Kỷ Trường ở một bên không kìm lòng được cười theo, lúc mới nhìn thấy đứa bé này bé giống như con chim non sắp chết trong rét lạnh. Bây giờ càng ngày càng hoạt bát đáng yêu. Lúc đang cười, bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Là một cô gái, động một chút là nói cái mông gì đó, để cho người khác nghe được sẽ nghĩ như thế nào?” Vệ Uyển mới từ bên ngoài trở về, tâm trạng đang vô cùng không thoải mái. Vừa nghe Túc Bảo nói đến cái mông, Tiểu Ngũ còn đem hạt táo ném ở bên chân cô ta. Cô ta liền nổi điên. Nụ cười trên mặt Túc Bảo thu lại, mím môi nói: “Mợ hai……” Vệ Uyển nhíu mày: “Đừng gọi tao là mợ hai, nhà này có mày thật đúng là xui xẻo.” Cô ta cầm túi xách trong tay, cao quý ung dung, nhưng đáy mắt lại có một tia chán ghét. Chính là bởi vì con nhóc này, quan hệ giữa cô ta và Tô Tử Lâm mới chuyển biến xấu, khiến toàn bộ Tô gia đều bảo Tô Tử Lâm ly hôn với cô ta! Túc Bảo không khỏi nhớ tới lời bà nội thường xuyên nói, bà ta nói Túc Bảo là sao chổi xui xẻo. Trước kia bé không dám tranh luận với ông bà nội, sợ đói…… Nhưng hiện tại, bé không còn sợ nữa. “Con không phải.” Túc Bảo nói tiếp: “Người xui xẻo là bởi vì nội tâm người đó méo mó cho nên mới xui xẻo, không liên quan đến Túc Bảo!” Tất cả lời bé nói là thật, mỗi lần ông bà nội hoặc cha gặp xui xẻo đều là vì bọn họ làm chuyện xấu. Vệ Uyển vừa nghe, nhất thời căm tức. Nha đầu chết tiệt này có ý gì? Là đang nói cô ta tâm thuật bất chính!? Vệ Uyển thình thịch một tiếng, đem túi xách trong tay nặng nề đặt ở phòng thay đồ, giáo huấn nói: “Sao lại nói chuyện với người lớn như thế?” “Người lớn hỏi phải trả lời, người lớn bảo phải làm ngay, đạo lý này mà cũng không hiểu sao? Tao nói chuyện với mày thì mày phải nghe chứ không phải trả treo đớp đớp vào miệng người lớn như thế, hiện tại dạy mày đều là vì tốt cho mày!” Túc Bảo mím môi, lắc đầu nói: “Mợ hai không phải muốn tốt cho Túc Bảo, mợ hai là muốn tốt cho chính mình…” Vệ Uyển càng căm tức, con nhóc này lại còn dám tranh luận với mình, đứa nhỏ này thật sự khiến người ta chán ghét! Cô nhìn lướt qua, không thấy Tô lão phu nhân và Tô lão gia, cho rằng bọn họ đã đi ra ngoài. Hôm nay là ngày 10, ngày này mỗi tháng Tô lão phu nhân đều phải đi trị liệu. Vì thế cô ta đi tới trước mặt Túc Bảo, ôm cánh tay lạnh lùng mắng: “Đứng lên!” Túc Bảo lắc đầu. Mặt mợ hai càng đen hơn, mây đen đã che kín đỉnh đầu cô ta. Ngay cả ánh mắt cũng gần như bị sương đen che đậy, chỉ lộ ra hai tròng mắt. Thật đáng sợ! Ai đứng lại thì mới là ngốc! Túc Bảo ôm lấy Tiểu Ngũ, co cẳng bỏ chạy. Vệ Uyển sửng sốt, nhìn Túc Bảo càng ngày cách cô ta càng xa nhíu mày giận dữ: “Đứng lại cho tao!” Bởi vì biệt thự của trang viên Tô gia quá lớn, phòng bếp và phòng khách tách ra. Túc Bảo lộp bộp chạy về phía phòng bếp. Vệ Uyển vốn luôn nhớ mình là phu nhân hào môn, cần phải nhẹ nhàng đoan trang, cơ thể uyển chuyển mềm mại. Nhưng những gì đã trải qua hôm nay khiến cô ta vô duyên vô cớ bực bội, chỉ muốn trút giận ra ngoài. Lý trí nói cho cô ta biết, không nên chấp nhặt với Túc Bảo. Nhưng cô ta không nuốt được cục tức này vào bụng. “Túc Bảo…..” Tiếng gọi Túc Bảo này kéo của Vệ Uyển dài ra. “Mày cho rằng mày chạy được sao?” Hôm nay, cô ta nhất định phải giáo dục con nhỏ này! Thiên Vương lão tử đến cũng ngăn không được!