Kể cả Tô Nhất Trần, Mộc Quy Phàm và tất cả mọi người, dù biết bé có thể nhìn thấy quỷ, bắt quỷ nhưng cũng không biết bé là Diêm Vương. Thân phận này là bí mật ở nhân gian. Túc Bảo không rõ nên bĩu môi kết luận: “Diêm Vương xấu tính quá!” Thôi được rồi, nể tình chị Tiểu Bát thê thảm như vậy. Sau này bé sẽ không bảo cô bé là đồ kém cỏi nữa. “Đây là quy tắc kiểu gì vậy!” Bà cụ non Túc Bảo lắc đầu. Kỷ Trường gập sách lại nói: “Đây là chuyện mà đời đời Mạnh Bà đều phải trả qua, là quy tắc của bọn họ. Người khác không quản được.” Túc Bảo xuất thần nhìn chằm chằm vào một hướng. Nếu bé đánh chị Tiểu Bát khóc nhè thì có tính là giọt lệ đau lòng của chị ấy không nhỉ? Như vậy thì bé có thể giúp cô bé hoàn thành lịch kiếp rồi! Mắt Túc Bảo sáng lên, bé cảm thấy việc này rất khả thi! Nhưng mà bây giờ chị Tiểu Bát vẫn đang nằm viện, Túc Bảo quyết định chờ khi cô bé khỏe lại thì sẽ đánh cô bé một trận trước. Bé cam đoan không phải mình muốn đánh mà là bé chỉ muốn giúp đỡ chị Tiểu Bát mà thôi! Lúc này ở trong bệnh viện, Cố Tiểu Bát đang nằm trên giường bệnh bỗng hắt hơi một phát. Động đến vết thương, sắc mặt của cô bé trắng bệch, cô bé mím môi âm thầm cắn răng chịu đựng. Bác sĩ tới đổi thuốc cho cô bé phát hiện ra vết thương của cô bé lại bắt đầu chảy máu, vừa vội vàng xử lý vừa nói: “Cô bạn nhỏ, nếu vết thương của cháu bị đau thì phải nói nhé!” Đứa trẻ này khiến người ta thấy đau đầu thật. Lúc mới bắt đầu phẫu thuật, khâu vết thương và lúc thay thuốc bọn họ cứ sợ đứa trẻ này sẽ khóc. Trẻ con mà đã khóc là sẽ khóc long trời lở đất, cực kỳ ảnh hưởng tới việc chữa trị, thậm chí thỉnh thoảng bọn họ còn bắt buộc phải tiêm thuốc an thần cho chúng. Nhưng Cố Thịnh Tuyết không giống vậy. Phẫu thuật không khóc, khâu vết thương không khóc, kiểm tra vết thương không khóc, thay thuốc cũng không khóc luôn… Bây giờ vết thương chảy máu cũng không khóc! Điều này khiến các bác sĩ và y tá vô cùng khó xử, bị thương cô bé không khóc, không thoải mái cô bé cũng không nói. Họ thật sự rất sợ một lúc nào đó cô bé bị nhiễm trùng cũng vẫn im lặng… Bác sĩ lải nhải, thay thuốc xong lại dặn cô bé đau thì phải nói. Kết quả Cố Thịnh Tuyết cười lạnh một tiếng: “Nói để làm cái gì?” Bác sĩ: “...” Sau khi bác sĩ rời đi, Cố Thịnh Tuyết mặt không cảm xúc nhìn âm quỷ lắc lư ở trước mặt mình. m quỷ cười hì hì ở trước mặt nàng, hoặc không thì lại đột nhiên treo ngược người xuống, dán sát vào mặt cô bé. Cố Thịnh Tuyết bất động, vẻ mặt càng thêm đờ đẫn. Lúc Cố Thất Thất bưng hộp cơm tới thấy vẻ mặt này của cô bé thì không nói nên lời: “Cố Tiểu Bát, em có muốn tiện thể đi kiểm tra luôn không, xem mặt em có bị liệt không.” “Chị chưa từng thấy em cười, dĩ nhiên cũng chưa từng thấy em khóc. Chị cá là kiểu gì em cũng có chút bệnh gì đó.” Cố Thất Thất đặt hộp cơm xuống, chống cằm nhìn cô bé. Cố Thịnh Tuyết lạnh lùng nói: “Ngây thơ.” Cô bé kéo hộp cơm tới, dùng sức mở nắp hộp. Kim truyền trên mu bàn tay cô bé “phựt” một tiếng, máu tươi rỉ ra rồi nhanh chóng chảy ngược lại. Cố Thất Thất kinh hãi: “Đù má, chảy máu, chảy máu rồi.” “Bác sĩ…” Cố Thịnh Tuyết vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ và y tá. Chỉ còn bạn học Cố Tiểu Bát vẫn đang bình tĩnh ăn cơm. m quỷ: “...” Đã xác định, đây là loại người hung ác, không chọc nổi, đối tượng tiếp theo! Đột nhiên có một giọng nói già nua vang lên từ sâu trong hành lang bệnh viện. “Rằm tháng bảy, mở quỷ môn… Quỷ môn mở, quỷ quái ra ngoài…” “Chị ơi, chị Thiếp Thiếp ơi, em ngồi trong tủ quần áo khó chịu quá, chị ơi chị ngủ rồi à…” Ánh mắt Cố Thịnh Tuyết đông lại, không nói hai lời đặt hộp cơm xuống, nắm bình truyền dịch của mình vịn tường bước ra ngoài. Vừa khéo đụng phải bác sĩ và y tá đang đi vào, thấy cô bé lại xuống giường, mọi người sắp bị hù chết rồi, vội vàng ôm cô bé trở về giường.
Cố Thịnh Tuyết vùng vẫy nhìn ra ngoài hàng lanh. Chỉ thấy một bà lão đầu đầu quấn khăn khảm hồng ngọc đang ngồi trên ghế, miệng ngâm nga, tay sờ đầu một đứa trẻ…